Chương 801: Rơi vào tình cảnh như vậy
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1560 chữ
- 2022-02-08 08:31:10
Lẽ nào lại như vậy!
Bị Tề Tiểu Tô chỉ thẳng mà mắng thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả vệ sĩ của cô cũng dám chỉ thẳng vào bọn họ mà mắng sao?
Ông Biên tức giận điên người, lần này thật sự muốn ngất luôn.
Đây là đồ giả! Các người lấy giấy chứng nhận giả ở đâu đến đây hả? Chúng tôi sẽ đi kiểm tra, sẽ đi kiểm tra!
Ông ta vừa lạc giọng kêu lên, vừa dùng ba toong gõ xuống đất, giận đến run rẩy cả người:
Giấy chứng nhận của chúng tôi đến chỗ nào cũng có thể tra được là thật, đồ các người nhất định là giả!
Vậy sao? Xem ra ông Biên kiên quyết muốn chiếm đoạt bất động sản của Vệ thiếu nhà chúng tôi rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta gặp nhau tại tòa đi.
Đồng Xán nói xong cũng không dừng lại, xoay người bỏ đi, không hề dây dưa thêm nữa. Điều này ngược lại khiến lòng dạ ông Biên càng hoảng loạn hơn.
Cậu đứng lại! Quay lại nói cho rõ ràng!
Cô Tề của chúng tôi đã nói rồi, Biên gia dung túng thuộc hạ đánh chết người, còn muốn vu khống cho cô ấy.
Lương Lệ quay đầu, cười ngây thơ vô hại, nhưng lời nói lại không chút lưu tình:
Rất có khả năng có liên quan đến Xuân Thâm Viên, để cho cô ấy gánh cái án mạng này, tưởng làm như vậy là có thể chiếm đoạt Xuân Thâm Viên không trả sao? Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, ông Biên, làm người phải phúc hậu! Các người ức hiếp cô Tề nhà chúng tôi như vậy, đã từng nghĩ đến Vệ thiếu chưa? Cô Tề nhà chúng tôi là người hiền lành, cô ấy tìm tới cửa mà các người còn không mau xử lý cho xong chuyện đi, đợi Vệ thiếu đích thân ra tay rồi, để tôi xem các người có hối hận đến chết không.
Mày đang uy hiếp tao đấy à? Tao đã sống đến cái tuổi này rồi, chưa có ai dám uy hiếp trước mặt tao như vậy đâu nhé! Hai đứa hỉ mũi chưa sạch chúng mày, lại dám, lại dám…
Lương Lệ, nếu bọn họ không biết sống chết, không cần phí lời với ông ta nữa.
Khóe miệng Đồng Xán hiện lên ý cười lạnh, anh ta cùng Lương Lệ đi thẳng không thèm quay đầu lại nữa.
Lẽ nào lại như vậy! Ức hiếp người quá đáng!
Lần này ông Biên thật sự trợn mắt, ngất xỉu.
Ông nội!
Biên Hải Vi không đỡ được ông ta, cùng ngã xuống đất với ông ta, tư thế chân không đúng, rắc một tiếng bị ông Biên đè dưới người. Ban đầu cô ta căng thẳng lo cho ông nội không để ý, đến khi những người khác của Biên gia xông đến đỡ ông ta dậy, lại kéo cô ta lên, mắt cá chân lại rắc một tiếng nữa, đau đến chảy nước mắt.
Các người đừng có quá đáng quá! Chuyện này tôi làm chủ, nhất định sẽ cho các người một câu trả lời! Ông nội tôi đã ngất rồi, nếu như ông tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người đâu!
Biên Hải Thành đạp ngã người của Ngô gia, lạnh lùng quát lên.
Người Ngô gia vốn không bị hắn dọa sợ, chỉ là bọn họ thấy ông Biên đã ngất đi thật rồi, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ ở đây cũng không có lợi, cho nên mấy người đưa mắt nhìn nhau, người dẫn đầu trong đó hừ một tiếng.
Cụ ông nhà mấy người bị ngất liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi còn chưa động vào ông ấy, muốn trách thì anh trách hai người vừa rời đi ấy! Có điều, bây giờ chúng tôi tôn trọng người già, chúng tôi sẽ đi về trước, nhưng chuyện của Ngô Đồng nhà chúng tôi, Biên gia các người phải có một câu trả lời xác đáng, nếu không Ngô gia chúng tôi cũng sẽ không tha cho các người đâu!
Người kia nói xong, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, dẫn những người khác bỏ về.
Biên Hải Thành tức ói máu, còn chưa kịp thở phào, đã nghe thấy tiếng khóc của em gái.
Anh, chân em đau quá!
Biên Hải Thành kinh hãi, lập tức qua đỡ cô ta, lại thấy cái chân kia của Biên Hải Vi không thể dùng sức được. Còn ông Biên thì được một ông chú cõng lên, chạy về phòng.
Chuyện quái gì thế này chứ! Biên gia bọn họ sao trong một đêm lại loạn thành ra thế này rồi?
Còn một người cũng buồn bực y như hắn chính là Hạ Trân Anh.
Hạ Trân Anh đang định ra ngoài, đã bị Ngụy Thần ngăn lại.
Ngụy Thần, anh muốn làm gì hả?
Anh muốn hỏi em muốn làm gì, em định đi đâu?
Tôi không vui! Tôi muốn ra ngoài uống rượu, ra ngoài đi nhảy!
Hạ Trân Anh gào lên, hất tay hắn ra.
Ngụy Thần cau mày nói:
Trân Anh, chú Hạ bảo anh trông chừng em, tốt nhất là em đừng ra ngoài thì hơn.
Chú tôi bảo anh trông chừng tôi? Dựa vào cái gì hả? Ngụy Thần, anh tưởng anh là người của Hạ gia thật rồi đấy à? Anh dựa vào cái gì mà cản tôi? Tránh ra, tôi muốn ra ngoài!
Hạ Trân Anh đẩy hắn ra, xông thẳng ra ngoài không thèm ngoảnh lại.
Cuộc sống về đêm của thủ đô vừa mới bắt đầu, Hạ Trân Anh học trường quân đội, lại là người của Hạ gia, cho nên ràng buộc rất lớn, trước kia thỉnh thoảng cô ta ra ngoài chơi cũng phải đội tóc giả, trang điểm đậm, đậm đến mức dưới ánh đèn rất khó nhận ra cô ta, chưa từng có ai nhận ra cô ta cả.
Hơn nữa lúc ra ngoài chơi, cô ta đều tự xưng là Tiểu Trân, cho nên cũng chưa từng bị ai nhận ra.
Cô ta theo thói quen tìm mấy người bạn xấu không biết thân phận thật của cô ta, chỉ biết chắc cô ta là thiên kim nhà giàu có gia cảnh rất tốt, Hạ Trân Anh ra tay hào phóng, thường xuyên trả tiền, cho nên bọn họ thường hay tâng bốc cô ta.
Lần này Hạ Trân Anh đến chung cư nhỏ thuê bên ngoài của mình đội tóc giả trang điểm, nhưng lúc trang điểm trong lòng buồn bực, liền tuỳ tiện bôi lên, không trang điểm đậm cẩn thận như trước nữa.
Trương Kỳ, mọi người ở đâu thế?
Cô ta gọi điện thoại cho một người bạn, bên kia truyền đến tiếng ồn ào và tiếng nhạc điếc tai.
Trương Kỳ cầm điện thoại di động đi ra ngoài, lớn tiếng kêu lên:
Tiểu Trân, lâu lắm em không tìm bọn anh chơi rồi đấy!
Trong nhà có chuyện. Nói đi, đang ở đâu?
Bọn anh ở Thần Động, em có đến không?
Mười lăm phút.
Hạ Trân Anh đang định cúp điện thoại, Trương Kỳ lại vội vàng gọi cô ta:
Tiểu Trân Tiểu Trân, tốt nhất là em mang nhiều tiền chút, tối nay có hàng tốt, em sẽ thích!
Hàng tốt?
Hạ Trân Anh cau mày, nói:
Tôi biết rồi.
Bar Thần Động là chỗ Trương Kỳ bọn họ hay đi nhất. Chỗ đó trang hoàng rất xa hoa, nhiều khách, náo nhiệt, hơn nữa nhạc và ánh đèn thường xuyên cập nhật, người nhảy đều có tiếng trong giới, cho nên bọn họ đều rất thích ở chỗ này. Hạ Trân Anh chỉ mới đến đó hai lần. Dù sao cũng là bar, không ít người uống say gây chuyện, nếu như gây ra chuyện gì thì rất có thể sẽ bị đuổi khỏi trường.
Lão đại thần bên trường quân đội không ít, không phải một Hạ Nông là có thể đè xuống được, nếu như gây rối làm loạn ở bên ngoài trường, không cần biết có phải là ở trong trường hay không, đều rất dễ bị ghi lỗi khai trừ.
Nếu như cô ta bị đuổi, chú út sẽ đánh chết cô ta.
Nhưng từ hôm qua đến hôm nay, đã có không ít người hỏi cô ta chuyện liên quan đến chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô rồi, trong lòng Hạ Trân Anh vô cùng phiền muộn, nào còn để ý được nhiều như vậy nữa.
Cô ta bước vào Thần Động, bị ánh đèn chói mắt bên trong làm cho phải nheo mắt lại, có chút không thích ứng kịp.
Hạ Trân Anh đến một quán bar.
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói cho Tề Tiểu Tô biết. Ngày hôm qua ở Xuân Thâm Viên, bởi vì có cơ hội tiếp xúc ở khoảng cách gần, nó đã cài chương trình theo dõi vào điện thoại của Hạ Trân Anh, bây giờ đang giám sát hành tung của cô ta.
Tề Tiểu Tô ăn cơm xong đang ngồi ở phòng khách vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với vợ chồng Lợi gia, nghe thấy vậy mắt lập tức sáng lên.
Hạ Trân Anh chủ động tính toán với cô, sao cô có thể không ghim thù được?
Bây giờ Hạ Trân Anh ra ngoài một mình, đương nhiên cô phải đi theo xem thế nào rồi!