Chương 669: Đêm khuya thiếu soái nổi giận
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1563 chữ
- 2022-02-08 04:17:46
Tần Yên Vũ yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ có thể cười khổ, nói:
Bà à, bản tính đã như vậy rồi, cháu có muốn thay đổi cũng không được.
Cậu thanh niên đó quá ngông cuồng, cháu thích cậu ta ở điểm nào chứ?
Ngông cuồng như vậy, một thanh niên lại không coi một ai ra gì, tuỳ tiện phách lối, tiền đồ sẽ đi về đâu? Không biết là đắc tội bao nhiêu người rồi, đến lúc đó mỗi người giẫm cho một cái, cậu ta có thể bò dậy được sao. Thanh niên như thế có gì tốt chứ?
Không phải chỉ là ưa nhìn chút thôi sao?
Nhưng người ta cũng có vợ chưa cưới rồi, nhìn tình cảm còn rất tốt nữa, cũng không đáng để chen chân vào.
Tần Yên Vũ bị câu hỏi này làm cứng họng.
Cô ta không muốn ở trước mặt một bà cụ, nói cô ta thích người đàn ông như Vệ Thường Khuynh, thích giọng nói của anh, thích ánh mắt của anh, thích dáng người của anh, thích sự bá đạo bênh vực người mình của anh, còn thích cả sự dịu dàng của anh, càng thích anh ngông cuồng như vậy nữa.
Vậy thì, hiển nhiên cô ta rất giống một con ngốc rồi.
Cho nên, Tần Yên Vũ lại yên lặng, nhưng nghĩ mình chẳng dễ gì mới gặp được một người khiến mình động lòng như vậy, vậy mà anh lại hoàn toàn chẳng coi mình ra gì, cô ta liền cảm thấy vô cùng tủi thân, cô ta vốn là người kiêu ngạo, hôm nay thật sự đã bị đả kích, lần đầu tiên nếm được mùi vị đau lòng.
Có lẽ chính vì nhìn thấy mà không có được, cho nên trái tim mới đau khổ như vậy chăng.
Vành mắt Tần Yên Vũ đỏ lên.
Đường phu nhân nhìn thấy cô ta như vậy lại đau lòng:
Đứa bé này còn thật sự nhận định là cậu ta rồi sao? Không phải bà nội nói cháu đâu, người ta là hoa đã có chủ rồi, bà nội không ủng hộ cháu đi làm kẻ thứ ba đâu. Cho dù bà nội có không thích hai người đó thế nào, nhưng chung quy lại bọn họ vẫn là một đôi, nhìn tình cảm còn rất tốt, bà nội không thích đứa cháu làm kẻ thứ ba.
Bà ơi, bọn họ cũng chỉ mới đính hôn, vẫn chưa kết hôn...
Lần đầu tiên Tần Yên Vũ nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Không sai, bọn họ chỉ mới đính hôn, vẫn chưa kết hôn, cô ta cũng không thể coi là kẻ thứ ba thật sự được đúng không?
Đường phu nhân trừng cô ta:
Đính hôn cũng thế, đã là tiến hơn một bước so với bạn trai bạn gái rồi. Hơn nữa, nếu như cậu thanh niên đó vì điều kiện của cháu tốt mà từ bỏ vợ chưa cưới của mình để lựa chọn cháu, vậy thì thật sự là bà phải xem thường cậu ta rồi.
Yên Vũ, nghe lời bà đi, chúng ta hãy quên đi được không, ngày mai bà bảo ông nội Đường của cháu tích cực chút, còn nữa, bà cũng sẽ nói với bố cháu một tiếng, hay là chúng ta tuyển rể toàn quân nhé?
Mặc dù trong lòng Tần Yên Vũ vẫn rất đau khổ, nhưng lại bị câu này của Đường phu nhân chọc cười:
Phì. Kìa bà, bà cũng quá khoa trương rồi đấy, còn tuyển rể toàn quân nữa! Bố cháu luôn cảm thấy cháu không lấy ai cũng rất tốt, vẫn có thể ở nhà với ông, ở bên mẹ cháu, cho nên bố cháu căn bản không vội đâu
Hừ, bà thấy là bố cháu cảm thấy cả cái thế giới này chẳng có ai có thể xứng với cháu ấy. Ông ấy cứ giữ như bảo bối đi, đến lúc giữ cháu ở nhà thành bà cô già rồi, bà xem ông ấy đi đâu mà khóc.
Tần Yên Vũ cười, ôm lấy vai bà ta:
Bà à, thật ra cháu luôn hướng về tình cảm của bà và ông, hai người kết hôn bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn còn ân ái thế này.
Nhưng Đường phu nhân lại thở dài, nói:
Vậy thì có thể thế nào chứ, trước khi bà và ông nội Đường của cháu đăng ký kết hôn cũng từng bừa bãi, chưa kết hôn đã sinh con, sau này thế đạo rối ren, đứa bé đó cũng bị lạc mất, đến bây giờ vẫn chưa tìm lại được. Đã qua mấy chục năm rồi, chỉ có hai ông bà già nương tựa vào nhau, nói là ra ngoài tìm ngọc, thật ra chính là đi tìm con, thuận tiện mới tìm ngọc. Nhưng đã mấy chục năm rồi, vẫn chưa tìm được con.
Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh dẫn Hàn Dư, Đồng Xán đi ăn cơm rồi mới quay về chung cư Cẩm Niên Thời Quang.
Hôm nay cô thật sự có chút mệt mỏi, cả người còn đang bị thương, lại ngồi xe đến chỗ vợ chồng Đường thị ăn một bụng tức, vẫn chưa điều chỉnh xong tâm trạng nữa.
Cùng tắm đi, tiết kiệm thời gian.
Vừa vào phòng, đóng cửa lại, ánh mắt Vệ Thường Khuynh đã nóng rực lên.
Trước khi rời đi anh đã nhịn một khoảng thời gian chưa thân mật với cô rồi, bây giờ lại qua hai ngày nữa, anh nhớ mùi vị của cô đến phát điên rồi.
Vừa nói, anh vừa tiến lại gần cô, bắt đầu cởi quần áo:
Để em nghỉ ngơi lâu như vậy, giờ có thể ăn được rồi chứ?
Tề Tiểu Tô đỏ mặt. Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng hai người đã làm bao nhiêu lần rồi, hơn nữa tính cách của cô cũng đã được mài giũa, tại sao lần nào lúc anh trêu ghẹo cô như vậy cô vẫn cứ không nhịn được mà đỏ mặt, người mềm nhũn ra chứ.
Có lẽ mỗi lần đến lúc này trên người anh lại phát ra một loại cảm giác tấn công và chinh phục vô cùng mãnh liệt.
Nhưng rất nhanh cô liền nghĩ đến vết thương trên người mình, lập tức thầm kêu không xong rồi.
Cô vẫn chưa nói chuyện gặp phải mai phục cho anh biết!
Đã không kịp rồi.
Vệ Thường Khuynh đã đi đến trước mặt cô, bế ngang cô lên, đi đến phía nhà tắm:
Vợ, chúng ta làm hai tiếng nhé!
Rõ ràng anh đã tránh vết thương súng bắn trên cánh tay cô ra rồi, nhưng anh vẫn lập tức phát hiện ra cảm giác bám vào cánh tay cô không đúng, lại cúi đầu nhìn Tề Tiểu Tô, phát hiện ra vẻ mặt cô đang đè nén sự đau đớn, trái tim anh trùng xuống, lập tức thả cô xuống, sau đó giơ tay kéo ống tay áo của cô lên.
Tề Tiểu Tô luống cuống, ngăn anh lại, nói:
Anh làm gì thế? Vết thương không sao cả, chỉ là sắp lên da non nên hơi ngứa thôi, anh đi tắm trước đi...
Đứng im, không được động đậy!
Vệ Thường Khuynh trầm giọng quát.
Tề Tiểu Tô xụ miệng, đứng im bất động.
Tay áo được anh cẩn thận xắn lên, anh nhìn thấy vị trí băng bó trước đó của cô lại mở rộng thêm chút, băng nhiều hơn, lập tức híp mắt lại nguy hiểm.
Còn nữa, cái tay mà anh cầm, anh phát hiện cả hai bàn tay đều có ít dấu vết trầy da, chỉ có điều buổi tối anh cầm cái tay bị nhẹ hơn, nhất thời anh không phát giác ra. Nhưng bàn tay còn lại thì đều bị cọ xước hết ra, vết máu mới kết vảy.
Chuyện gì thế này.
Giọng anh trầm xuống.
Vết thương đạn bắn anh tự tin mình xử lý rất tốt, hơn nữa đến bệnh viện cũng mời bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho cô rồi, qua hai ngày nên đỡ hơn nhiều mới đúng, kết quả lại càng băng bó nhiều hơn.
Còn nữa, tay là bị làm sao đây?
Vệ Thường Khuynh tức giận trong lòng, động tác nhanh mà nhẹ, dứt khoát cởi hết quần áo của cô ra:
Còn bị thương chỗ nào nữa?
Tề Tiểu Tô vội vàng ngăn anh lại:
Không có, không có, chỉ là mấy vết trầy da nhỏ thôi, em có thể giải thích với anh…
Còn chưa nói hết, Vệ Thường Khuynh đã nhìn thấy hai đầu gối sưng tím đầy vết thương của cô.
Da cô trắng, cho nên vết thương kia càng nổi bật, máu bầm ở trong đang tan ra, nhìn còn đáng sợ hơn so với lúc mới bị thương.
Đã như vậy rồi em còn nói chỉ là mấy vết trầy da nhỏ à?
Vệ Thường Khuynh nghiến răng nghiến lợi.
Đầu gối và cánh tay như vậy, anh có thể suy đoán ra cô ngã bò xuống đất thế nào, đập đầu gối mạnh thế nào, mới sẽ bị thương thành như vậy.
Anh chỉ rời đi hai ngày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Em vốn định đợi anh về sẽ nói cho anh biết, không muốn giấu anh…
Tiểu Tô chớp chớp mắt, tỏ ra đáng thương nói:
Có thể để em đi tắm trước đã rồi nói không? Em lạnh.
Cởi hết ra rồi, cô có thể không lạnh sao?