Chương 558: Đây là phá nhà đó
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1652 chữ
- 2022-02-07 11:39:47
Thế nên mới có cảnh nhìn Tề Tiểu Tô trườn về phía trước chẳng khác nào một con rắn, thỉnh thoảng còn phải hóp bụng hoặc cố gắng cong tay, gập chân hoặc là nghiêng người gian nan vượt qua.
Một chặng đường ngắn ngủn mà cô phải bò mất bảy, tám phút.
Thời gian không có nhiều đâu, phải nhanh lên.
Hệ thống Tiểu Nhất không ngừng thúc giục.
Tề Tiểu Tô giận:
Thúc giục em gái nhà cậu ấy, cũng phải xem tôi có nhanh hơn không mới được chứ!
Với thiết kế của nơi này, đừng nói là thân hình nhỏ nhắn có thể đi qua mà tay chân cũng phải đủ mềm mại và dẻo dai mới được, hơn nữa, còn phải có đủ sức lực và tâm lý tiếp nhận mạnh mẽ nữa.
Nếu không, tiến vào trong một không gian hẹp như thế này sẽ rất dễ khiến nó bị vỡ hoặc bản thân không xong.
Nếu cô không trải qua lần cường hoá thứ hai thì căn bản là không làm được.
Quả nhiên, nơi này của Khổng Tứ rất nghiêm ngặt.
Vất vả một hồi mới xuống được, ngay sau đó ngã vào trong không gian, cô cảm thấy mình chẳng khác nào kem đánh răng bị bóp ra, cả người toàn là bụi bẩn.
Đầu óc cũng bụi mù luôn!
Mau lên, đừng lần chần nữa, bản Hệ thống chỉ có thể cắt bỏ 5 giây một lần thôi, cứ mỗi 5 giây là cô phải di chuyển tới một vị trí, sau đó lập tức lại tiến vào trong không gian, rồi lại ra.
Tề Tiểu Tô thật sự muốn than thở, sao mà khó thế.
Nhưng cũng chỉ có thể làm như thế!
Cứ chọn một chỗ trước đi đã.
Cô nhìn về phía trước, mục tiêu đầu tiên vẫn là phòng xông hơi mà Khổng Tứ nói.
Được, chuẩn bị xong chưa? Ba, hai, một, chạy!
Vừa dứt lời, Tề Tiểu Tô lập tức lao ra khỏi không gian, vọt chạy về phía phòng xông hơi, nhưng ngay khi sắp tới giây thứ năm, cô lại đột nhiên quay phắt đầu lại như có cảm giác gì đó.
Mau vào trong không gian!
Tiếng của Hệ thống Tiểu Nhất thất thanh, Tề Tiểu Tô lập tức chui vào trong không gian.
Có chuyện gì thế?
Tôi có cảm giác mảnh vỡ không ở nơi này!
Hệ thống Tiểu Nhất im lặng một chút,
Cô có cảm giác?
Cảm ứng của nó lại thua cô từ khi nào vậy? Còn cần tới cảm giác của cô nữa?
Đúng, trực giác của tôi mách bảo như thế! Ở ngay bên dưới bàn làm việc của Khổng Tứ thôi!
Cô thật sự đã có cảm giác như thế.
Thời gian không có nhiều lắm.
Tôi biết, thử xem.
Tề Tiểu Tô vẫn rất tin tưởng vào trực giác của bản thân mình:
Đến đây đi, tôi sẽ chạy về phía bên đó.
Hệ thống Tiểu Nhất đành phải nghe theo cô,
Ba, hai, một, chạy!
Tề Tiểu Tô vọt về phía đó với tốc độ nhanh nhất có thể, bởi vì quá nhanh nên lại không thể phanh được, cả người bị đụng vào bàn làm việc.
Cú va chạm này làm cho bàn làm việc bị lung lay, một vật trang trí bằng kim loại nặng trịch từ trên bàn lăn xuống đất tạo thành một lỗ nhỏ trên sàn nhà.
Cô tiến vào trong không gian, chờ một lần nữa có thể tiến ra thì vội vã nhặt vật đó lên, nhưng ngay khi tay cô đụng vào cái lỗ nhỏ kia, Hệ thống Tiểu Nhất đột nhiên kêu lên:
Chính là chỗ này!
Giọng gào thét hưng phấn khiến Tề Tiểu Tô hoảng sợ, ôm cả vật trang trí kia tiến vào trong không gian:
Cái gì mà ở ngay chỗ này cơ? Cậu tìm được rồi à? Chẳng lẽ là vật trang trí này?
Hệ thống Tiểu Nhất nói với vẻ ghét bỏ:
Chẳng phải bản Hệ thống đã bảo với cô rồi sao? Mảnh vỡ kia cực kỳ lớn! Đương nhiên là không phải vật trang trí này rồi! Bản Hệ thống nói khi tay cô vừa chạm vào sàn nhà, có một nguồn năng lượng cực kỳ lớn truyền ra từ bên dưới sàn nhà! Mảnh vỡ khoang phi cơ bị chôn trong sàn nhà này!
Phụt!
Tề Tiểu Tô suýt chút nữa thì sặc nước bọt chết:
Sao có thể chứ? Chôn trong sàn nhà là thế nào hả? Chẳng lẽ lúc người ta xây dựng đã chôn một khối to mà mình không biết là gì xuống sàn nhà này à?
Cũng có thể là ngay từ đầu mảnh vỡ khoang phi cơ đã ở đây, bọn họ cảm thấy nó quá cứng để san phẳng, đổ bê tông lên cũng chẳng phải chuyện xấu gì, còn có thể tiết kiệm một chút xi măng cốt thép, thế nên liền chôn nó xuống.
Hệ thống Tiểu Nhất đưa ra suy đoán của mình.
Mảnh vỡ khoang phi cơ rất có thể chính là toàn bộ sàn nhà này, nếu là nguyên khối thì chắc chắn là một mảnh cực kỳ bằng phẳng và rất cứng rắn, trở thành sàn nhà cũng không phải không được.
Vậy thử kiểm tra xem?
Tề Tiểu Tô không tin tưởng lắm.
Giờ có một biện pháp, chỉ cần Hệ thống Tiểu Nhất phân giải tầng ngoài của sàn nhà này một chút là có thể lộ ra đồ ở bên trong rồi, hơn nữa nếu mảnh vỡ thật sự ở nơi này là có thể chạm được vào năng lượng ngay lập tức.
Hệ thống Tiểu Nhất vội vã muốn thử.
Thử!
Kết quả, Tề Tiểu Tô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được kết cục của một lần thử này.
Ngay từ đầu, Hệ thống Tiểu Nhất quả thực chỉ thử phân giải một khoảng sàn nhà chỉ bằng miệng bát con, sau đó nó lập tức tỏ vẻ hưng phấn.
Quả nhiên là sàn nhà!
Thật sao?
Đúng thế, không sai được, quả thực chính là sàn nhà này! Ai có thể ngờ được chứ, ha ha, mảnh vỡ này được sử dụng làm sàn nhà! Nhanh nhanh nhanh, bản Hệ thóng phân giải mặt đất mỗi lần được 5 giây, nhưng mà trước tiên cô phải sắp xếp lại không gian cái đã, để trống nguyên một mặt tường, chút nữa khi lấy được nó ra rồi thì sẽ dựng nó dựa vào tường, chắc chắn là không thể đặt lên giá được rồi.
Lúc này Tề Tiểu Tô vẫn chưa nghĩ ra mảnh vỡ mà cái giá cũng không chứa được thì sẽ lớn như thế nào. Cô còn tưởng cũng chỉ lớn bằng cái giường là cùng, nên dọn dẹp không gian lại một chút, Hệ thống Tiểu Nhất thì gấp không đợi nổi mà phân giải mặt đất năm giây một lần.
Qua khoảng hai phút, Tề Tiểu Tô ngước mắt nhìn lướt qua thì suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Hệ thống Tiểu Nhất đã phân giải được khoảng mười hai, mười ba mét vuông mặt sàn rồi!
Văn phòng của Khổng Tứ lập tức trở nên nham nhở! Sàn nhà như bị người ta đào ra một tầng vậy!
Cái này lớn đến mức nào thế!
Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên:
Được rồi, nhanh nhanh nhanh, mau thu nó vào trong không gian.
Tề Tiểu Tô cũng biết không có nhiều thời gian lắm, bị nó thúc giục như thế thì cũng chẳng có thời gian lo nghĩ những chuyện khác, liền thò tay thu mảnh vỡ mà cô chưa kịp nhìn kỹ kia vào trong không gian. Vừa thu vào, cô liền cảm thấy không đúng, nhảy dựng lên trong lòng, sau đó cũng vội vã chui vào trong không gian luôn.
Sau đó, đôi mắt cô như sắp rơi ra ngoài tới nơi, cứ đứng ở đó nhìn ra bên ngoài, khiếp sợ đến mức sắp chết ngất.
Rầm.
Sàn nhà lập tức rơi xuống vỡ vụn!
Nháy mắt, nơi này liền xuất hiện một cái lỗ rất lớn, gạch và xi măng thi nhau rơi xuống.
Toà nhà sụp rồi!
Không biết ở bên dưới, ai là người hét lên tiếng đầu tiên, sau đó tất cả trở nên rối loạn trong nháy mắt, cực kỳ rối loạn.
Theo sàn nhà bị sụp xuống còn có bàn làm việc của Khổng Tứ, đồ vật trên bàn, ghế dựa, còn có một ngăn tủ nhỏ, mọi thứ đều trút xuống ào ào như mưa, rơi hết xuống mặt đất bên dưới, phát ra những tiếng vang thật lớn.
Mọi người bên dưới lập tức hét lên chói tai và chạy trốn khắp nơi.
Tề Tiểu Tô cũng rơi xuống theo không gian.
Ý thức cô đã bị kinh hãi tới mức mãi không thể quay lại được. Khó khăn nuốt nước bọt, cô yếu ớt hỏi một câu:
Tiểu Nhất, chúng ta vừa mới phá đổ Dạ Khổng Tước phải không?
Hệ thống Tiểu Nhất còn cười hai tiếng không biết xấu hổ, nói với vẻ rất không thành ý:
Không tính là phá sụp đâu, chỉ là đào rỗng một cái sàn nhà thôi mà...
Đúng thế, chỉ là một cái sàn nhà mà thôi! Nhưng đó là sàn nhà phòng làm việc của Khổng Tứ đấy!
Hơn nữa, rơi xuống như thế thì có khác gì là phá huỷ Dạ Khổng Tước đâu chứ?
Tề Tiểu Tô không nhịn được mà day trán, biết sự tình đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, phải mau chóng phủi sạch sẽ hiềm nghi của bản thân, sau đó nhân lúc rối loạn mà xông ra ngoài, trà trộn vào trong đám người, mượn cơ hội đi ra từ phía toilet, ôm bụng như thể bụng dạ đang rất không thoải mái.
Lúc này, bọn vệ sĩ cũng chẳng rảnh lo để mắt tới cô, chỉ nhìn lướt qua một chút, sau đó liền căng thẳng bảo vệ Khổng Tứ từ trong phòng riêng của Tưởng thiếu ra ngoài.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên là Khổng Tứ cũng nghe thấy rồi.