Chương 111: Đáy hồ máu thi thể chồng chất
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1436 chữ
- 2021-12-31 04:51:01
Đây chắc chắn là cô cà lăm rồi, bởi vì chỉ có cô ta mới hay làm cái việc hứng nước mắt thế này.
Tôi không biết nên cười hay khóc:
Trước đây bảo cô đi thu thập nước mắt của mê hồn, để còn làm canh Mạnh Bà.
Tôi là người, có phải là ma đầu, cô hứng nước mắt của tôi làm gì? Cô cà lăm nghiêm túc nói:
Có...
có lẽ...
có...
có ích
Nước mắt của con người, không đáng một xu.
Tôi nói tiếp, nhưng cũng không ngăn cô ta lại.
Tôi bò dậy, phát hiện mình đang ở giữa hồ, mà cô cà lăm cũng đang ở trong hồ, hơn nữa, cô ta thê thảm hơn tôi, bởi vì cô ta đang bị lún xuống, mà tôi, vẫn đang nằm trên mặt nước.
Tôi muốn kéo cô ta lên, nhưng tay tôi lại xuyên qua người cô ta! Cơ thể của vong hồn đáng ghét! Sau một hồi, tôi cũng suýt rơi xuống nước.
Tôi nhớ ra,lúc trước ngửi thấy mùi thơm của đèn dầu, không ngờ là mê hồn hương, cho nên tôi mới bị hôn mê, ngã xuống hồ nước.
Mà tôi lại không bị chết đuối? Thật là kỳ lạ! Tôi bây giờ vẫn ở trong hồ nước, nhưng cảm giác bên dưới có cái thứ gì đó đẩy lên, làm tôi vẫn nổi trên mặt nước.
Tôi cua quàng bò dậy, cái thứ đó hẹp nhỏ mà mỏng, hơn nữa lại không theo một quy tắc nào, dường như là hình tròn, lại giống hình vuông, tôi cố gắng giãy giụa mới có thể đứng vững.
Cuối cùng! Tôi bò trở dậy!
Oa oa oa..
Là tiếng khóc con nít, làm tôi run lên! Tiếng khóc từ dưới đáy hồ vọng lên.
Đứa trẻ quả nhiên đang ở dưới đáy hồ.
Thế là cái người vừa đứng dậy là tôi đây, giờ lại thụp xuống, ngụp đầu xuống nước!
Sau khi xuống nước, tôi cố gắng căng mắt lên tìm con và cô cà lăm.
Tôi đang cố mở to mắt thì một khuôn mặt già nua dừng ngay trước mắt tôi, làm cho tôi hoảng loạn uống vào một miếng nước! Nước trong hồ máu xộc vào mũi miệng, đau rát! Tôi bị sặc, mau chóng nổi lên mặt nước để hít một hơi mới! Đó là bố của Từ Dương! Lão cương thi quả nhiên vẫn còn trong mật thất, cái hồ máu này, cái trận pháp bằng đèn nến kia, xem ra là dùng để trấn áp ông ta! Đây chắc chắn là trò của Ôn Như Ca tạo ra.
Cô ta hận người nhà họ Từ đến thấu tim gan, sau khi dùng cách cực đoan nhất hại chết mẹ con nhà Từ Dương, cô ta còn chưa cam tâm, vẫn còn muốn báo thù bố Từ Dương, nhưng bố Từ Dương đã là cương thi, cương thi thì không thể hủy hoại, cho nên chỉ có thể dùng cách này để trấn áp ông ta, giày vò ông ta! Vậy kẻ vừa nãy giả vờ làm cô cà lăm rốt cuộc là ai? Cương thi có phách không hồn thì không thể biến thành người máu để hiện thân nói chuyện với tôi, cho nên trong hồ nước này chắc chắn phải có gì khác! Đột nhiên! Có một đôi tay nắm lấy chân tôi, kéo mạnh tôi xuống! Tên cương thi đáng ghét! Không đúng...
Lão cương thi bị Âm Thao chặt đứt một bên tay, còn bị Ôn Như Ca lấy mất, nhưng phía dưới kia là một đôi tay nắm lấy chân tôi, tuyệt đối không phải là lão cương thi, vậy thì cái thứ đáng sợ gì đang kéo tôi xuống? Tôi cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát được cái thứ dưới hồ kia, cuối cùng, tôi chìm xuống dưới nước...
Trước khi hồ nước nuốt lấy tôi, tôi dường như nhìn thấy một bóng người đang cầm một cây nến trắng, chầm chậm đi tới...
Lúc này, vạn vật tĩnh mịch.
Tôi dường như đã chết rồi.
Linh hồn tôi bay trong hồ nước, muốn bơi lên mặt nước, nhưng mặt nước bây giờ như có một tầng kính chặn lại, tôi không thể xuyên qua, nhưng lại nhìn rõ những cảnh tượng bên ngoài.
Là Ôn Như Ca.
Cái người vừa đến đó là Ôn Như Ca! So với một năm trước đây, giờ cô ta càng thêm nhuận sắc và xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều đứng trên bờ, giống như một quý phu nhân.
Cô ta đặt nền xuống, ngồi xổm bên bờ, thò ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt nước hồ.
Cô ta có thể không biết rằng, ngón tay cô ta vừa vuốt nhẹ qua mặt tôi...
Tiếng trẻ con khóc...
Ôn Như Ca cười nhẹ nhàng:
Đồ già mất nết, ông cũng thật ác độc, để rời khỏi đây, ngay cả người phụ nữ ôm con nhỏ cũng không tha.
Là ý gì đây? Tôi vẫn còn chưa hiểu có ý gì, lão cương thi vốn dĩ đang im lìm, bỗng nhiên nhảy bổ lên, cắn chặt vào ngón tay của cô ta!
Tôi bị cảnh tượng đột ngột trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng Ôn Như Ca lại như chẳng bị làm sao vậy, không ngừng cười mấy tiếng.
Tôi cẩn thận quan sát, hóa ra ngón tay mà cô ta sở xuống nước chính là bàn tay phải – chính là bàn tay của lão cương thi! Lão cương thi có thể dễ dàng cắn đứt cổ của một con người, nhưng với bàn tay cứng như cương thi kia thì cũng chẳng làm gì được.
Ôn Như Ca phầy phẩy tay, búng một cái để lão cương thi ngã trở lại hồ nước.
Cô ta đứng lên, vừa lau vết máu trên ngón tay, vừa nói:
Ông bây giờ cũng có dáng vẻ giống với cương thi rồi.
Nào có như ngày xưa, bị Bao Hồng Liên nuôi như lão gia gia, ngay cả cắn người còn không biết.
Nói đoạn, cô ta cầm nến lên, quay người đi mất.
Oa oa oa...
Đứa trẻ! Trái tim tôi như thắt lại, cúi đầu nhìn thì thấy dưới đáy là một hình hài bé nhỏ của một đứa trẻ sơ sinh.
Là con gái tôi! Nó khác nhói cả lòng.
Mà bây giờ bên cạnh nó...
là xác của tôi.
Hóa ra, tôi thực sự đã chết rồi.
Thật không biết khóc hay cười, tôi mau chóng bơi xuống.
Sau khi xuống đến nơi, tôi mới phát hiện, cái hồ nước nhỏ tưởng chừng như chẳng có gì này, bên dưới có vô số cái xác.
Có người và động vật! Họ bị ngâm trong nước, cơ thể ngậm nước đang phồng lên, da thịt thối rữa.
Đây nào phải hồ máu đơn thuần, là hồ ngâm xác! Những người này là do Ôn Như Ca giết, hay lão cương thi giết? Tôi không kịp nghĩ nhiều, bơi xuống bên đứa trẻ, nhưng tôi không thể chạm vào nó được, cho nên không thể vỗ về nó.
Tình trạng nó bây giờ làm tôi lo lắng.
Bởi vì nó bây giờ đang ở trong dáng vẻ của con người, con người thì yếu ớt, nó có thể sẽ bị chết ngạt ở đây...
Nhưng tôi cũng rất nhanh nghĩ ra, đứa trẻ này lúc sinh ra đã bị ngâm trong nước, nó ở trong đó cũng không bị tổn hại gì, lúc bị Âm Thao tìm thấy còn nhảy loạn lên.
Có thể nước trong hồ này không thể dìm chết nó được...
nhưng cũng không thể cứ để nó ở dưới nước mãi được! Nó cũng không thể cứ lớn lên trong môi trường này? Nhưng tôi nên làm gì đây? Tôi đã chết rồi.
Tôi là ma.
Tôi không thể chạm vào nó! Ai có thể cứu đứa trẻ này của tôi? Có thể ai đó đã nghe thấy tiếng lòng của tôi, trên mặt nước thò xuống một cái lưới, giống như dùng để vớt cá, nhưng nếu để vớt đứa trẻ của tôi thì cũng được.
Tốt quá rồi.
Đứa trẻ này được cứu rồi! Cái lưới ngoáy liên hồi trong nước, cuối cùng cũng gần chạm vào đứa bé.
Tôi cố gắng đẩy nước, hy vọng có thêm một chút sức lực, làm cho cái lưới có thể đến gần hơn với đứa bé, để người đang trên bờ kia có thể vớt được nó lên...
Nhưng.
Khi chiếc lưới đến gần đứa bé, nó đột nhiên giơ bàn tay nhỏ bé lên tóm lấy một đầu vào, vừa nãy nó còn khóc đến thương tâm, bây giờ lại như nhìn thấy một đồ chơi mới, chuyển từ khóc sang cười, cười ke ke làm người ta rợn người!