Chương 827: Không định để cho cô ta sống rời khỏi đây
-
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
- U Phi Nha
- 1544 chữ
- 2022-02-08 08:31:12
Một dây ngón tay, từng ngón một, cái thì biến thành màu đen, cái thì biến thành màu tím, cái thì khô quắt, cái thì như ứ máu, nhìn thật sự khiến cho dạ dày người ta cuộn lên, gần như không nhịn được muốn nôn ngay.
Lão Cung Phiên Long này nhìn thật sự không giống một tên biến thái như vậy.
Nhưng, biến thái làm sao có thể nhìn ra được?
Tề Tiểu Tô đột nhiên hiểu tại sao Vệ Thường Khuynh lại nói với cô, đến lúc nguy hiểm đừng kiêng dè chuyện để lộ không gian, nhất định phải tiến vào không gian.
Chí ít, cô đột nhiên biến mất, cho dù Cung Phiên Long có thể nghĩ ra là vì không gian, nhưng muốn giải được mật mã của không gian, có lẽ lão ta cũng phải mất rất nhiều thời gian, cũng chưa chắc đã thật sự có thể giải ra được. Còn nếu như cô không tránh vào không gian, lại không đánh lại được Cung Phiên Long, đối phương có người có súng cô cũng không liều được, cuối cùng không chừng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Trái tim cô cũng không tự chủ được mà co thắt lại.
Bất kể có thế nào, cô cũng cảm thấy vào không gian là lựa chọn cuối cùng.
Cô không muốn để lộ không gian ra trước mặt người khác, huống hồ lại là trước mặt Cung Phiên Long đến từ Liên minh các hành tinh?
Vào đi.
Người đàn ông sau lưng đẩy cô một cái.
Tề Tiểu Tô nghiến răng, cô thật sự rất ghét người khác cứ đẩy cô như vậy.
Cửa bị người kéo ra từ bên trong, mùi máu tanh đó càng nồng đậm hơn. Tề Tiểu Tô quay người muốn đi, súng của mấy gã đó đã nhắm vào cô rồi.
Muốn chạy à? Vào nơi này rồi mà mày còn tưởng có thể rời đi được chắc?
Lời châm chọc của gã đàn ông đó lại khiến cho trái tim Tề Tiểu Tô rét lạnh.
Đúng thế, nếu như đây thật sự là sào huyệt của Cung Phiên Long, làm sao lão ta lại dễ dàng dẫn người đến đây được? Nếu thật sự đến rồi, sợ là trừ thuộc hạ tâm phúc của lão ta ra, đã sớm không định để cho ai còn sống mà trở ra rồi?
Cho nên nơi này có nhiều ngón tay như vậy, là vì lão ta đã từng dẫn không ít người đến đây, mà những người bị dẫn đến đều không thể yên ổn mà thoát được.
Xem ra, nơi núi sâu này còn không biết là chôn bao nhiêu thi thể nữa rồi.
Bây giờ cô thật sự rất tò mò về thân phận bên ngoài của Cung Phiên Long! Nếu như có một ngọn núi riêng cách thành phố không xa lắm thế này, còn thường xuyên có người ra vào, nếu nói là người bình thường cô thật sự không tin.
Tao nói lại một lần nữa, vào đi.
Gã đàn ông bên trái chĩa súng vào đầu cô, dùng miệng súng ấn đầu cô về phía trước, sau đó phát ra một tiếng cười có chút hưng phấn quái dị.
Đừng để ông chủ đợi lâu.
Tề Tiểu Tô nghiến răng, cất bước vào.
Trong phòng không có cửa sổ, cộng thêm cái mùi gay mũi, khiến cho người ta cảm thấy tức ngực, hơi ngạt thở.
Trong phòng trừ cái bàn bằng thép không gỉ ra thì chỉ còn hai ba cái ghế.
Cung Phiên Long ngồi trên một cái ghế trong số đó, cầm một cái dao trong tay, con dao kia nhìn sáng loáng, lưỡi rất mỏng, nhìn là biết rất sắc.
Ngón tay lão ta khẽ vuốt mặt dao, cúi đầu không nhìn qua đây.
Nhưng giọng lại chậm rãi vang lên.
Cô bé, nói với cô một chuyện rất không tốt.
Dừng một chút, lão ta lại nói tiếp:
Căn cứ vào cuộc điện thoại vừa rồi của cô, tôi không tìm được người. Rốt cuộc là cô đang chơi tôi, hay là thuộc hạ của cô đang chơi tôi?
Tề Tiểu Tô trầm giọng nói:
Ông bảo tôi gọi điện thoại, nhưng không cho tôi nói gì, làm sao tôi biết được kết quả sẽ như thế nào chứ?
Vậy ý của cô là đang trách tôi đấy à?
Tề Tiểu Tô không nói gì.
Cung Phiên Long ngước mắt nhìn qua đây, ra hiệu cho bốn tên thuộc hạ cùng tiến vào kia. Có lẽ là vì bọn chúng đã quen làm chuyện như vậy, cho nên chỉ một ánh mắt của lão ta, những kẻ đó đã biết ý, giữ chặt hai tay của cô, ấn cô ngồi xuống một cái ghế trong số đó rồi.
Tôi kể cho cô nghe một chuyện nhé?
Tôi không có hứng nghe ông kể chuyện.
Nhưng tôi lại có hứng kể.
Cung Phiên Long cười, nói:
Thật ra thì chuyện này rất ngắn. Trước đây có một thanh niên, anh ta rất chịu khó, vào quân đội từ sớm, hàng ngày huấn luyện vô cùng khắc khổ, thường xuyên hoàn thành cả những nhiệm vụ huấn luyện mà giáo quan không giao cho, anh ta chịu rất nhiều khổ cực trong lúc huấn luyện, bị thương rất nhiều, hơn nữa lúc có nhiệm vụ anh ta cũng không sợ nguy hiểm luôn giành tham gia. Võ công của anh ta rất tốt, kỹ thuật bắn súng rất chuẩn, có thể nói là có chút tiếng tăm trong quân đội. Nhưng có một lần anh ta đi theo đội ngũ để thực thi một nhiệm vụ, một người đồng đội bên cạnh lại vì muốn cướp công lao của anh ta mà nhân lúc anh ta không chú ý đã đánh ngất anh ta, khiến cho anh ta bị kẻ địch bắt làm tù binh.
Ở chỗ của quân địch, vì nhìn tướng mạo anh ta không tệ nên bị một sĩ quan của đối phương thích, nhưng người thanh niên đó thà chết không phục, cuối cùng, người sĩ quan kia nói tán thưởng sự kiên cường của anh ta, chỉ cần anh ta dám cắt một ngón tay của mình thì sẽ thả anh ta đi.
Lão ta nói tới đây, Tề Tiểu Tô đã không tự chủ được mà nhìn lên tay lão ta.
Lúc này cô mới phát hiện tay lão ta bị mất hẳn một ngón út.
Tề Tiểu Tô nhấp môi không nói gì.
Cô phải nói gì đây?
Cung Phiên Long đột nhiên khẽ cười:
Sau đó người sĩ quan kia thật sự tuân thủ lời hứa thả anh ta ra, sau khi anh ta quay về, người đồng đội trước đó hãm hại anh ta đã lĩnh công trạng đáng lẽ nên thuộc về anh ta. Anh ta mất nửa năm, tìm được một cơ hội, bắt người đồng đội kia vào một căn phòng nhỏ bỏ hoang, để cho hắn ta lựa chọn y như vậy.
Nói tới đây, Cung Phiên Long hỏi cô:
Cô đoán xem, hắn ta lựa chọn bị làm nhục, hay là chọn cắt ngón tay?
Tề Tiểu Tô vẫn không nói gì.
Hệ thống Tiểu Nhất không nhịn được thầm mắng một tiếng:
Hoá ra Cung Phiên Long là một tên biến thái.
Xem ra đúng là thế thật.
Không đợi được câu trả lời của Tề Tiểu Tô, Cung Phiên Long lại tiếp tục nói:
Hắn lại lựa chọn bị tôi làm nhục. Ha ha ha, nhưng tôi nào có hứng thú với gã đàn ông đó? Tôi vẫn cắt hai ngón tay của hắn, sau đó ném hắn ra ngoài! Cái tên nhát gan đó, ngay cả tố cáo tôi cũng không dám. Nhưng không biết tại sao, từ đó về sau, tôi lại đột nhiên thích loại trò chơi này, trò chơi gì à? Đương nhiên là trò cắt ngón tay rồi.
Lão nói tới đây, hai gã đàn ông đang ấn bả vai Tề Tiểu Tô đột nhiên lôi cô dậy, đẩy cô lên bàn, một tên dùng khuỷu tay ấn xuống lưng cô, một người kéo tay phải cô lên bàn, ép cô xoè năm ngón tay ra, ấn lên mặt bàn.
Cung Phiên Long đứng lên, nhẹ nhàng vung cái dao trong tay, đi tới phía cô.
Mắt Tề Tiểu Tô rét lạnh, lập tức dồn sức giãy ra, một cánh tay dùng sức hất mạnh gã đàn ông bên phải ra.
Rầm!
Gã đàn ông kia nhất thời không cảnh giác, đầu bị hất ra, ngã xuống, lật nhào cùng cái bàn kia, phát ra âm thanh cực lớn.
Tề Tiểu Tô căn bản không hề do dự, sau một đòn trúng đích lập tức lao nhanh ra cửa.
Nổ súng!
Cô cũng nghe thấy tiếng ra lệnh lạnh lùng của Cung Phiên Long, nhưng cô không có thời gian dừng lại, đã chạy thật nhanh ra ngoài rồi.
Chạy sang bên trái!
Hệ thống Tiểu Nhất nói.
Tề Tiểu Tô lập tức chạy về bên trái, tốc độ trước kia thường xuyên luyện chạy bộ mà có được bây giờ đã phát huy rồi.
Đợi cô vòng qua căn phòng này, chỉ có thời gian ba giây để thoát khỏi tầm mắt của mấy kẻ kia, lập tức nghiêng mình vào không gian.
Mấy gã đàn ông đuổi theo cô chỉ nhìn thấy vạt áo của cô, lúc chạy đến chỗ rẽ đã không thấy cô đâu nữa.