Chương 674: Nên an ủi anh rồi đấy


Nghe thấy Hạ Dư Hoành nói muốn giúp cô tra rõ nguyên do Hạ Nông có thái độ thù địch với cô, Tề Tiểu Tô cau mày lại, lập tức ngăn cản.


Không, chuyện này anh đừng quan tâm, anh cứ coi như không biết đi.


Trong lòng cô ít nhiều có chút bất an, đây chỉ là một loại trực giác. Hệ thống Tiểu Nhất không hiểu:
Bọn họ đều là người của Hạ gia, để cho anh ta giúp không phải càng tốt hơn sao?



Không được, tôi cảm thấy có chút nguy hiểm, cảm giác Hạ Nông mang lại rất không tốt, nếu so hắn với những người trước kia gặp phải thì đáng sợ hơn nhiều, những người như Nghê Hào, Bạch Thế Tuấn, còn có Chương Vân Tễ nữa, tôi cảm thấy đều không mang đến cho tôi sự phòng bị mạnh như vậy. Nếu như hắn thật sự là một người lòng dạ độc ác, để cho Hạ Dư Hoành cuốn vào chuyện này, anh ta sẽ rất nguy hiểm.



Đó là chú của anh ta.



Chú thì thế nào chứ? Cậu không phát hiện lúc Hạ Dư Hoành nhắc tới người chú này cũng rất kiêng dè sao? Chứng tỏ ở Hạ gia bọn họ tình thân chẳng được coi là gì cả.


Hệ thống Tiểu Nhất cũng không nói nữa.

Không sai, Hạ Dư Hoành có thể tới nói cho Tề Tiểu Tô những chuyện này đã rất đủ nghĩa khí rồi.

Dù sao cũng là chuyện vẫn chưa phát hiện ra, hơn nữa chỉ là một ánh mắt, cộng thêm Tề Tiểu Tô cố ý muốn để cho Hạ Dư Hoành buông chuyện này xuống, nên sau khi nói mấy câu cô liền đổi chủ đề sang mấy chuyện linh tinh khác.

Kết quả Hạ Dư Hoành thật sự buông lỏng, nhìn Tề Tiểu Tô liền nghĩ tới một chuyện khác, trái tim lập tức khẽ động, buột miệng nói ra:
Tiểu Tô, có thể giúp anh một chuyện không?



Chuyện gì thế?



Ngày kia em có rảnh không?


Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút, bây giờ đang được nghỉ, không cần đi học, La Thành Giang phải về thành phố D một chuyến, chuyện công ty chi nhánh đã hòm hòm rồi, có lẽ cô chỉ cần đi dạo phố mua thêm ít đồ cho căn phòng đối diện, ngày mai Đổng Ý Thành xuất viện rồi, sau đó trừ lúc ở bên Thiếu soái ra, chắc cô vẫn rảnh.

Cô liền gật đầu.


Vậy thì tốt quá rồi, là như vậy, ngày kia là lễ mừng thọ của ông bác anh, trước đây chẳng có ai tổ chức sinh nhật cho ông cả, năm nay anh định làm một bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ cho ông, em có thể đến giúp anh không? Sẽ không có nhiều người đâu, bên chỗ anh chắc chỉ gọi An Tử Khê và bạn gái cậu ấy thôi.



An Tử Khê có bạn gái rồi sao?
Tề Tiểu Tô ngẩn ra, ban đầu Ôn Tình vì anh ta mà...


Ừ, bạn gái cậu ta em cũng quen, có điều anh chỉ tiết lộ thế thôi, đến lúc đó nhìn thấy em sẽ biết. Có được không?



Có tiện không? Liệu ông bác anh có không chào đón không?
Đợi đã, ông bác anh ta? Đó không phải là sư phụ của lính đặc chủng tinh nhuệ tên là Điền Bình Ba, bị hại chết trong rừng mưa nhiệt đới mà Thiếu soái đã từng nhắc đến sao? Hạ lão tướng quân?

Hạ Dư Hoành lắc đầu nói:
Ông vui còn không kịp ấy chứ. Thật ra ông bác anh rất thích náo nhiệt, chỉ có điều người bây giờ quá thực dụng, lòng người lạnh nhạt, ha ha.


Anh ta đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với người của dòng họ mình, cũng nghĩ thông rồi. Gọi bọn họ qua đấy, nói không chừng sẽ ầm ĩ không vui, ngược lại không bằng tìm mấy người bạn tốt qua đó, mọi người ăn ăn uống uống, ở bên ông.

Tề Tiểu Tô cũng đã nghe nói qua về Hạ lão tướng quân, nhưng nghĩ tới thân phận bây giờ của Vệ Thường Khuynh, cô không tiện đồng ý ngay, phải trở về hỏi anh mới được, không có lại mâu thuẫn với anh.

Dẫu sao thân phận của Hạ lão tướng quân cũng không bình thường.


Em về bàn với chồng chưa cưới của em đã.



Vậy được, nếu như anh ta không để ý, có thể hẹn anh ta cùng đi, không đến lúc đó lại hiểu nhầm anh muốn cướp mất em.
Hạ Dư Hoành cười. Nhớ tới lần trước gặp Vệ Thường Khuynh ở tiệm sườn cừu, anh ta còn thật lo lắng vị kia hiểu nhầm nữa. Nhìn có vẻ không đánh lại được.

Tề Tiểu Tô trò chuyện với anh ta thêm một lúc nữa, hai người mới chia tay nhau rời khỏi quán cà phê.

Hạ Dư Hoành vừa mới lên xe, một chiếc xe con màu đen phía sau mới dừng lại, người lái xe cầm điện thoại, gọi một cuộc đi.


Thưa ngài, đúng là thiếu gia Dư Hoành hẹn một cô nữ sinh khoảng mười bảy mười tám tuổi, đúng, cô ấy mặc áo khoác ngoài màu trắng, rất xinh đẹp. Hai người ở trong quán cà phê khoảng bốn mươi phút. Bây giờ tôi có cần bám theo thiếu gia Dư Hoành nữa không?


Người bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc mới lên tiếng:
Không cần.



Vâng.


Người đàn ông ngồi hút thuốc dưới ánh đèn ảm đạm, nhả ra một hơi khói, trong cặp mắt kia dâng lên tia tối tăm. Tốt, rất tốt, không phải nói, không thân sao?

Hắn cúi đầu nhìn một cái khung ảnh đặt ở trên đùi, trong khung ảnh là một người phụ nữ đang cười rất dịu dàng, thiên hương tuyệt sắc, ánh mắt đung đưa.

Chỉ là sau này, cô lại gầy ốm thành bộ dạng như vậy.

Tề Tiểu Tô về đến nhà đã là mười giờ tối.

Vệ Thường Khuynh cũng về tầm đó.


Trên người có mùi cà phê, em đến quán cà phê à?
Anh đi tới, ôm cô vào lòng từ phía sau lưng, hôn lên gáy cô.


Thiếu soái mũi chó.
Tề Tiểu Tô không nhịn được cười.

Vệ Thường Khuynh cong môi lên:
Xem ra là thi xong rồi, có thời gian có tinh lực rồi, dám trêu anh à?


Tề Tiểu Tô cảm thấy không đúng, lập tức giãy ra:
Không có chuyện đó đâu.


Đúng là, nói anh mũi chó cũng thành trêu được à?

Nhưng Vệ Thường Khuynh đâu có tha cho cô, anh bế cô lên, nhẹ nhàng đến bên khung cửa sổ kê đệm dày, chỉ kéo một lớp rèm cửa sổ mỏng, áp người lên, giơ tay ra nắm lấy cằm cô, đôi môi nóng bỏng phủ lên môi cô.

Giọng nói của anh trầm thấp, nói rất mơ hồ:
Ừm, có vị cà phê.


Tề Tiểu Tô đang muốn nói cái gì, hơi mở miệng ra, đã bị anh thừa cơ tiến vào, quấn lấy cái lưỡi mang theo hương cà phê của cô.

Nụ hôn này mạnh mẽ, lại thật sâu.

Cuối cùng lúc Tề Tiểu Tô có thể nói chuyện, cô vội vàng đẩy anh ra:
Đừng làm ở đây.



Chưa tắm không thể lên giường, bẩn.


Ha ha, cô thật muốn cười ha ha, cái lý do này quá đầy đủ rồi! Cô trừng anh:
Vậy anh kéo rèm cửa sổ vào.


Vệ Thường Khuynh liếc một cái, vừa cởi nút áo quân phục, vừa nói:
Đây không phải là đã kéo rồi à?


Kéo một lớp lụa mỏng thế kia, cũng chỉ tốt hơn không kéo chút xíu. Cô không hiểu, tại sao anh lại thích trên cửa sổ như vậy, còn thích kéo một lớp lụa mỏng hiệu quả... một nửa như vậy chứ.

Nhưng đợi anh cởi hết quần áo ra rồi, lộ ra cơ thể cường tráng, hấp dẫn phát điên, cô lại cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, đầu óc choáng váng, nhất thời quên luôn chuyện không kéo rèm cửa sổ.

Đáy mắt Vệ Thường Khuynh tràn ra ý cười, thích bộ dạng cô bị mình mê hoặc.

Gần đây vì hai người đều bận, ngày nào anh cũng về rất muộn, cô cũng học rất khuya, giữa đường anh lại ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày, cho nên coi như đã mười mấy ngày không làm gì rồi, hôm nay cô thi cuối kỳ xong rồi, tối nay không cần làm bài nữa, vậy đương nhiên phải làm chuyện khác rồi…

Vì thế, anh đẩy hết mọi chuyện xuống, về nhà sớm.


Thích cơ thể của anh không?
Anh lại ép tới, hai tay thuần thục sờ eo cô, ngón tay luồn vào lưng quần, từ sau eo thăm dò về phía trước.

Tề Tiểu Tô không có sức chống lại nữa.

Con ngươi cô như hồ nước bị phủ một tầng sương mù mỏng, mơ màng dụ người.

Vệ Thường Khuynh kéo quần cô xuống, để cô quấn lấy mình:
Vợ, chuẩn bị xong chưa?


Cô không có cách nào trả lời, cắn môi dưới, chủ động giơ tay ra kéo anh về phía mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu.