Chương 656: Coi hắn là một đối thủ


Hệ thống Tiểu Nhất không tra ra được gì, ở Bắc Kinh xa lạ, bọn họ muốn tra càng khó hơn.

Nhưng khó cũng phải tra, cũng nhân cơ hội rèn luyện năng lực của bọn họ, không thể lười biếng được.


Các anh đi tra một chiếc xe Sedan biển số D851, đối phương là một người cao một mét tám, dáng người hơi gầy, mặt dài, mắt màu nâu, mũi cao miệng rộng, tuổi khoảng ba tư, ba lăm. Cẩn thận chút, đối phương có súng, hơn nữa kỹ thuật bắn rất tốt.



Rõ!


Hàn Dư đưa cô đến bệnh viện. Tề Tiểu Tô vốn không muốn để cho Đổng Ý Thành nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhưng không may cho cô, vừa đến bệnh viện đã đụng trúng bà Lợi.

Bà Lợi nhìn thấy Tề Tiểu Tô như vậy, bị doạ nhũn cả hai chân ra suýt nữa đứng không vững nữa.

Bà vội vàng dẫn cô đến phòng bệnh của Đổng Ý Thành, kêu người đi gọi bác sĩ đến.

Đổng Ý Thành ngồi trên giường bệnh ăn cháo gà, nhìn thấy cô như vậy, lập tức đánh rơi luôn cái thìa vào bát. Anh nghiến răng hỏi:
Em gái, có chuyện gì thế? Ai làm em bị thương?


Anh biết Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh cứu mình ra, cho nên, bản lĩnh của Tề Tiểu Tô thế nào trong lòng anh hiểu rõ, có thể ép cô thành ra như thế này, tuyệt đối không chỉ là đánh một trận đơn giản.

Tề Tiểu Tô vốn dĩ không muốn nói, bởi vì trừ Vệ Thường Khuynh ra cô vẫn không quen dựa vào ai khác, nhưng nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Đổng Ý Thành, cô cắn môi dưới, nói:
Gặp phải sát thủ mai phục.


Cô nói lại chuyện vừa xảy ra một lần, chỉ nghe thôi mà bà Lợi đã khiếp sợ đến chết được rồi.


Nếu là vậy thì trước tiên con đừng đi học nữa, phải làm sao đây? Những người đó khó mà đề phòng được.
Như vậy không phải quá nguy hiểm sao? Lần này cô trốn được, còn lần sau thì sao? Bà thật sự không dám nghĩ đến nữa!

Tề Tiểu Tô lắc đầu:
Mẹ nuôi, không được, học kỳ này có lẽ rất khó xin nghỉ, hơn nữa cũng không biết lúc nào đối phương mới dừng tay, cũng không thể nghỉ cả kỳ được đúng không ạ?


Bây giờ thành tích của cô không tệ, nhưng nếu như cả học kỳ đều không đi học, nhất định sẽ không theo kịp. Trước kia cô đã từng học lớp mười hai, có một chút nền móng cơ bản, cũng không biết lần thi đại học này liệu có như kỳ thi trước kia không, nhưng sau này quản lý công ty cũng cần kiến thức, cô cũng không muốn bị người khác nói đã được cử đi học rồi mà còn không thèm đến lớp.

Học tập vẫn rất quan trọng.

Hơn nữa nếu như bởi vì một lần nguy hiểm mà cô không đi học nữa, vậy nếu như sau này gặp nguy hiểm nữa cô cũng không đi làm nữa à? Chẳng lẽ lại không ra khỏi cửa luôn chắc?

Trốn tránh không phải là tính cách của cô.

Lại nói, nếu cô không xuất hiện, không dụ được bọn chúng ra thì bắt làm sao?

Bà Lợi vội vàng nói:
Nhưng như vậy rất nguy hiểm! Thế này đi, để mẹ bảo bố nuôi của con tìm người gác quanh trường học, bao vây trường học lại! Đến lúc đó con dẫn thêm mấy người, xe thì bảo Tiểu Nam mang đi lắp thành kính chống đạn, còn nữa, làm áo chống đạn cho con, vừa hay bây giờ trời lạnh, có mặc lên cũng không sao.


Tề Tiểu Tô:
...


Không phải chứ, khoa trương như vậy hả? Canh gác, bao vây trường học lại, lắp đặt lại xe, còn áo chống đạn?

Đầu cô lập tức đầy vạch đen.


Mẹ nuôi, không cần đâu, để bố nuôi vì con mà làm lớn chuyện như vậy chắc có người tố cáo bố mất.


Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy phải làm thế nào? Bà Lợi sốt ruột đến xoắn xuýt cả lại.

Cô suýt nữa đã trúng đạn, cánh tay vốn dĩ đã bị bắn thương, hôm nay lại suýt nữa thì trúng thêm một viên nữa! Một nữ sinh lớp mười hai lại sống trong nguy hiểm như thế sao!

Đổng Ý Thành yên lặng hồi lâu, nói:
Ngày mai anh xuất viện, sau này sẽ đích thân đưa đón em đi học.



Vậy không được!



Không được!


Tề Tiểu Tô và bà Lợi đồng thời kêu lên.

Anh bị thương nghiêm trọng như vậy, bây giờ đi lại còn là cả một vấn đề, hơn nữa nhiều vết thương trên người rất có thể động đến sẽ rách miệng, như vậy làm sao có thể xuất viện chứ? Ít nhất phải nằm một hai tháng!

Tề Tiểu Tô làm sao có thể để cho anh đối mặt với nguy hiểm như vậy được, thế nên cô kiên quyết bác bỏ.


Thật sự không cần đâu, anh, sau này em dẫn theo cả mấy người Hàn Dư, Đồng Xán là được rồi, còn nữa, em sẽ điều cả mấy anh em ở thành phố D đến, có mười mấy người cơ mà, đến lúc đó bọn họ có thể luân phiên nhau, hơn nữa bản lĩnh của em cũng không tệ! Anh xem không phải hôm nay em đã tránh được rồi à?


Cô còn có Hệ thống báo động trước nữa.


Vệ Thường Khuynh đâu?
Đổng Ý Thành hỏi.


Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi. Anh, không phải anh vẫn có ý kiến với anh ấy đấy chứ?


Đổng Ý Thành ngẩn ra, lắc đầu:
Không phải có ý kiến với anh ta, anh ta từng cứu anh, anh cũng vô cùng cảm kích, nhưng anh lo cho em, trước kia cảm thấy lai lịch của anh ta không rõ ràng, thân phận không rõ ràng, cho nên sợ anh ta đang lừa em. Ơn cứu mạng là một chuyện, anh ta muốn anh báo đáp thế nào cũng được, nhưng em lại là một chuyện khác.



Không đâu anh, anh ấy không lừa em, lần này anh ấy thật sự có việc phải ra ngoài.


Tề Tiểu Tô không muốn nói chuyện này cho Vệ Thường Khuynh, dù sao cô cũng không sao cả, nói ra ngược lại sẽ khiến cho anh lo lắng.


Anh tìm người điều tra tên Dennis đó một chút, ngày mai trước hết em cứ xin nghỉ một ngày đi, nói cho cùng em vẫn bị thương, tối nay nhớ kêu mấy người Hàn Dư đến nhà ở luôn.


Trước đó mấy người Hàn Dư vẫn ở khách sạn, nhưng đổi một khách sạn gần Cẩm Niên Thời Quang chút, lái xe cũng chỉ mấy phút là có thể đến nơi.

Bây giờ Tề Tiểu Tô gặp nguy hiểm, Vệ Thường Khuynh lại không ở nhà, mấy người Hàn Dư nhất định phải đến nhà, ở bên cạnh Tề Tiểu Tô, như vậy anh mới có thể yên tâm hơn được chút.


Hay là mọi người đến bệnh viện cả đi, ở đây suy cho cùng cũng nhiều người, lại là bệnh viện quân khu, bọn chúng không dám tùy tiện động thủ đâu.


Tề Tiểu Tô cạn lời:
Nào có ai khuyên người khác đến bệnh viện ở chứ? Anh, mẹ nuôi, mọi người đừng lo lắng quá, em sẽ cẩn thận mà.


Ở bệnh viện thay thuốc xong, lại nói chuyện với mọi người một lúc, Tề Tiểu Tô có chút mệt mỏi, cho nên dẫn Khưu Linh Phương trước đó vẫn ở bệnh viện chăm sóc Lương Lệ, dưới sự hộ tống của Hàn Dư trở về Cẩm Niên Thời Quang.

Đồng Xán và Hoàng Tự về sau đó một tiếng, Lợi Nam đi cùng bọn họ.


Tôi đến Bộ Giao thông tìm người điều tra chiếc xe đó, cái tên Dennis đó thật sự rất xảo quyệt, hắn cứ đi quanh co suốt, cuối cùng lại tìm được một nơi camera không quay đến được chạy mất. Chúng tôi nghi ngờ hắn đã gỡ biển số xe xuống, sau đó tạm thời phun sơn mới cho xe.


Lợi Nam cau mày nói:
Mất dấu rồi.


Thật là mất mặt.

Tề Tiểu Tô đã có sự chuẩn bị tâm lý, dẫu sao tên kia có thể ở đó mai phục cô lâu như vậy, chứng tỏ khá có bản lĩnh rồi. Cô coi hắn là một đối thủ!

Nhưng nhất định sau lưng Dennis có người sai khiến, nói cho cùng cô và Dennis không thù không oán, căn bản không cần thiết phải lấy mạng ra chơi như vậy.


Anh đã sai người qua bên đó tiếp tục kiểm tra camera rồi, nước sơn mới nhìn kỹ là sẽ nhìn ra được, có thể bắt được tên đó!


Lợi Nam lại nói.


Anh vất vả rồi.
Tề Tiểu Tô nói với Hàn Dư:
Điều hết người ở thành phố D qua đây đi.


Hàn Dư gật đầu:
Tôi sẽ lập tức gọi họ tới ngay.



Chị Linh, công ty chi nhánh phát triển nhanh, em muốn Thịnh Tề tiến nhanh nhất vào thủ đô.
Tề Tiểu Tô cân nhắc một lúc nói:
Còn nữa, chị điều hai trợ lý bên thành phố D qua đây giúp chị đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.