Chương 10: Tuyệt đường sống


Lão yêu bà nhìn tôi một cái sắc lẹm:
Dương, đừng sợ, đối phương đang mang trọng trách lớn, không dám động tay động chân với người sống, dù hắn có giỏi cỡ giời, cũng sẽ không bao giờ ra tay với chúng ta. Mày chỉ cần trông kĩ con bé đó thì quỷ sai kia sẽ chẳng làm gì được chúng ta! Cho ta một chút thời gian, ta sẽ nghĩ ra cách đối phó với chúng!


Từ Dương đắc ý cười lớn:
Cần gì nhiều chiêu pháp? Chỉ cần ép nó hiện nguyên hình thì nó chỉ còn nước ăn đấm! Con sẽ ép nó ra ngay bây giờ!


Nói đoạn, anh ta dùng hết sức đẩy tôi ngã ra, nhảy ngay lên người tôi, sau đó còn lấy tay xé quần áo trên người tôi!

Tôi sợ đến mức mặt mày trắng bệch, không ngờ Từ Dương lại dám dùng phương pháp này để ép con quỷ kia ra!

Từ Dương vừa xé quần áo tôi vừa hét lớn:
Mày ra đây! Đây chẳng phải là con đàn bà của mày hay sao? Mày có thể chống mắt lên mà nhìn thằng khác nhảy lên người nó hay sao? Mày chẳng phải quỷ sai hay sao? Mày có thể làm gì được tao chứ? Tao bây giờ sẽ nhảy lên người con đàn bà của mày ngay trước mặt mày…


Lời còn chưa nói hết, Từ Dương liền bị chặt đứt lưng.

Thời gian lúc đó dài như nửa thế kỷ.

Khi nửa thân của anh ta bay qua, tôi còn thấy rõ nét mặt của anh ta hơi thay đổi. Tuy anh ta bị chém thành hai khúc, nhưng anh ta còn sống!

Anh ta nhìn thấy phần thân dưới của anh ta!

Cho nên anh ta bị kinh sợ!

Mà tôi thì…

Khi dòng máu đỏ nóng hôi hổi táp vào mặt, cơ thể tôi không thể chịu đựng được sự đả kích quá lớn nào nữa, tôi ngất đi…




Ò ó o…!


Là tiếng gà trống kêu, tôi dần hồi tỉnh.

Tôi thấy có đến bốn năm con gà trống lông đỏ đang đi qua lại xung quanh tôi, đương nhiên không phải tôi tỉnh dậy trong chuồng gà rồi, mà tôi vẫn đang ở trong từ đường của nhà họ Từ – là nhà họ Từ đã thả gà trống vào.

Nghe nói âm tà đều sợ gà trống, cũng có thể người nhà họ Từ cố tình thả gà trống vào đây để dọa cái người kia.

Tôi bò dậy, nhìn thấy mẹ Từ Dương đang khâu lại cơ thể của anh ta.

Anh ta… vẫn còn sống!

Tôi thấy lồng ngực anh ta vẫn phập phồng!

Anh ta không chỉ còn thở mà còn dùng ánh mắt vô cùng hung hãn nhìn về phía tôi! Dường như coi việc bị chém nửa thân đều là do tôi gây ra!

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy người còn đáng sợ hơn rất nhiều lần so với quỷ, tôi thà trông thấy mẹ Từ Dương đang vừa khóc lóc thảm thiết vừa khâu một thi thể, còn hơn nhìn thấy bà ta đang khâu một người sống, mà người đó vẫn đang nhìn tôi chằm chằm.

Mẹ Từ Dương cúi thấp đầu, cắn đứt sợi chỉ khâu.


Dương à, đừng sợ, đứt lìa cơ thể chứ không phải sắp chết, mẹ đã khâu lại cho mày, cũng chuẩn bị bồn ngâm thuốc rồi, mày ngâm mình trong bồn thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ hồi phục như cũ thôi.


Nói đoạn, mẹ Từ Dương gọi hai nữ thi cao tương đương nhau đến, đưa Từ Dương đi.

Sau khi đưa Từ Dương đi, mẹ anh ta đi đến trước mặt tôi.

Bà ta trông có vẻ già đi mười mấy tuổi, tóc bạc còn nhiều hơn hôm qua, từng mạch máu trong mắt nổi lên, trông cực kỳ đáng thương như không còn chỗ bấu víu. Nếu không phải do tôi tự cấu vào đùi mình, để nhắc nhở bản thân về những cô gái đáng thương bị chết oan và chiếc tay phải của Ôn Như Ca, tôi có thể sẽ không giữ được mình mà mềm lòng, có thể nghĩ rằng đây là một bà lão đáng thương không nơi nương tựa!


Ta đã mời một người bạn đến để đưa cô về nhà, chúng tôi đã đắc tội với cô, mong cô hãy nhanh chóng rời khỏi nhà chúng tôi!
Mẹ của Từ Dương thảm thiết cầu xin tôi!

Tôi đã hiểu ra, họ cũng biết về sự lợi hại của
Âm lão gia
, cũng biết cái người
Âm lão gia
đó đang ám trên người tôi, chỉ có cách đưa tôi rời khỏi đây, người nhà họ Từ mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Tôi cũng rất rõ ràng hoàn cảnh của mình, bây giờ tôi chỉ là con cờ bị kẹp trong cuộc đấu của hai người vô cùng lợi hại này, mạng tôi lúc nào cũng như treo trên sợi tóc, thật chẳng phù hợp chút nào để đứng ra đòi lại công lý hay làm gì khác. Cho nên, tôi định đợi sau khi mình rời khỏi đây, sẽ gọi điện báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý nhà họ Từ vì mười một mạng người này!

Thế là tôi gật đầu đồng ý.

Bà già đó liền cảm kích tôi không ngừng, nắm lấy bàn tay tôi nói cảm ơn, đối xử nhiệt tình như lúc tôi mới bước chân vào nhà họ Từ vậy, bề ngoài vẫn là một bà lão nhà quê hiền hậu, nhưng tôi cứ nhắm mắt là lại nhớ đến bàn tay phải của Ôn Như Ca và mười một nữ thi dưới mật thất!

Làm sao có thể bị bề ngoài của người này đánh lừa được!

Bà ta thấy tôi đã đồng ý rời đi thì lệnh cho cô ngốc Ôn Như Ca chăm sóc tôi, còn mình thì đi khâu lại đầu và tay cho lão cương thi.

Mà cương thi dao súng không xuyên qua được thì việc khâu lại cũng không phải dễ dàng.

Bà già mang chiếc kim dài mười phân ra, đặt vào hai lòng bàn tay rồi niệm thần chú gì đó, đột nhiên mở miệng thổ ra một ngụm máu lên chiếc kim khâu, sau đó chiếc kim đó có khả năng khâu lại da của cương thi, trong chốc lát đã khâu xong cho lão cương thi rồi.

Lúc này, bên ngoài có người gọi vào:
Thím Từ, tôi đến đón người đây.


Là người mà bà già nói sẽ đến để đưa tôi đi khỏi.

Bà già nghe thấy tiếng gọi thì còn vui sướng hơn cả tôi, bà ta mau chóng đi ra ngoài, nhưng vừa đến bên ngoài thì nhìn thấy một người đàn ông, mặt hắn ta xanh lét, hai mắt trố ra, dường như vừa nhìn thấy một việc gì đó rất đáng sợ.

Tiếp đó, hắn ta ngã ra đất.


Nhị Cẩu Tử!
Bà Từ chạy ra ngoài, bà ta đỡ người đàn ông đó nhưng hắn ta đã chết.

Từ lúc chúng tôi nghe thấy tiếng và chạy ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ hai đến ba phút, nhưng người đàn ông đó đã chết!

Là hắn làm hay sao?

Ngoài hắn ra, làm gì còn ai ra tay được trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Bà Từ điên lên, xông tới tóm lấy cổ áo tôi mà gào thét:
Ta chẳng phải đã nói sẽ đưa cô trở về hay sao? Tại sao vẫn còn ra tay với Nhị Cẩu Tử? Hắn rốt cuộc muốn gì? Tại sao hắn không muốn để cô rời đi? Chẳng lẽ hắn thực sự muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Từ chúng tôi? Tại sao lại phải làm thế? Chúng ta không thù không oán! Tại sao lại phải làm vậy với người nhà họ Từ ta?


Tôi ngơ ra khi bị hét vào mặt:
Việc này thì sao lại liên quan đến tôi, là hắn muốn giết người!



Là hắn! Chắc chắn là hắn! Ngoài hắn ra, còn ai muốn giết người? Mi rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy?
Bà Từ vừa khóc vừa hỏi.

Tôi cũng rối một nùi trong đầu, điều kiện mà tôi đã dùng cả thể xác để đổi lại với ma quỷ chính là rời khỏi nhà họ Từ. Nhưng
hắn
tại sao lại giết người sẽ đưa tôi đi, đây chẳng phải là làm trái với những gì chúng tôi đã giao ước hay sao?

Vậy vì sao hắn lại làm như vậy?

Làm vậy là có ý gì đây?

Bà Từ căng thẳng kéo tôi lại hỏi:
La Hy, cô nói cho ta hay, mối quan hệ của cô với con quỷ đó rốt cuộc là như thế nào? Cô làm gì đắc tội với hắn? Hay cô vì muốn thoát khỏi nhà chúng tôi nên đã đưa hắn tới?


Tôi tiếp tục hỏi trong mơ hồ:
Điều này quan trọng hay sao?



Đương nhiên là quan trọng!
Bà Từ hét lên:
Đắc tội và đưa hắn đến là hai chuyện hoàn toàn khác hẳn nhau! Đắc tội là cô vô ý phạm vào tối kỵ nào đó, mới để hắn bám lấy, chỉ cần cô bù đắp được những lỗi lầm đó, mới có thể đưa hắn đi khỏi! Nhưng nếu là ‘đưa đến’, là cô đã dùng phép đưa hắn đến, vậy giao ước của cô với hắn hoàn thành, hắn mới có thể đi!
Hắn
đi rồi, tất cả chúng ta mới có thể sống sót! Cô hiểu không? Tất cả mọi người!



Tất cả… mọi người? Gồm cả tôi?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.