Chương 606: Người sống trên đời khó tránh khỏi có lúc gặp phải thứ đốn mạt
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1649 chữ
- 2022-02-08 04:17:38
Cô Lại, chuyện của tờ phiếu cầm đồ kia cháu sẽ tự xử lý. Nhưng cháu muốn hỏi cô một chút, có thật là cô muốn ly hôn với hắn không?
Đương nhiên!
Nói đến chuyện này, cô Lại kích động hẳn lên.
Tên cầm thú đó, sau khi biết cô bị mất con còn nói với cô rằng, nhiều năm đều không mang thai được, giờ đột nhiên mang thai chẳng biết đứa bé này có phải là con của hắn hay không! Bà mẹ chồng kia của cô cũng thế, bà ta nói chắc chắn cô đã ra ngoài ngoại tình. Cô không bao giờ cần cái loại nhà chồng như thế! Bọn chúng còn đến trường học reo rắc tin đồn, nói cô là con đĩ, còn bảo cô đối xử với ai cũng tốt, chắc chắn là để quyến rũ đàn ông… Nếu có thể, cô muốn giết hết bọn chúng! Giết cho xong hết mọi chuyện!
Lương Lệ nhìn cô Lại với ánh mắt sợ hãi, anh ta bỗng nhớ tới lời cô y tá vừa rồi đã nói, tình hình bệnh tật của cô Lại rất không tốt, giờ xem ra đúng là không tốt thật.
Cô Tề…
Cô nên ngồi xa ra một chút, anh ta rất sợ cô Lại sẽ làm cô bị thương.
Nhưng anh ta không hề biết, tâm trạng của Tề Tiểu Tô bây giờ còn phức tạp hơn.
Lần trước cô nhìn thấy cô Lại là ở ba ngày trước, lúc đó cô ấy vẫn còn có da có thịt, niềm nở, chớp mắt một cái cô ấy đã thành dáng vẻ như bây giờ, bị tổn thương, bị kích thích quá độ, cô ấy giống như bị hủy hoại mất vậy.
Người mà ba ngày trước đã cho cô sự ấm áp và giúp đỡ cô, vậy mà trong những năm tháng cô không biết đến, cô ấy đã bị đày đọa thành bộ dạng như bây giờ.
Tề Tiểu Tô đột nhiên vươn tay ra ôm chầm lấy cô Lại, nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng của cô ấy, cô nói rất nhẹ:
Cô Lại, cô yên tâm, cháu sẽ giúp cô chữa bệnh, thân thể cô nhất định sẽ khỏe lên, sau này chắc chắn sẽ có người đàn ông tốt cho cô một mái nhà hạnh phúc, hãy tin tưởng cháu và giao cho cháu xử lý những chuyện này nhé.
Cô Lại lập tức yên ắng lại. Đã bao lâu rồi? Bao lâu rồi không có người ôm cô như thế rồi?
Năm ngoái, người bà ngoại yêu thương cô nhất cũng đã qua đời, khi đó cô gần như không thể chịu đựng nổi.
Bố mẹ cô cũng lớn tuổi rồi, họ đều là người thật thà nên không thể đấu lại hai mẹ con ngang ngược kia. Lúc trước, bố thấy cô bị thương thành ra như thế nên không nhịn được tát con rể một cái, kết quả ông bị gã con rể đánh đến chảy máu.
Cô sợ bố mẹ lại bị thương lần nữa nên bao nhiêu tủi nhục khổ sở đều kìm nén ở trong lòng, không dám để họ xung đột với mẹ con nhà kia nữa. Cứ mãi kìm nén như vậy, giữ đến bây giờ cô cảm thấy mình sắp bị điên rồi.
Giờ có người đột nhiên tới ôm lấy cô, nói cho cô biết không cần lo lắng, cô Lại không thể chịu nổi nữa, nghẹn ngào khóc nức nở trong lòng Tề Tiểu Tô.
Lúc Khưu Linh Phương nhận được điện thoại và chạy đến bệnh viện Thành Tây, cô Lại đã khôi phục lại cảm xúc của mình.
Tề tổng, chuyện ở đây cứ giao cho tôi, vừa rồi tôi đã làm xong thủ tục chuyển viện cho cô Lại, cũng đã gọi điện cho Viện trưởng bệnh viện Thánh Á, ông ấy nói hai rưỡi chiều nay có một hội nghị, chắc sẽ bận đến bốn giờ, về đến bệnh viện Thánh Á lúc năm giờ, nên ông ấy sẽ đặt thời gian hội chẩn cho cô Lại vào lúc năm giờ mười lăm phút chiều.
Hơn nửa năm nay, Khưu Linh Phương đã trưởng thành rất nhiều, hiện giờ cô ấy đã có thể xử lý nhanh gọn hầu hết những công việc được Tề Tiểu Tô giao cho.
Cô ấy cũng đã cắt tóc thành mái tóc ngắn gọn gàng, giờ dáng vẻ trở nên rất già dặn.
Tề tổng?
Cô Lại chú ý ngay tới cách xưng hô này.
Tề Tiểu Tô nhìn cô và mỉm cười:
Cô Lại, cháu lập một công ty, cũng kiếm được ít tiền, nên cô không cần lo lắng về vấn đề viện phí đâu ạ.
Tiểu Tô còn trẻ như vậy đã mở công ty? Không phải cô bé vẫn đang học lớp 12 sao? Lớp 12 phải học hành rất nhiều mà.
Nhưng mà nhỡ đâu cháu không theo kịp việc học…
Khưu Linh Phương cười với cô ấy và nói:
Cô Lại, Tề tổng của chúng tôi là học sinh rất giỏi đấy ạ, đợt trước cô ấy còn tham gia một cuộc thi và cầm về được một suất học ở đại học Bắc Kinh, sẽ lên thủ đô để học tiếp đấy.
Hai mắt của cô Lại mở to đầy kinh ngạc.
Tề Tiểu Tô đã đem tới cho cô quá nhiều ngạc nhiên.
Lúc bọn họ đang sắp xếp chuẩn bị chuyển viện, một đôi vợ chồng già hơn sáu mươi tuổi cầm đồ đến, vừa nhìn thấy phòng bệnh luôn vắng vẻ của con gái mình xuất hiện mấy người, còn đang đỡ con gái ngồi vào xe lăn, hai ông bà cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Các người đang làm cái gì vậy? Muốn làm gì hả?
Đừng có động tới Thục Mai nhà tôi! Các người buông nó ra!
Đồ đạc trong tay hai ông bà già rơi hết xuống đất, hai người họ chạy nhanh tới chỗ Lương Lệ và Khưu Linh Phương đang đỡ cô Lại.
Biến cố tới quá bất ngờ khiến mọi người không kịp có phản ứng, Khưu Linh Phương bị ông lão đẩy ra, loạng choạng ngã về phía sau hai bước, lưng đụng phải một góc của chiếc tủ sắt, khiến cô bị đau đến mức ứa nước mắt.
Lương Lệ thấy thế, lập tức đưa tay ra đỡ lấy eo của Khưu Linh Phương, lo lắng hỏi han:
Trợ lý Khưu, cô không sao chứ?
Dù cách một lớp quần áo, Khưu Linh Phương vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta ở trên lưng mình, mặt cô hơi nóng lên, rối rít lắc đầu.
Bố, mẹ! Họ là bạn của con ạ, họ tới để giúp con đấy.
Cô Lại kêu lên rồi kéo tay của Khưu Linh Phương:
Trợ Lý Khưu, cô không sao chứ?
Cô Lại nghe thấy Lương Lệ gọi cô gái này là trợ lý Khưu nên cũng gọi theo.
Ông Lại, bà Lại ngẩn người.
Đến khi cô Lại giải thích rõ mọi chuyện với hai ông bà, hai người họ mới khóc lóc muốn kéo tay Tề Tiểu Tô. Hàn Dư đi theo hỗ trợ thấy tình hình không ổn, lập tức bước lên trước một bước, đưa tay ra chặn tay của ông lão.
Mặc dù những người này đã già rồi, nhưng đội trưởng nhà anh ta đã giao nhiệm vụ, không cho phép bất kỳ sinh vật giống đực nào chạm nào chị dâu hết.
Chúng tôi cảm ơn cháu, thật sự rất cảm ơn cháu! Nhà chúng tôi thật sự không thể báo đáp nổi ân tình lớn như thế này…
Ôi, bố nó ơi, hình như tôi đã từng nghe cái tên Tề Tiểu Tô này ở đâu đó rồi thì phải, hình như là ở trên tin tức đấy! Ông nhớ không?
Bà Lại đột nhiên kéo áo chồng, bà vẫn nhìn chằm chằm vào Tề Tiểu Tô, một lúc lâu sau cũng không dời mắt đi chỗ khác. Bà ấy vừa giật mình vừa hiếu kỳ.
Bị một bà bác nhìn chằm chằm vào như thế, Tề Tiểu Tô chỉ biết dở khóc dở cười.
Thật sự chính là cô bé kiếm được mấy trăm triệu đó á?
Mấy trăm triệu cái gì?
Cô Lại giật nảy mình.
Tề Tiểu Tô ngại ngùng, chắc là họ đang nói tới lần cô tổ chức tách ngọc ở trên núi thị trấn Minh Quang, lần đó đúng là đã được báo chí đưa tin, không ngờ hai ông bà lại đọc tin tức đó.
Trời ạ, Thục Mai, sao con cái gì cũng không biết vậy!
Bà Lại vỗ lên lưng cô Lại một cái, bà định nói ra nhưng thấy Tề Tiểu Tô có mặt ở đây lại cảm thấy hơi xấu hổ.
Tề Tiểu Tô xua tay, nói:
Cũng không có gì đáng nói đâu ạ, giờ chúng ta chuyển viện trước đã, cháu đã hẹn Viện trưởng hội chẩn cho cô rồi.
Lúc mọi người ra khỏi viện, cô Lại bỗng quay đầu sang, nhìn Tề Tiểu Tô đầy lo âu:
Tiểu Tô, cháu định đi tìm họn họ thật à?
Vâng, thời gian muộn nhất tiệm cầm đồ hẹn là vào ngày mai, hôm nay cháu phải đi lấy tờ phiếu đó về.
Tề Tiểu Tô phất tay, Lương Lệ và Khưu Linh Phương đi theo lên xe, cùng gia đình họ Lại đến bệnh viện Thánh Á.
Hàn Dư đi tới bên cạnh cô.
Chị dâu, có muốn gọi thêm mấy người nữa tới không?
Tề Tiểu Tô nghĩ một lúc rồi gật đầu:
Được, nghe nói hai mẹ con nhà kia là thứ giống lợn, giờ tôi cũng không tiện ra tay, anh gọi cả Đồng Xán đến cùng, tới lúc đó mà bọn chúng muốn làm loạn thì cứ thẳng tay dùng nắm đấm mà đối phó.
Người sống trên đời khó tránh khỏi có lúc gặp phải thứ đốn mạt.
Mà một khi đã gặp phải loại đốn mạt, cô sẽ không bao giờ nương tay.