Chương 567: Lấy hai cái răng cửa coi như bài học



Cậu đã lo tớ ra ngoài với cậu ta sẽ bị làm hại thì sao không ngăn cản tớ trước khi tớ đi?


Đương nhiên, Tề Tiểu Tô không phải đang chất vấn gì, cô và Ôn Vân cũng chưa tính là bạn bè, chỉ là bạn cùng phòng với nhau thôi, cũng chẳng có giao tình gì, người ta không có nghĩa vụ phải nhắc nhở hoặc ngăn cản cô làm gì. Chỉ có điều, khi cô thấy hốc mắt của Ôn Vân đỏ ửng và vẻ mặt tràn ngập lo lắng của cô ta thì lại bỗng thấy hơi bức bối.

Ôn Vân có vẻ luống cuống chân tay:
Cậu giận tớ phải không? Xin lỗi, tớ, tớ...


Cô ta không dám đối đầu với Ôn Tình.

Mà cô ta cũng chẳng dám ngăn cản cô ấy ra ngoài cùng với An Tử Khê và Hạ Dư Hoành. Lỡ như Tề Tiểu Tô cảm thấy cô ta đang ngăn cản cô ấy kết bạn thì sao? Dù gì An Tử Khê cũng có bối cảnh máu mặt, có rất nhiều nữ sinh ao ước được đi chơi với bọn họ.

Cô ta suy nghĩ quá nhiều, cuối cùng cũng chỉ có thể bày tỏ sự lo lắng của mình lúc Tề Tiểu Tô đã quay về.

Tề Tiểu Tô nhìn cô ta một cái, dường như cũng hiểu được suy nghĩ của cô ta, khẽ thở dài đáp:
Không sao, cậu làm bài tập tiếp đi, tớ đi tắm cái đã.


Suy cho cùng, Ôn Vân cũng chỉ là một cái bánh bao.

Trước kia, cô cũng có thuộc tính bánh bao gần giống Ôn Vân bây giờ, nhưng sau khi sống lại thì cô đã cố gắng sửa lại rồi. Nhìn thấy Ôn Vân như thế, Tề Tiểu Tô vẫn luôn tự nhắc mình rằng đừng quay trở lại làm bánh bao nữa, nếu không thì ai cũng có thể véo một cái được.

Tắm xong, cô ngồi dựa vào giường đọc sách.

Vẫn chưa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, nói cách khác, Ôn Tình vẫn chưa quay về.

Có điều, tối nay cô ta không về cũng không có nghĩa là ngày mai sẽ không có việc gì xảy ra. Tề Tiểu Tô tắt đèn, đi ngủ.

Nhưng cô không ngờ, người chủ động xông tới gây chuyện trước lại vẫn là Ôn Tình.

Sáng sớm hôm sau, cô và Ôn Vân cùng với một bạn học khác cùng nhau đi tới nhà ăn, lúc ăn xong, đi ra thì thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt rất kì quặc, còn khẽ bàn tán với nhau nữa.

Cô có thể nhìn ra có người còn nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ nữa.


Bọn họ làm sao thế?
Ôn Vân đi cùng với Tề Tiểu Tô, cũng bị nhìn với ánh mắt kiểu đó nên hơi luống cuống chân tay.

Lúc này, Chung Phàm cũng đi từ trong ra, nghênh ngang tiến lên sau đó nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh, mắng:
Còn tưởng là tiên nữ, thì ra là cave!


Cave, đây là một loại xưng hồ mà đám đàn ông hay châm biếm những cô gái bán thể xác để kiếm tiền.

Tất nhiên Tề Tiểu Tô hiểu được.

Ngẫm lại một hồi, cô liền hiểu được có chuyện gì đang xảy ra.

Ánh mắt của cô chợt lạnh xuống, xem ra, dù cô không tìm Ôn Tình thì Ôn Tình cũng tự dẫn xác tới rồi. Một khi đã vậy thì cứ chơi cùng cô ta thôi.

Chung Phàm có cảm giác như mình là người có đẳng cấp cao hơn Tề Tiểu Tô, cậu ta hếch cằm đầy cao ngạo, muốn đi qua bên cạnh cô. Tề Tiểu Tô vừa thấy động tác của cậu ta là có thể phỏng đoán được, vai của cậu ta thẳng lên, nửa người cứng còng, rõ ràng là muốn lúc đi ngang qua huých mạnh vào người cô một cái. Căn bản chẳng cần Hệ thống Tiểu Nhất báo động luôn.

Tưởng cô dễ bắt nạt thế chắc?

Tề Tiểu Tô rũ mắt, đúng lúc cậu ta đâm tới thì thân mình hơi nhích sang, chân lặng lẽ duỗi ra.

Chung Phàm còn nghĩ mình sẽ đụng được vào Tề Tiểu Tô nên bỏ ra không ít lực, đoán chừng nhất định có thể làm cho Tề Tiểu Tô ngã xuống đất, sau đó cậu ta sẽ thuận thế ngã nhào lên người cô, tốt nhất là lúc đè lên thì hai tay sẽ đặt đúng phần ngực. Đêm ngủ cậu ta cũng có thể mộng xuân vì dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, giờ biết cô là người có thể bán bản thân đi như thế, sơ múi tí thì cũng có tính là gì đâu.

Kết quả không hiểu tại sao, cậu ta lại đâm hụt, dưới chân như vướng phải cái gì đó, vì bản thân quá dùng sức nên khi bị vấp, cả người đều ngã nhào về phía trước.

Bịch.

Nghe thấy âm thanh đó, Tề Tiểu Tô cảm thấy có lẽ là cực kỳ đau rồi.


Răng... tao!


Một tiếng hét thảm thiết hơi lọt gió vang lên, Chung Phàm suýt chút nữa không đứng dậy nổi, miệng đau đến chết lặng, một miệng toàn máu tươi làm cậu ta kinh hãi. Cố gắng lật người lên thì thấy trên mặt đất đã có một vũng máu nhỏ, còn có hai cái răng cửa đang nằm chình ình trên đó.

Suýt chút nữa thì cậu ta đã ngất xỉu luôn rồi.

Không ngờ lại bị gãy hẳn hai cái răng cửa!

Về sau, sao cậu ta có thể ngọc thụ lâm phong mà đi tán gái được nữa chứ?

Đau quá, đau quá, đau quá!

Tề Tiểu Tô lại tỏ vẻ không trông thấy cảnh này, tiếp tục sải bước đi về phía nhà ăn. Ôn Vân vẫn còn đang bị dọa cho ngây người, rõ ràng vừa rồi cô ta nhìn thấy Chung Phàm định đâm vào Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô chỉ nghiêng người tránh đi, sau đó thì cậu ta ngã luôn xuống.

Cô ta nhìn bên trên nên không thấy Tề Tiểu Tô giơ chân ra ngáng.

Có điều, động tác của Tề Tiểu Tô cũng rất nhanh, tính toán chuẩn xác, ra chân, thu chân đều như tia chớp, căn bản chẳng ai có thể nhìn thấy được.


Mày đứng lại! Àm ao ã ồi òn uốn ạy à (Làm tao ngã rồi còn muốn chạy à)?
Chung Phàm cố gắng bò lên, duỗi tay muốn kéo Tề Tiểu Tô lại. Giờ cậu ta mới có phản ứng, chắc chắn vừa rồi Tề Tiểu Tô đã ngáng chân cậu ta! Ngáng ngã người rồi còn muốn chạy sao?

Thật nực cười!

Chấm mút không được đã khiến cậu ta vô cùng tức giận rồi, giờ còn bị gãy hai cái răng cửa nữa, sao cậu ta có thể nhịn nổi chuyện này chứ?

Nhưng tay cậu ta hoàn toàn chưa đụng được vào Tề Tiểu Tô thì cô đã nhích sang một bên, tránh thoát rất nhanh nhẹn, duỗi tay nắm lấy then cửa của nhà ăn.


Mày áng ao ã (Mày ngáng tao ngã)!


Chung Phàm nói giọng lưỡi nên phát âm vô cùng buồn cười, có không ít bạn học xung quanh không nhịn được mà cười ầm ĩ. Cậu ta bị thương ở miệng, giờ môi cũng bắt đầu sưng lên, giống hệt như một nửa cây lạp xưởng vậy, hơn nữa còn bị khuyết mất hai cái răng cửa nên thoạt nhìn chẳng khác nào con thỏ sứt môi có phong cách kỳ lạ.

Hình tượng này làm cho người ta thực sự không nhịn được cười. Nhưng nghe thấy tiếng cười, Chung Phàm càng thêm tức giận, chỉ vào Tề Tiểu Tô mà mắng:
Mày mày mày, không biết xấu hổ còn đi đánh người!


Ôn Tình ở bên trong nghe thấy ầm ĩ nên chạy ra, vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô thì hơi ngẩn ra.

Cô ta thật sự không ngờ Tề Tiểu Tô sẽ xuất hiện ở trường sớm như thế, còn tới ăn sáng nữa. Vốn dĩ, cô ta tưởng rằng đêm qua Tề Tiểu Tô bị Lợi thiếu làm nhục xong thì sẽ không thể nào dậy nổi, thể xác và tinh thần đều bị thương nghiêm trọng, dù sao thì nhất định ngày hôm nay sẽ không thể đi học được.

Cô ta đã chuẩn bị tốt việc làm bẩn thanh danh của Tề Tiểu Tô trong khoảng thời gian mà cô xin nghỉ, chờ đến khi cô quay lại thì đã không thể nào cứu vãn được nữa rồi.

Đến lúc đó, dù Tề Tiểu Tô có bám được vào Lợi thiếu thì cô cũng tuyệt đối không thể nào được tiếp tục tham gia kỳ thi lần này nữa, mà cho dù có tham gia thì cũng sẽ bị ảnh hưởng tới kết quả thi cử, đừng hòng mơ ước lấy được học bổng cử đi học ở đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa nữa.

Không ngờ, Tề Tiểu Tô lại tới, không chỉ tới mà nhìn bộ dáng thì có vẻ còn rất phấn chấn, tinh thần như ánh sáng nở rộ! Hơn nữa, mặt cô còn cực kỳ hoàn hảo, hoàn toàn không có dấu vết hay vết thương gì.

Sao có thể như thế được?

Bản thân cô ta, đêm qua bị Lợi thiếu véo cằm có một tí mà mãi mới hết vết cơ mà.

Thế nên, sao Tề Tiểu Tô có thể xuất hiện trước mặt cô ta với vẻ chỉnh tề, sáng sủa như thế này được? Chẳng lẽ Lợi thiếu thực sự thích cô ta, đối xử với cô ta rất dịu dàng, sáng sớm nay còn đưa cô ta về trường học nữa sao?

Chẳng lẽ, Tề Tiểu Tô thật sự là có vận cứt chó, giẫm lên vai cô ta để bò lên người Lợi thiếu à?

Lúc này, Ôn Tình đã ghen ghét đến sắp phát điên lên rồi. Tuy rằng cô ta rất ghét cái tên Lợi thiếu kia, nếu có cơ hội này thì cô ta cũng chẳng muốn bám vào con người đó, thậm chí còn thấy rất sợ hắn ta, nhưng không thể không thừa nhận, Lợi thiếu là người mà mẹ cô ta còn phải kiêng kị, sao có thể để Tề Tiểu Tô chiếm lợi bám vào người như thế được chứ?

Giây phút này, cô ta chỉ muốn hủy hoại Tề Tiểu Tô.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.