Chương 107: Một giấc mộng nhẹ nhàng, tận hưởng lạc thú trước mắt (1)


Không...

Không phải là
cô ta
...

Là đèn dầu.

Là máu dùng để đốt đèn, mùi máu trong không trung bay lượn, ngửi nhiều sẽ có độc...

Tôi muốn nhịn thở, nhưng đã quá muộn,
bụp
một tiếng, tôi ngã nhào vào hổ máu.

Tôi cảm giác mình bị rơi vào một nơi bốn phía mềm mại.

Là nước...?

Không!

Là giường.

Tinh tinh tinh.

Là đồng hồ kêu.

Phiền chết đi được! Tôi theo bản năng nhấc tay lên, đập lên cái đồng hồ.

Tiếng chuông không reo nữa, mà tôi cũng dần tỉnh lại.

Tôi ngồi dậy, vươn vai, dần hồi tỉnh.

Tôi La Hy, mười tám tuổi, một học sinh lớp mười hai, năm nay bắt đầu thi đại học, đêm qua dường như tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài rất đau lòng, nhưng khi tỉnh dậy, tôi hoàn toàn quên mất.

Nhưng tôi nghĩ, có thể là tôi đã nằm mơ thấy mình thi được vào trường Đại học Bắc Kinh hay trường Đại học Thanh Hoa, dù gì thì bây giờ những gì mà tôi nghĩ đến chính là điều này.

Tôi thức dậy đánh răng, bàn chải đánh răng chà vào trong miệng mấy cái, tự dưng cảm giác hơi kỳ quặc...

Tôi nhìn lại.

Tôi vừa dùng kem đánh răng đó...

Trời ạ, là sữa rửa mặt? Bên cạnh còn nghe thấy một tiếng cười khe khẽ, tôi cảnh giác quay lại nhìn thì một bóng người chạy vụt từ cửa nhà vệ sinh ra ngoài.


La Việt! Mày dám thay kem đánh răng với sữa rửa mặt? Muốn chết hả!
Tôi hét lên, nhưng vẫn đợi đánh răng xong, mới đi ra ngoài để tìm thằng em thối La Việt để tính sổ! Thật là to gan lớn mật mà, một ngày không cánh mày là trèo lên đầu lên cổ tao? Vậy thì uy nghiêm của bà chị này còn đâu? Tôi tóm được La Việt ở phòng khách, trèo lên người nó đánh tới tấp.

La Việt nhỏ hơn tôi một tuổi, từ khi lên cấp ba, chiều cao của nó cứ như ăn cám tăng trọng, từ một đứa nhóc cao vút lên, sớm đã cao hơn tôi cả cái đầu, nhưng dù sao đi nữa thì nó vẫn bị tôi ấn xuống sofa đánh chối chết.


Chị ơi, chị hung dữ như thế, cẩn thận không lấy nổi chồng!
Cái thằng em thối La Việt còn dám uy hiếp tôi?! Tôi chẳng muốn dùng tay và vẫn giã lên người nó:
Thật xin lỗi nhé, điều đó thì nhằm nhò gì?

Ấy? Chẳng lẽ chị có rồi?
Điện!

Tôi đỏ mặt, mau chóng nói
không
, thằng em thối tha La Việt từ lúc sinh ra trên thế gian này có mỗi một công việc duy nhất là đối đầu với chị nó, cũng chính là tôi đây, tôi mà bị nó biết là đã có một anh bạn trai kiểu không phải chàng thì không gả, nó nhất định sẽ mách với bố mẹ tôi! Nhưng La Việt tinh ranh:
Chị, chị sắp thi đại học rồi, còn không biết giữ tâm tĩnh mà học tập? Nếu để bố mẹ biết, còn không đánh gẫy chân?

Tao nói không có!
Tôi lại bồi thêm mấy cái bạt tai:
Thằng em thổi, mày mà dám nói linh tinh với bố mẹ, thì ngày này năm sau là ngày giỗ của mày!



Được được!
Lúc này, mẹ tôi gọi vọng lại từ nhà bếp:
Bữa sáng xong rồi, mau vào đây xới cơm đi!
Tôi lúc này mới thả thằng em thổi, tưng tưng chạy vào bếp với cơm.

Khi vào trong nhà bếp, tôi thấy mẹ quay lưng với tôi, bà đang rửa nồi.

Không biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng bình thường của mẹ lúc này, tôi đột nhiên thấy sống mũi cay cay, không nén được chạy đến ôm mẹ.


Sao thế?
Mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi.

Tôi không nên được òa lên:
Con không biết vì sao, cứ có cảm giác...

cảm giác rất lâu rồi không được gặp mẹ...

Con bé ngốc, đêm qua không phải là mẹ đẩy mày lên giường để đi ngủ hay sao? Mới có một đêm mà đã là
rất lâu rồi
ư?
Tôi xấu hổ cười.

Mẹ nói:
Mau rửa tay ăn cơm, ăn xong, con còn phải đi học!

Vâng.
Lúc này tôi mới bỏ tay, đi rửa tay xới cơm.

Lúc bước ra, bố tôi đang đọc báo, tờ báo vẫn cứ che mặt của ông ấy, tôi gọi ông mấy tiếng, ông cũng chỉ hời hợt đáp lại, tôi thấy không có gì thú vị liền ăn mấy miếng rồi đi đến trường cùng La Việt.

Vừa ra khỏi nhà, La Việt bắt đầu láo toét, cứ kéo đuôi tóc của tôi hỏi:
Chị, chị thật sự đang có bạn trai à? Là ai đấy? Em quen không?

Không có bạn trai!

Nói đi, chị còn không tin thằng em này à?

Tao nói không có là không có!


Suốt chặng đường đi, tôi suýt bị La Việt làm cho tức chết, ấy, vì sao mà bố mẹ lại thích tiện lời, lúc nào cũng cho tôi và nó học cùng trường? Từ tiểu học cùng một trường, cấp hai cùng trường, đến cấp ba vẫn cùng một trường! Hừ, đợi hết cấp ba, tôi nhất định sẽ chọn một người đại học mà thằng em muốn thì cũng không đỗ ở xa xa một chút!
Ui...
Vừa nghĩ đến đây, đầu tôi lại hơi đau.


Sao thế?
La Việt ngay lập tức hỏi.


Không...

không có gì.
Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao vừa nghĩ đến một trường đại học xa xa, là đầu lại nhói đau một cái? Đúng lúc đau như vậy, tôi dường như thấy một cảnh tượng lướt qua, cảnh tượng đó dường như là có La Việt, nó dường như đang rất tức giận, đang nói gì đó với tôi...

nhưng tôi không nghe rõ.

Vậy chắc là tôi nghĩ lung tung rồi.

La Việt sao dám hung dữ với tôi?

Phi!

Nó chỉ là thằng em thôi! Dám hung dữ trước mặt tôi? Tôi có thể đánh nó đến mức bố mẹ còn chẳng nhận ra thì thôi! Trên xe buýt, tôi liên tục phủ nhận mình đang có một anh bạn trai, khi xuống xe thì hoàn toàn công cốc.

Bởi vì, anh ấy đang đứng ở cổng trường đợi tôi.

Tôi gặp anh ấy, mặt đỏ lự lên! Tại sao anh ấy lại đợi ở cổng trường? Không phải nói nhiều nữa, đã nhìn thấy nhau rồi, anh ấy nhìn chăm chăm vào tôi trong dòng người đang đi, vậy chắc chắn là đang đợi tôi, còn muốn đi vào trường cùng tôi! Trời ạ, trái tim thiếu nữ của tôi hoàn toàn bị tan chảy, nhưng thằng em thổi còn đang bên cạnh, biết làm thế nào? Tôi chẳng thể nào mà đi lên trước mặt nó được?
Đó chẳng phải là hội trưởng hội học sinh Âm Thao à? Bà chị của tôi ơi, chẳng lẽ chị đã tán đổ anh ta?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.