Chương 623: Tài phú này khoe khoang cũng quá xấu xa rồi
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1593 chữ
- 2022-02-08 04:17:41
Sở trưởng Lợi tung hoành quan trường nhiều năm như vậy, loại người nào chưa từng gặp qua?
Người ta nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, câu này quả thật rất có lý. Thông thường khi gặp một người trong ánh mắt đầu tiên luôn có thể nhìn ra cảm xúc cùng tư tưởng của người đó, trừ khi người này đã tu luyện nhiều năm thành tinh rồi, nhưng ông không tin một cô bé mười tám tuổi như Tề Tiểu Tô có thể có bản lĩnh đó được.
Hơn nữa, ánh mắt bình lặng không gợn sóng có lẽ có thể luyện được, nhưng ánh mắt trong veo là trời sinh, vốn không thể giả vờ được.
Sở trưởng Lợi tin vào đôi mắt của mình.
Con chào chú.
Ừm, rất tốt, không phải vừa mở miệng đã thân thiết gọi ông là Vương gia, hay bố, cả bố nuôi cũng không gọi. Tốt lắm.
Ừm, đừng đứng đó, ngồi, ngồi đi.
Sở trưởng Lợi đem đồ đạc đặt lên sô pha, lúc dì giúp việc mang đến số đồ đó đã không còn chỗ để nữa, chỉ đành trực tiếp đặt dưới đất, tổng cộng hơn mấy chục túi đồ, thoạt nhìn quả thật có chút kinh người.
Ánh Tuệ, mau, mau chào cậu đi.
Bác gái Lợi cảm thấy tình hình không ổn, vội đẩy Thang Ánh Tuệ về trước nói.
Nghi Cương, đây là đối tượng của cháu em, tên là Thang Ánh Tuệ, 22 tuổi, đang mở một công ty. Sau này em xem xét, giúp đỡ một chút, người một nhà chúng ta cả mà.
Sở trưởng Lợi nhìn sang Thang Ánh Tuệ, ấn tượng đầu tiên với cô gái này cũng giống hệt vợ mình không được tốt cho lắm, cô gái này ăn mặc như vậy, ông thật sự có chút không quen.
Ngồi, ngồi đi.
Ông gật gật đầu, bảo mọi người đều ngồi xuống.
Lúc này, bác gái Lợi lại lấy quà ra nói chuyện:
Nghi Cương, em xem Ánh Tuệ tặng cho em dâu sợi dây chuyền trân châu này, không tệ phải không?
Lợi thiếu muốn bật cười, bác gái Lợi nhìn thấy chiếc vòng phỉ thúy vẫn còn đang đặt trên bàn, liền nhíu mày nói:
Còn nữa, chiếc vòng phỉ thúy cô Tề mang đến, còn có số quà kia nữa, đều là thật sao? Nhìn xem, còn có cả túi xách của Chanel nữa? Đúng rồi, chị nghe nói mấy món đồ này làm nhái nhiều vô cùng! Mua nhiều như vậy, tôi nói này cô Tề, cháu có bạn bè bán hàng online à?
Thang Ánh Tuệ vui vẻ, dáng vẻ rất có kinh nghiệm nói với mọi người:
Cậu, mợ, chắc cậu mợ cũng từng nghe nói đến bán hàng online phải không ạ? Đúng là có người vẫn bán đồ tốt, có danh tiếng. Nhưng đa số những đồ được bán online đều không tin được, còn có một số quầy chuyên kinh doanh những nhãn hiệu lớn nổi tiếng, đó đều là sản phẩm được một vài xưởng nhỏ mô phỏng lại. Cháu trước đây có một cô bạn cấp hai, lại đắm mình trong việc sản xuất mấy chiếc túi nhái, cô ấy nói với cháu, một chiếc túi nhái họ xuất xưởng chỉ với giá hai mươi, ba mươi đồng, sau đó người ta lấy về bán online thì bán được mấy trăm đến mấy nghìn đồng, còn nói muốn tặng cháu mấy cái, tùy ý cháu lựa, nhưng cháu chẳng thèm mấy loại đó, dù có nhái giống đến đâu, cũng không phải thật, mấy loại hàng nhái này thật buồn cười.
Phải phải đó, em dâu, đồ nhái thì cũng là đồ giả, em đừng bao giờ mang, bằng không không chỉ làm mất mặt em, còn làm mất hết mặt mũi Nghi Cương đó!
Bác gái Lợi vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang chiếc vòng phỉ thúy và số quà kia, đồng thời còn dùng ánh mắt khinh thường liếc sang phía Tề Tiểu Tô.
Bản thân hai người họ nói mấy lời này xong đều đã tự nhận định những thứ Tề Tiểu Tô mang đến tất cả đều là hàng nhái. Vừa rồi có chút lúng túng, nhưng vừa nhận định thế xong, ánh mắt họ nhìn Tề Tiểu Tô liền mang theo sự khinh bỉ sâu đậm.
Lợi thiếu vốn đang cười hí hởn, nhưng nghe thấy hai người họ công kích Tề Tiểu Tô liền thấy khó chịu, mặt anh trầm xuống, Tề Tiểu Tô liền nháy mắt với anh một cái, sau đó mỉm cười nói:
Chú dì, thật ngại quá, thật ra những món đồ này cháu mua ở trung tâm thương mại Tây Thành, vì rất lâu rồi không đi mua sắm, hôm nay mục đích chính đến Tây Thành mua sắm chủ yếu chỉ muốn chọn hai món quà cho chú và dì, nhưng bệnh của con gái mà, dạo quanh một vòng đã không dừng lại được, thế nên đã mua không ít. Vì lần đầu tiên gặp mặt, thế nên những thứ cháu mua chỉ sợ có một vài món chú và dì không thích, chi bằng cứ mở hết ra xem, nếu có món nào không thích cháu sẽ mang về, sau này nếu cần tặng ai, cháu lại mang đi tặng, đỡ phải lãng phí.
Câu này nói xong khiến Sở trưởng Lợi cũng không nhịn được muốn bật cười. Trung tâm thương mại Tây Thành là trung tâm thương mại cao cấp nhất thủ đô, nơi tập trung rất nhiều thương hiệu quốc tế, những cửa hàng đó lúc khai trương đều mời các ngôi sao hot nhất để tham gia nghi thức cắt băng, nếu bán ở đó, ai tin đó là hàng nhái chứ?
Cô dám trực tiếp nói ra điều này đã đủ làm bẽ mặt hai mẹ con kia rồi. Hơn nữa, tài phú này khoe khoang cũng tài tình thật, ở trung tâm thương mại Tây Thành, mua vài ba chiếc túi chắc cũng phải tốn một số tiền lớn, cô thì hay rồi, dạo ở đó mua đến mức không dừng tay được! Cô xem mấy món đồ mấy nghìn, mấy vạn ở đó đều là cải trắng cả sao? Thật hào phóng!
Còn một điểm nữa, đem hết đồ ra chọn, vậy chính là muốn lấy từng món từng món ra cho họ xem qua, đồ để trong túi mua sắm không nhìn thấy rõ, lấy từng món từng món ra đó mới gọi là trực tiếp đả kích, xấu bụng, xấu bụng ghê.
Cô cũng rất ngang ngược, quà tặng đến, còn dám bảo người ta chọn cái mình thích, cái không thích lấy về sau này để tặng người khác.
Nhưng tính nết này của Tề Tiểu Tô thật sự rất hợp với khẩu vị của Lợi thiếu. Mà có cậu con trai như anh, bố mẹ anh đương nhiên cũng có thế giới quan tương tự, nghe thấy mấy câu này của Tề Tiểu Tô, Sở trưởng Lợi, bà Lợi lập tức đều cảm thấy vừa mắt cô hơn rất nhiều.
Vậy thì đều xem qua hết, lựa đi!
Động tác của Lợi thiếu rất nhanh, lập tức lấy chiếc túi Chanel ra trước, bên trong là một chiếc túi xách màu đen, chính là mẫu mới nhất của quý này.
Tề Tiểu Tô ngồi một bên giải thích nói:
Cháu cảm thấy chiếc túi này rất trang nhã, chắc sẽ rất phù hợp với khí chất của dì, thế nên đã mua nó, cũng không đắt, chỉ khoảng một vạn sáu thôi, nếu có vấn đề gì, đến lúc đó dì cũng có thể mang đến cửa hàng bảo hành.
Phụt, chiếc túi khoảng một vạn sáu, vậy mà cô nói nhẹ nhàng như không, đồng thời lại chỉ ra, có vấn đề gì có thể trực tiếp mang đến cửa hàng bảo hành.
Vừa rồi không phải nói đồ của cô đều là hàng nhái sao?
Ha ha.
Ý, Vương phi, mẹ xem cái này, khăn lụa của Hermes, màu này rất hợp với mẹ.
Lợi thiếu lại mở một chiếc hộp khác ra, bên trong là một chiếc khăn lụa của Hermes.
Tề Tiểu Tô lại nói thêm một câu:
Cái này càng rẻ hơn, chỉ ba nghìn tệ, đúng rồi, dì à, cháu cũng đã mua một chiếc tương tự, chắc dì không ngại dùng chung mẫu với cháu chứ?
Cái này không ngại, không ngại.
Bà Lợi muốn cười nhưng lại ngại không dám cười, cảm giác đó cũng thật sảng khoái.
Vậy ý này là đồng ý nhận rồi phải không?
Đồ đạc từng món từng món được mở ra, sắc mặt của bác gái Lợi và Thang Ánh Tuệ cũng từng tầng từng tầng đen đi.
Nhưng so với sắc mặt đen dần đi, thì đôi mắt bác gái Lợi lại từng chút từng chút sáng lên.
Một ý nghĩ đang dâng lên trong lòng bà ta, hơn nữa còn khí thế hừng hực, khiến bản thân bà cũng suýt nữa không kiềm chế được. Bên kia, Lợi thiếu lại bóc một hộp trà ra.
Cái này càng không đáng giá, cũng chẳng phải nhãn hiệu lớn gì, một ông chủ hàng chè xanh mà cháu quen biết đã tặng cho cháu, nói là trà cổ trên núi của bạn anh ấy, mỗi năm đều đích thân sao chế ra một ít lá trà, anh ấy nói chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Tề Tiểu Tô nói. Đây là của Trần Trực - một người quen của Long Đào tặng, ban đầu quả thật anh ta đã nói thế.