Chương 82: Hổ phách cực phẩm
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1648 chữ
- 2022-02-04 05:44:51
Cho đến khi ra khỏi không gian, Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy không bình tĩnh lại được. Khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22 phát triển đến mức này sao? Thật đáng sợ.
Nhưng hiện giờ cô lại nghĩ đến một chuyện khác, chợt cuống cuồng lao về phía đống bột kia,
Anh nói trong này có ngọc bích cơ mà? Ở đâu? Chẳng lẽ Hệ thống hấp thụ nó luôn rồi sao?
Không đâu.
Tề Tiểu Tô đảo loạn đống bột kia lên, nhanh chóng tìm thấy một viên đá hình tròn, nhưng nói nó là một viên đá thì coi thường nó quá, làm gì có viên đá nào đẹp như vậy chứ!
Viên đá đó vàng óng ả, là một viên ngọc nhẵn bóng, trơn láng! Là kiểu vàng sáng bóng, giống như được bôi một lớp dầu màu vàng lên trên vậy, nhìn vô cùng xinh đẹp, cực kỳ tinh xảo.
Đây là cái gì?
Ánh mắt cô bị thu hút đến mức như hơi mờ đi.
Vệ Thường Khuynh nhìn cô, lại cảm thấy đôi mắt cô còn đẹp hơn cả viên ngọc hổ phách kia.
Đây là hổ phách, nhìn phẩm chất này, hẳn là hổ phách thượng đẳng.
Có đắt không?
Cô hỏi tiếp một câu,
Đại khái có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Tôi nói cho anh biết nhé, vì mua viên đá to này về, tôi đã ngốn sạch cả tám mươi tám vạn tôi kiếm được lúc trước với bảy mươi mấy vạn của cậu út tôi rồi đấy. Nếu viên đá này mà không đáng giá chừng đó tiền, cậu út tôi sẽ chôn sống tôi đấy.
Làm gì khoa trương đến mức chôn sống chứ?
Vệ Thường Khuynh không nhịn được cười.
Yên tâm đi, một viên hổ phách cực phẩm thế này không rẻ được đâu, hơn nữa, viên đá to thế này chắc chắn có thể kiếm lại tiền mua phôi đá cho cô.
Tề Tiểu Tô chợt cười híp cả mắt.
Tốt quá, còn không cần tách đá luôn, cứ đem đi bán là được!
Cô lập tức nhấc balo của mình lên,
Đến trường tìm thầy Bạch, nhờ thầy ấy giới thiệu người mua tốt giúp tôi.
Thấy cô hào hứng nói muốn đi tìm Bạch Dư Tây, không biết vì sao, trong lòng Vệ Thường Khuynh hơi khó chịu,
Thế thì thà cô đi tìm luôn Nghiêm lão còn hơn.
Tìm Nghiêm lão á?
Tề Tiểu Tô nghĩ rồi lại lắc đầu,
Lúc trước tôi nói với Nghiêm lão muốn đi hội đấu đá cùng ông ấy, còn đề xuất phương thức hợp tác. Hiện giờ ông ấy vẫn đang cân nhắc, trước khi ông ấy suy nghĩ xong thì tôi không muốn làm phiền ông ấy.
Cô nghe Bạch Dư Tây nói về hội đấu đá đó, so đấu đá, thực ra là cược đá. Mấy người đó sẽ lấy những viên đá mà họ cho rằng sẽ ra ngọc, hoặc là đá lạ ra để tham gia, cuối cùng viên đá nào được gọi giá cao nhất sẽ là người thắng, có người định tới đó để kiếm lời. Nhưng lần trước Nghiêm lão có va chạm với người ở đó, không vui vẻ gì, còn thua ba ván, rất mất thể diện. Nghe Bạch Dư Tây nói, lần này Nghiêm lão dốc hết vốn liếng đi để lấy lại mặt mũi.
Đối thủ kia của ông ấy còn nói, lần này muốn thắng tiếp Nghiêm lão ba ván nữa. Nếu ông ấy không tự tin thì đừng tham gia vụ đấu đá lần này, thừa nhận không bằng hắn ta luôn đi.
Nghiêm lão làm sao nuốt trôi cục tức này được?!
Tề Tiểu Tô nghe chuyện này xong, lại thêm sau khi mấy viên phôi ngọc kia cũng tách ra được ngọc có phẩm chất cao liền thấy tự tin hơn. Vì thế, trước khi ra về cô cũng nói chuyện với Nghiêm lão một chút, bày tỏ rằng đến hôm đó mình có thể giúp được. Nếu thắng, Nghiêm lão chỉ cần trả cho cô chút tiền là đủ rồi.
Cô cũng muốn cố gắng kiếm chút tiền, hơn nữa, nếu cô thực sự có đủ năng lực giúp Nghiêm lão thắng đối phương, thì thứ cô có được sẽ không chỉ là một món tiền đó.
Nhưng Nghiêm lão hẳn là vẫn còn nửa tin nửa ngờ về cô, chỉ nói cần mấy ngày cân nhắc.
Tề Tiểu Tô biết, ý của mấy ngày cân nhắc này là, trong mấy ngày này, ông ấy vẫn sẽ tiếp tục đi tìm người, nếu thực sự không tìm được người phù hợp thì mới nhận lời cô. Thế nên cô sẵn lòng chờ, không muốn le te dâng đến tận cửa, để đỡ phải yếu thế hơn người ta.
Vì vậy, cuối cùng Vệ Thường Khuynh vẫn không thể nào ngăn cản Tề Tiểu Tô đi tìm Bạch Dư Tây được. Hơn nữa, lúc cô sắp ra ngoài còn quay đầu lại nhìn anh, buông một câu:
Vệ Thường Khuynh, anh có thể ngừng truyền số liệu được rồi đấy!
Hay thật. Anh lại lần nữa bị cô xua đuổi rồi.
Lẽ nào cô thực sự không hề chao đảo gì trước giá trị nhan sắc của anh hay sao?
Lúc Vệ Thiếu soái rời đi, mặt đen như đít nồi, chỉ là chính anh cũng không nhận ra thôi.
Đi qua một quán ăn nhỏ, Tề Tiểu Tô liếc nhìn đồng hồ bên trong một cái, đã ba giờ chiều rồi, bụng cô cứ kêu rồn rột cả lên, giờ mới nhớ ra vẫn còn chưa ăn cơm trưa.
Gã Lư Khải kia mời cơm rồi nói mấy câu bỉ ổi như thế, cô đập cả đĩa cá vào mặt gã ta rồi, làm sao còn nuốt nổi nữa? Sau đó lại về Tề gia thu dọn đồ đạc, rồi tách đá, buôn dưa lê với Vệ Thường Khuynh lâu như vậy, nên cô quên khuấy luôn cả chuyện ăn cơm trưa.
Nhưng nếu bây giờ cô ăn cơm, chỉ sợ lát nữa sẽ đến giờ tan trường, Bạch Dư Tây đi mất thì cô cũng không tìm được anh ta nữa.
Viên hổ phách này tốt nhất là nên bán càng nhanh càng tốt, nếu không, cô đào đâu ra tiền mua đồ dùng trong nhà? Mùa này ban đêm hơi lạnh, cũng không thể thật sự ngủ trên sàn nhà được.
Hơn nữa, cậu út của cô cùng lắm cũng chỉ nhịn được hai ngày thôi, hai ngày mà còn chưa trả tiền, chắc cậu ấy sẽ bùng nổ mất.
Vì vậy, Tề Tiểu Tô đành phải mua cái kẹo mút ở cửa hàng tạp hóa an ủi dạ dày mình một chút, ngậm vào mồm rồi đi về phía trường Nhất Trung.
Đang giờ lên lớp nên cửa trường vẫn đóng, Tề Tiểu Tô nịnh nọt mãi, bác bảo vệ mới mở cửa cho cô vào.
Học sinh bây giờ hư quá đi mất, không tranh thủ cơ hội được lên lớp gì cả, giờ đã ba rưỡi rồi mới thèm đi học thì nghe được gì, học được gì nữa chứ?
Bác bảo vệ vừa mở cửa cho cô vừa lẩm bẩm trách móc.
Tề Tiểu Tô cười hì hì hai tiếng, rồi vội chuồn vào trong.
Hiện giờ đang là giờ học, cô chạy như bay qua sân trường, lại xuyên qua đám cây anh đào kia, vừa chạy lên cầu thang, cô suýt nữa va phải một người.
Làm gì mà cuống cuồng lên thế? Ơ, Tề Tiểu Tô?
Tề Tiểu Tô ngẩng đầu, úi cha, gặp đúng giáo viên chủ nhiệm.
Cô Dương ạ.
Em xin nghỉ học cơ mà? Giờ tới trả phép hả?
Em… à ngày mai em sẽ đi học ạ. Cô Dương ơi, em đang có chút chuyện, mai em sẽ tìm cô ạ.
Tề Tiểu Tô nói rồi định luồn qua cạnh người cô ấy, nhưng cô Dương lập tức giữ cô lại,
Đừng vội, vừa khéo tôi đang có chuyện tìm em đây!
Chuyện gì thế ạ?
Em đến phòng giáo vụ với tôi.
Chờ đến phòng giáo vụ rồi, Dương Linh Linh quan sát cô một chút, không khỏi nói:
Tề Tiểu Tô, đúng là em xinh đẹp hẳn lên thật.
Đâu có ạ, em vẫn là em mà.
Em đừng có chối, em có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Vẻ mặt Dương Linh Linh nghiêm túc hẳn lên.
Thấy cô ấy như vậy, Tề Tiểu Tô hơi ngẩn người, xảy ra chuyện gì chứ?
Tề Tiểu Tô, tôi luôn cảm thấy rằng, tuy thời gian này thành tích của em xuống dốc rất nhiều, nhưng dù thế nào cũng là đứa trẻ ngoan, có một vài chuyện em nên cẩn thận cân nhắc cho rõ ràng. Giờ em vẫn còn trẻ, có lẽ sẽ cảm thấy chẳng có gì quan trọng cả, nhưng sau này em sẽ hiểu, nếu không có tự trọng, thì cuộc đời này coi như bỏ đi cả.
Không tự trọng ư?
Tề Tiểu Tô nghe mà ong cả đầu.
Tuy vật chất có thể đủ để khiến con người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng vật chất không thể trở thành tôn chỉ của em được.
Dương Linh Linh lại nói tiếp:
Em không thể lầm đường lỡ bước như thế, cô không muốn nhìn thấy em sa ngã như vậy.
Sa ngã ấy ạ?
Tề Tiểu Tô nhướng mày,
Cô Dương, rốt cuộc cô đang nói gì thế ạ?
Sao cô lại sa ngã?
Đúng lúc này, chuông tan học vang lên.
Dương Linh Linh do dự một chút, dường như cảm thấy sắp có người quay về phòng rồi, tiếp tục nói chuyện này cũng không tiện, đang muốn để cô về trước thì có một người sải từng bước dài tiến vào trong phòng giáo vụ, cũng chính là Tằng Chí, giáo viên ngữ văn của Tề Tiểu Tô. Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, ông ta thoáng sững người một chút, sau đó trên mặt lại đầy vẻ phẫn nộ.