Chương 109: Một giấc mộng nhẹ nhàng, tận hưởng lạc thú trước mắt (3)



Hy Hy.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai của tôi:
Lúc nữa nộp bài tập đấy, cậu làm chưa?
Cùng bàn với tôi là Ôn Như Ca, xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, hào sảng, thật là chẳng còn từ nào thiếu cho cô ấy, bởi vì...


Chưa.
Tôi chớp chớp mắt, đưa ánh mắt vô tội và đáng thương sang nhìn cô ấy.

Ôn Như Ca thở dài, len lén đưa vở bài tập nhét vào tay tôi:
Chép mau! Tiết đầu là đến giờ toán rồi!

Tớ yêu cậu!
Tôi mau chóng chép bài tập.

Ôn Như Ca không kìm được lắc đầu nói:
Cậu á, làm việc gì cũng sồn sồn cả lên, cứ như là một đứa trẻ.

Tớ vốn dĩ là một đứa trẻ.
Tôi cũng buồn ghê, mười tám tuổi không phải trẻ con thì là gì?
Cậu mau chép đi!
Ôn Như Ca vừa buồn cười vừa tức, đột nhiên, ánh mắt lướt trúng vào ngón tay đeo nhẫn của tôi.

Tôi cảm thấy một ánh mắt khác lạ cũng nhìn vào đó.

Ngón đeo nhẫn bên tay phải là một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn bạc lóe sáng, đầu tôi lại đau nhói, dường như có một cảnh tượng nào đó lướt qua mắt tôi! Đó rốt cuộc là thế nào? Tại sao lại cảm thấy như mình đang quên một thứ gì đó? Là cái gì? Sắc mặt Ôn Như Ca biến đổi kỳ lạ:
Cậu...

cậu với hội trưởng hội học sinh Âm Thao đã hẹn ước cả đời bên nhau à?

Không, không!
Tôi đỏ mặt, mau chóng tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng thật kỳ lạ, chiếc nhẫn lại dính vào da thịt tôi, làm thế nào cũng không tháo ra được!

Ôn Như Ca khe khẽ nói:
Tại sao cậu lại đeo nhẫn đi học? Ngộ nhỡ chủ nhiệm nhìn thấy, cậu không cần cái mạng mình nữa hả?

Đâu phải tớ muốn đeo cái này đâu!
Là nó tự dưng xuất hiện trên tay tôi, nói vậy ai tin không nhỉ? Nhưng Ôn Như Ca nói đúng, thầy cô đều có quy định, yêu cầu chúng tôi không được yêu sớm, tránh lỡ dở việc học hành.

Tôi lại đeo nhẫn lồ lộ thế này đi học, vậy chẳng phải là tìm chỗ chết hay sao? Tôi thử rất nhiều lần, làm ngón tay đau đến muốn đứt lìa, cũng vẫn không có cách nào để gỡ xuống.

Bó tay, tôi cũng đành phải cầu cứu Ôn Như Ca:
Tớ không bỏ nó xuống được.

Làm thế nào bây giờ?
Ôn Như Ca cũng không biết làm thế nào:
Không sao, cậu chép bài đi.

Đợi đến khi về nhà, cậu về nhà dùng xà phòng thử xem, có thể sẽ gỡ được xuống?

Ngộ nhỡ bị thầy cô phát hiện ra...

Cẩn thận một chút là được.
Nói đoạn, Ôn Như Ca liền chồng mấy cuốn sách của cô ấy lên bàn của tôi, cố gắng để che được bàn tay của tôi.

Cũng đúng, trong lớp có bốn mươi tám người, chẳng thể nào mà thầy cô lại chú ý đến mình tôi chứ? Bình tĩnh!

Tôi bình tâm vào học.

Chỉ là vừa mới chính thức yêu đương với Âm Thao, tôi càng nghĩ trong lòng càng thấy sung sướng, tâm trạng treo ngược cành cây.

Đột nhiên tôi ngẩng đầu lên, phát hiện ra mặt của giáo viên hơi mơ hồ.

Í?

Tôi cận thị hay sao?

Tôi ý cứ dụi dụi mắt.

Không hề đeo kính.

Nhưng không phải chứ? Tôi cũng không cận thị, mà sao bây giờ đột nhiên trên bảng và giáo viên lại mờ tịt thế này? Tôi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, vô thức nhìn sang các bạn, phát hiện ai cũng đang chăm chỉ nghe giảng, ai cũng dùng tay đỡ lấy mặt, nên tôi không nhìn thấy rõ mặt của họ, cho nên cũng không biết là họ đang giả vờ nghe giảng, hay đang ngủ gật? Cứ có cảm giác, có gì đó không đúng...

Nhưng lại không biết chỗ nào không đúng...

Reng reng reng! Tan lớp rồi.

Tôi vui vẻ khoác ba lô lên vai, chạy ra khỏi lớp như tên bắn.


La Hy.
Vừa ra khỏi lớp học, tôi nghe có người đang gọi tên tôi.

Tôi dừng bước, quay đầu lại, là Âm Thao đang đợi tôi ở cửa.

Không đúng, chuông vừa reo mà? Anh ấy sao có thể như đã đợi ở đây rất lâu rồi?
Đi thôi, đưa em về nhà.
Âm Thao nói.

Tôi được yêu thương mà thấy cũng hơi hốt, trái tim đập thùng thực không ngừng! Trời ạ, tan học và chờ ngay cửa, đi học tan học đưa đón, là đãi ngộ gì đây? Âm Thao thật sự thích tôi đến thế sao?
Cậu bạn ngoài cửa là ai vậy?
Tiếng chủ nhiệm ở đằng sau lưng vang lên! Thôi xong.

Như thế này quá lộ liễu! Tôi sợ quá nắm lấy tay Âm Thao chạy thục mạng! Cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi cổng trường, tôi mới dừng lại, không ngừng vỗ vỗ ngực, lúc này tôi mới hoàn hồn, trách Âm Thao nói:
Sau này đừng làm thể ở trường! Em không muốn giáo viên chủ nhiệm mời lên phòng ban giám hiệu uống nước chè!
Âm Thao nhẹ nhàng nói:
Anh chỉ muốn ở bên em lâu hơn mà thôi.
Tôi cảm thấy hơi lạ lùng:
Anh sao thế?

Không có gì.

Anh đưa em về nhà.
Anh ấy như ngậm hột thị vậy, trên đường đưa tôi về nhà, dường như không nói câu nào.

Tôi thấy nghi ngờ chính bản thân mình tại sao lại thích một người ngậm hột thị như thế, chẳng lẽ, vì vẻ bề ngoài đẹp trai? Ấy, vậy thì tôi cũng thật hời hợt, nhưng tôi càng nhìn càng thấy Âm Thao thuận mắt.

Khi về đến nhà, Âm Thao thì thầm:
Vào đi.

Ấy...
Tôi hơi khổ tâm:
Chỉ...

thế thôi à?


Âm Thao:
?
.

Tôi hừ một tiếng, bất mãn lẩm bẩm:
Anh thật sự chỉ đưa em về nhà thôi à!
Âm Thao hỏi:
Vậy em muốn thế nào?

Đương nhiên là muốn anh ở bên em lâu hơn rồi.

Tốt nhất là nên ở bên cạnh bố mẹ nhiều hơn, em với họ lâu rồi không gặp nhau.
Âm Thao đưa tay ra xoa đầu tôi.

Tôi vô cùng mơ hồ:
Rất lâu không gặp? Không phải chứ, bữa sáng còn vừa ăn cùng nhau mà.


Âm Thao cười:
Về đi.

Thôi được rồi...
Tôi có hơi buồn buồn, thật không biết anh ấy có hiểu nên làm thế nào không rõ ràng là muốn đưa đón lúc đi học, tại sao khi cùng về lại hy vọng tôi rời đi? Anh ấy có thực sự thích tôi không? Nhưng khi tôi thở dài quay người đi, Âm Thao lại đột nhiên ôm tôi từ đằng sau.

Tôi giật thót mình! Đợi đợi đợi đã...

Đây, đây dường như là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật thế này nhỉ? Anh chàng đầu đất này, tuy nói đưa tôi về nhà, nhưng cả chặng đường đều không nắm tay tôi, xa cách như không phải là quan hệ bạn trai bạn gái vậy.

Nhưng sao đột nhiên lại như thế này? Anh ấy hôm nay hơi là lạ!
Thao ơi, anh rốt cuộc là bị làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?
Tôi hỏi.


Ở cùng anh một lúc, chỉ một lúc thôi.
Âm Thao thì thầm nói.

Cắm anh ấy cọ vào cổ tôi, ngưa ngứa, nhưng tôi lại có một cảm giác không được chân thực, cảm thấy người đằng sau tôi là giả, đồng thời, cũng không biết vì sao, có một cảm giác đau đớn trào lên trong lòng tôi.

Tôi có một dự cảm...

Tôi...

Sẽ mãi mãi mất đi anh ấy!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.