Chương 611: Chữ tín khi làm người


Ngày thứ hai thức dậy đã là 9 giờ rưỡi sáng.

Hai ngày nay cũng đã nghỉ ngơi đủ, lại được ngủ đủ giấc, sau khi Tề Tiểu Tô tỉnh lại cảm thấy tinh thần đã đỡ hơn một chút. Đợi lúc với lấy điện thoại xem mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc, đều là của Thiếu soái hết.

Cô vội vàng gọi lại.


Tỉnh rồi à? Tinh thần thế nào?
Vệ Thường Khuynh bước từ máy chạy bộ xuống, trên trán đầy mồ hôi, chiếc áo T-shirt dán chặt vào người, làm nổi bật cơ bắp rắn chắc, vóc dáng xuất sắc cùng gương mặt anh tuấn đã thu hút không ít các cô gái xung quanh của anh, vừa rồi đã có ba người bước đến tìm cách tiếp cận anh rồi.

Anh đến đây tạm thời ở khách sạn, đợi trưa nay sau khi gặp Lãnh đạo xong mới xác định đi đâu về đâu. Lầu ba khách sạn là câu lạc bộ thể hình, thế nên sáng sớm vừa thức dậy anh đã đến đây tập luyện, giờ cũng đến lúc phải về tắm rửa thay quần áo chuẩn bị ra ngoài rồi.


Đỡ nhiều rồi. Anh đang làm gì thế?



Tập thể dục, ngay trong khách sạn thôi.
Vệ Thường Khuynh nói:
Hôm nay em đừng đi đâu, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi.


Ơ, chuyện này thì cô không thể hứa được.


Hôm nay em phải đi chuộc chiếc nhẫn ngọc của anh em, anh yên tâm, trực tiếp lấy về là được, đảm bảo không gây xung đột với ai.
Cô thật sự cảm thấy bản thân giống như một đứa trẻ bị người lớn quản thúc vậy.

Vệ Thường Khuynh trầm mặc một lúc, sau đó thở dài. Chuyện này đúng là anh cũng không thể ngăn cản được, không lấy được chiếc nhẫn ngọc đó về, cô đâu thể nào an tâm chứ?

Thế nên anh liền dặn dò vài câu:
Vậy để Hàn Dư và Đồng Xán đi cùng em.


Tề Tiểu Tô nghe thấy anh đồng ý, liền có ý muốn trêu anh:
Ơ, lần này còn chủ động để Đồng Xán đi theo nữa à?


Nghe ngữ khí này của cô, Vệ Thường Khuynh liền có chút ngứa ngáy:
Nhóc con, đừng có được lợi rồi còn khoe mẽ!
Không phải anh thấy bản lĩnh của Đồng Xán đủ tốt, đối với việc bảo vệ cô cũng dốc hết tâm sức, vì suy nghĩ cho cô nên mới vứt bỏ suy nghĩ cá nhân để Đồng Xán đi theo sao? Vậy mà cô nhóc này còn dám trêu anh.

Nếu bây giờ cô đang ở bên cạnh, không đánh cho cô một trận không được, mà còn phải đánh vào mông nữa.

Tề Tiểu Tô bật cười khúc khích.

Ăn sáng xong, cô lại bị bà Kim giám sát bắt uống sạch một bát canh thuốc bổ to tướng, rồi mới để Hàn Dư và Đồng Xán cùng cô ra ngoài.

Vì đối với cô mà nói đó chỉ là chuyện của mấy ngày trước, thế nên đường xá cô vẫn rất quen thuộc. Cách hơn năm năm, nhưng hiệu cầm đó vẫn y như cũ, đến cả bảng hiệu cũng không thay đổi, thoạt nhìn chỉ mang thêm một tầng tang thương của năm tháng. Nhưng những cửa hiệu xung quanh nó đa số đã được tân trang và thay đổi cả.

Lúc Tề Tiểu Tô bước vào cửa có một cảm giác y như đang xuyên không vậy.

Ngồi trên chiếc ghế mây trong phòng là một ông lão và một người trung niên.

Tề Tiểu Tô vừa nhìn liền nhận ra ngay, ông lão đó chính là người năm xưa đã nhận chiếc nhẫn ngọc đó của cô. Qua năm năm, ông ấy chẳng có chút thay đổi gì, chỉ có mái tóc bạc nhiều hơn một chút, tinh thần nhìn có vẻ vẫn rất tốt.

Còn người trung niên đó là người trong tiệm cầm đồ lần trước Tề Tiểu Tô nhìn thấy, ngồi cùng uống trà với Trương Bẩm Quang, hẳn ông là con trai của ông lão nọ.

Hai người nghe thấy tiếng động liền đồng thời quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, biểu cảm của ông lão đầu tiên có chút ngờ vực, sau đó giống như đang ngẫm nghĩ, còn người trung niên đã đứng dậy bước đến chào đón Tề Tiểu Tô.


Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?


Tề Tiểu Tô gật đầu chào ông:
Xin chào, tôi đến tìm lão tiên sinh.


Nghe cô nói như vậy, ông lão mới dám xác định cô gái xinh đẹp này chính là cô nữ sinh năm xưa, ông mừng rỡ đứng đậy, bước đến hoan nghênh Tề Tiểu Tô:
Cô bé, là cháu à, ông đợi cháu lâu lắm rồi.


Nghe thấy bố mình nói thế, người trung niên kia liền kinh ngạc nhìn Tề Tiểu Tô:
Ơ, hóa ra người mà bố tôi vẫn đợi mấy năm nay chính là cô à, không ngờ thật sự là một cô gái trẻ như vậy.



Lão tiên sinh, cháu đến để lấy lại vật năm xưa, chắc vẫn còn chứ ạ?



Còn còn còn, đương nhiên là còn, nhưng, nếu cháu vẫn cứ mãi không đến, ông thật thật không dám đảm bảo qua vài ngày nữa vẫn còn.


Lời của ông lão khiến trong lòng Tề Tiểu Tô có chút kinh ngạc, câu này của ông ấy là có ý gì?

Người trung niên mời Tề Tiểu Tô ngồi xuống, rót cho cô một tách trà, nói:
Cửa tiệm này của chúng tôi nửa năm trước đã đến hạn, ông chủ cửa tiệm này là bạn của tôi, nói chuyện với ông ấy lâu lắm mới có thể tranh thủ giữ lại từng tháng từng tháng một. Nhưng tháng này thật sự không nói chuyện được nữa rồi, ông ấy bảo chúng tôi trong hai ngày nữa nhất định phải dọn đi, vì cửa tiệm này đã bán cho người khác rồi, nghe nói bên khu phố cũng đã chuẩn bị nhúng tay vào rồi, con đường này phải xây lại hết, đến lúc đó nơi này cũng được quy hoạch lại, tiệm cầm đồ đặt ở đây đã không còn thích hợp nữa. Do sức ép từ phía khu phố, chúng tôi thật sự không chịu nổi nữa. Chúng tôi vốn muốn tìm cháu, nhưng bố tôi nói năm xưa, lúc cầm đồ cháu dừng dặn đi dặn lại không được chủ động tìm cháu, thế nên ông ấy cứ ngăn tôi liên hệ với người bảo lãnh là bà Lại mãi, nói nhất định phải đợi cháu đến.



Cháu cứ tưởng cửa tiệm này là của ông.
Tề Tiểu Tô thật sự không biết còn có chuyện này. Nhưng năm xưa đúng là cô lo lắng họ tìm đến nhà sẽ làm đảo loạn quỹ đạo sống của cô, thế nên quả thực lúc đó đã dặn đi dặn lại ông lão, không được chủ động tìm cô.

Cô không ngờ dưới áp lực lớn như vậy, ông lão vẫn giữ vẹn lời hứa năm xưa với cô, ngay lúc này, cô bỗng cảm thấy kính nể ông lão vô cùng.

Ông lão nhìn cô mỉm cười hiền hòa.


Cho dù cửa tiệm này là của chúng tôi, thị trường bây giờ, ngành này cũng đã không còn đất sống nữa, bây giờ rất nhiều đồng nghiệp đã chuyển sang cho vay, thế chấp, cầm cố, chúng tôi không định làm mấy chuyện này. Hơn nữa bố tôi tuổi tác đã cao, cửa tiệm còn chưa đóng cửa ông ấy còn chưa buông được, đóng rồi mới có thể cho ông ấy yên tâm nghỉ ngơi.
Người trung niên châm thêm trà cho Tề Tiểu Tô, nói:
Ông ấy vẫn luôn đợi cháu.



Lão tiên sinh, thật sự rất cảm ơn ông.
Tề Tiểu Tô đứng dậy, cúi người cảm ơn ông lão.

Ông lão vội xua xua tay:
Không cần khách khí thế đâu, ông chỉ cảm thấy, chuyện đã hứa nhất định phải giữ lời, đây là chữ tín mà một người phải giữ.



Lời của lão tiên sinh rất đáng học hỏi ạ.


Ông lão lắc đầu:
Để ông đi lấy vật đó ra cho cháu.


Ông đứng lên, bước vào nhà trong.

Người trung niên thấy ông lão vào trong, sắc mặt có chút nghiêm túc, nói:
Còn có một chuyện, cô Tề, tôi cảm thấy nên nhắc nhở cháu một chút. Chiếc nhẫn đó của cháu không đơn giản, tốt nhất cháu không nên tùy tiện đem nó ra ngoài. Chuyện này tôi chưa nói với bố tôi, sợ ông ấy lo lắng.



Sao chú lại nói thế ạ?


Nhẫn ngọc không đơn giản, điểm này thật ra Tề Tiểu Tô cũng từng đoán thế, nhưng ông chủ tiệm cầm đồ này không biết hoàn cảnh gia đình của Đổng Ý Thành, không biết lai lịch của chiếc nhẫn ngọc, sao lại nói những lời như thế chứ?

Sắc mặt Tề Tiểu Tô cũng trùng xuống.


Thật không dám giấu, vì bản thân làm nghề này, bình thường tôi cũng khá là quan tâm tới những tin tức liên quan đến phương diện này. Hơn nữa, chúng tôi cũng có một số nguồn tin mà người ngoài ngành không biết, không thể tiếp xúc. Trước đây tôi từng nghe nói một tin, có người bị giết, nguyên nhân chính là vì một chiếc nhẫn ngọc. Tôi từng thấy qua bức ảnh, chiếc nhẫn ngọc đó rất giống chiếc nhẫn này của cô! Nguồn gốc chiếc nhẫn là chuyện riêng của cô, việc này tôi không tiện hỏi nhiều, nhưng cô phải chú ý, chiếc nhẫn ngọc này có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.


Nói xong, ông ấy lại cảm thấy nói những lời này với một cô bé chưa đầy hai mươi tuổi có chút đáng sợ, liền thả lỏng nét mặt, nhưng lại không biết nên an ủi cô thế nào, vì những gì ông nói đều là sự thật.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.