Chương 621: Trò chơi làm mất mặt
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1618 chữ
- 2022-02-08 04:17:41
Lợi thiếu thật sự cảm thấy cô rất hợp với khẩu vị của mình, từ nhỏ anh vẫn luôn mong muốn có một cô em gái, sau đó anh sẽ dẫn em gái mình đi ném vỡ kính nhà hàng xóm, hái trộm đào nhà người ta, rồi cùng nhau lên núi xuống biển chơi đùa điên cuồng.
Mẹ.
Anh cất giọng gọi một tiếng, sau đó dắt Tề Tiểu Tô vào cửa:
Bọn con về rồi đây.
Bà Lợi nghe mấy câu của bác gái Lợi thật sự đã nghe đến mức sắp phát điên rồi, nhưng vì cha mẹ chồng trước sau luôn cảm thấy mắc nợ bà ta, nếu bà trực tiếp ngắt lời bà ta, đến lúc đó bà ta trở về nhà cũ nói với cha mẹ chồng một tiếng, hai ông bà lại mang tâm tình trầm trọng đến giảng cho bà nghe về mấy chuyện lịch sử xưa cũ, bảo bà phải nhường nhịn bà ta một chút.
Mỗi lần như thế, tâm trạng chồng bà cũng không được tốt, thế nên bà chỉ có thể nhịn.
Bây giờ nghe thấy giọng con trai, bà thật sự có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng một nỗi lo khác lại dâng lên, cô gái mà nó dẫn về này không biết có làm bà đỡ lo hơn không?
Sau đó bà liền nhìn thấy Tề Tiểu Tô đang bước vào cùng con trai mình.
Cái nhìn đầu tiên, cô bé này xinh đẹp quá!
Cái nhìn thứ hai, ừm, bộ quần áo này mặc được lắm, rộng rãi khéo léo.
Tề Tiểu Tô đang mặc một chiếc váy len dệt kim mỏng màu xám nhạt, tay lồng đèn, bóp eo, chân váy dạng xòe ô dài đến đầu gối, kèm thêm một chiếc áo khoác ngắn màu tím nhạt và một đôi boot ngắn màu da bê, làm nổi bật dáng người, nhưng lại không có vẻ quá mức phóng khoáng tùy tiện.
Trong phòng khách còn có một cô gái tầm 21, 22 tuổi, tóc dài đến eo đen như thác nước, duỗi thẳng, được vén sang một bên trước ngực. Cô ta mặc một chiếc áo len mỏng màu tím đỏ, váy da đen siêu ngắn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác da ngắn, đi một đôi boot cao qua đầu gối tạo hình có chút độc đáo, từ trên xuống dưới đều được cột dây đan xen. Hơn nữa chiếc áo len mà cô ta mặc còn là kiểu cổ áo chữ V khoét sâu hở ngực, để lộ khe ngực sâu ngút.
Bộ quần áo này cũng là hàng hiệu, cộng lại có thể giá phải hơn một vạn tệ.
Nhưng bình thường mặc sao cũng được, bây giờ đến nhà người khác làm khách, còn là nhà của trưởng bối, hơn nữa trong nhà còn có hai người đàn ông, mặc như vậy có thích hợp không?
Tóm lại vừa rồi lúc cô ta bước vào cửa, bà Lợi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta đã cho cô ta 40 điểm, hoàn toàn không đạt chuẩn. Qua so sánh của bà, ấn tượng đầu tiên của bà với Tề Tiểu Tô tốt hơn rất nhiều.
Đến rồi à?
Nào, giới thiệu một chút, đây chính là Vương phi nhà chúng ta, Vương gia vẫn chưa trở về, chắc phải đợi một chút. Vương phi, thành viên mới nhà chúng ta, mau nhiệt liệt hoan nghênh nào.
Lợi thiếu đẩy nhẹ Tề Tiểu Tô về trước.
Ấn tượng đầu tiên của Tề Tiểu Tô đối với bà Lợi cũng rất tốt, thoạt nhìn chính là kiểu người tri thư đạt lễ, có tu dưỡng tốt đẹp, khí chất cực tốt.
Cô đang định chào hỏi, bác gái Lợi đã giật mình kêu lên:
Ôi chao, Tiểu Nam à, bác cứ tưởng cháu chỉ đùa giỡn thôi, thế này là cháu định chơi thật đấy à?
Bác, cái gì mà chơi hay không chơi chứ? Cháu rất nghiêm túc về chuyện này đấy ạ.
Lợi thiếu vẫn luôn giả vờ ăn chơi trác táng, ăn chơi cũng nhiều rồi, nhưng ghét nhất người khác nói anh đang chơi. Chuyện này anh rất nghiêm túc.
Đây chắc là Tiểu Tô phải không?
Bà Lợi không muốn để bác gái Lợi có thêm cơ hội nói tiếp nữa, liền vội kéo lấy tay Tề Tiểu Tô, mỉm cười nói:
Quả là rất xinh đẹp.
Khí chất của dì cũng rất tốt.
Tuy Lợi thiếu vẫn luôn bảo cô gọi là mẹ, nhưng Tề Tiểu Tô sao có thể gọi thế được chứ? Vẫn còn là người lạ mà.
Em dâu, chị nói em nghe, cô bé này miệng lưỡi rất ngọt ngào, chính là kiểu giỏi nịnh hót, nhưng làm thế không phải chỉ vì muốn làm người khác vui vẻ sao, sau đó sẽ tặng chút tiền, chút quà cáp gì đó?
Bác gái Lợi lại bĩu môi, lần này không chỉ một mình bà ta nói, cô con dâu bên cạnh bà ta cũng có chút khinh thường mở miệng.
Bình thường khen người ta khí chất tốt, chính là nói đối phương có ngoại hình khó coi, chẳng có gì để khen.
Phụt.
Tề Tiểu Tô suýt nữa là chửi thề.
Chị gái à, chị đây là không thành thật rồi, chị không có mắt sao?
Cô cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm nghiêng đầu cũng khen cô ta một câu:
Chị đây, khí chất của chị cũng không tệ.
Phụt.
Lợi thiếu vốn không muốn nhịn, lập tức phì cười thành tiếng.
Ha ha, khen người ta khí chất tốt, chính là nói đối phương khó coi? Vậy Tề Tiểu Tô lập tức trực tiếp khen một câu, đây không phải nói thẳng rằng cô ta rất khó coi sao?
Bà Lợi cũng có chút buồn cười, nhưng lại sợ tình cảnh trở nên khó xử, liền vội giảng hòa:
Đúng lúc mọi người đều có mặt, vậy cũng làm quen một chút đi, Tiểu Tô, đây là bác của Tiểu Nam, cháu cứ gọi bằng dì là được, đây là cô Thang - Thang Ánh Tuệ.
May mà bà Lợi không bảo cô cũng gọi bằng bác.
Tề Tiểu Tô liền giống như rất e lệ mỉm cười gật đầu chào họ, khiến hai mẹ chồng nàng dâu này bị một cục tức chặn giữa cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Sau khi mấy người ngồi xuống trở lại, bác gái Lợi mới nói với Thang Ánh Tuệ:
Mau, không phải con đã mua quà muốn tặng cho mợ con sao? Ở đâu?
Thang Ánh Tuệ bừng tỉnh, từ trong chiếc túi mà cô ta đặt bên cạnh lấy ra hai chiếc hộp khác nhau.
Mợ ơi, lần đầu gặp mặt, cháu có chuẩn bị chút quà mọn, mong mợ đừng chê.
Bác gái Lợi nhìn hai chiếc hộp, lại đầy mong chờ nhìn bà Lợi, cứ như chờ đợi sau khi bà mở chiếc hộp lộ ra biểu cảm kinh ngạc vậy.
Khụ.
Lợi thiếu ho khan một tiếng, nháy mắt với Tề Tiểu Tô. Haiz, trước đó anh còn ngại cô mua nhiều đồ quá, lúc này vừa khéo có thể phát huy tác dụng!
Tề Tiểu Tô nén cười, đã hiểu ý của anh.
Không cần khách khí như vậy.
Bà Lợi thật sự không muốn mở ra trước mặt Tề Tiểu Tô.
Nhưng bác gái Lợi đâu chịu để bà rút lui? Lập tức lớn tiếng nói:
Chao ôi, một chút tâm ý của cháu nó mà, em mở ra xem thử đi, mau mở ra xem đi, chị nói em nghe nhé em dâu, Ánh Tuệ tuy chỉ mới 22 tuổi, nhưng rất tài giỏi, tự mình làm ăn kiếm được không ít tiền. Phải rồi Ánh Tuệ? Nói cho mợ con nghe, nửa năm trước lợi nhuận của công ty kiếm được bao nhiêu tiền rồi?
Thang Ánh Tuệ nói:
Cũng chẳng bao nhiêu, chỉ vài trăm vạn thôi ạ.
Biểu cảm của cô ta tương đối kiêu ngạo.
Trên thực tế, một cô gái hơn 20 tuổi, nếu mở công ty dựa vào năng lực chính mình nửa năm lợi nhuận trăm vạn tệ, đã tương đối lợi hại rồi. Nhưng Thang Ánh Tuệ không nói ra trong mấy trăm vạn tệ đó có hơn một nửa là lấy từ chỗ bố cô ta.
Trăm vạn, phụt.
Hệ thống Tiểu Nhất phun rồi.
Tề Tiểu Tô nói:
Không được khinh thường người ta như vậy.
Ừm, bản Hệ thống không có mắt nhìn.
Bất đắc dĩ, bà Lợi đành phải khen vài câu, sau đó mở một trong số hai chiếc hộp ra. Một sợi dây chuyền trân châu óng ánh lẳng lặng nằm trong hộp.
Nhìn thấy không? Em dâu, đây là loại trân châu rất tốt đó, ánh sáng đẹp biết mấy! Sợi dây chuyền này chắc phải đáng giá hai nghìn tệ! Em mau đeo thử xem! Còn nữa, còn nữa, hộp này cũng mở ra đi.
Bà Lợi mở chiếc hộp còn lại ra, bên trong lại là một cây nhân sâm rất hoàn chỉnh!
Cái này càng giá trị hơn, nhân sâm hai mươi năm đó!
Bác gái Lợi cứ như nhân viên bán hàng, nói đến mức nước bọt bay tung tóe:
Chị nói em nghe nhé em dâu, không phải Nghi Cương cứ nói công việc rất bận, phải thường xuyên tăng ca sao? Em cắt nhân sâm ra thành miếng nhỏ ngâm nước cho em ấy uống, bảo đảm sau khi uống tinh thần sẽ tốt lên gấp trăm lần! Thăng quan tiến chức đều không thành vấn đề!
Lợi thiếu không nhịn được nói:
Đây chắc là loại được gieo trồng rồi? Thoạt nhìn đã biết không đến hai mươi năm, trước đây cháu có một người bạn chuyên trồng các loại thuốc, nói họ thường dùng thuốc để thúc nhân sâm...