Chương 114: Cách thoát khỏi sinh tử (1)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1371 chữ
- 2021-12-31 04:51:01
Ôn Như Ca nói:
Chia nhau ra mà thoát, có thể sẽ có một người sống sót cuối cùng.
Ồ, hóa ra là cô vì đại cục.
Tôi vừa hơi cảm động, nhưng rất mau hiểu ra vấn đề.
Tại sao chia nhau ra để trốn thoát lại có thể sống sót? Trên người chúng tôi đều dính máu của oan hồn, cho nên chúng tôi dù chạy đi xa đến đâu, chúng cũng sẽ tìm ra.
Hơn nữa, chúng tôi chỉ có hai người, chúng lại rất đông, cho dù có chia nhau ra mà chạy thì chúng cũng sẽ chia nhau ra đuổi theo.
Cho nên tôi cười.
Con đàn bà giảo hoạt Ôn Như Ca, chắc chắn là sau khi thoát khỏi tôi, cô ta sẽ dùng phương pháp nào đó tẩy rửa mùi máu tanh này, cứ như thế, những vong hồn oan khuất kia sẽ đến tìm tôi, chứ không tìm cô ta.
Tôi không phải cái người dễ bị lừa trước đây nữa rồi, Ôn Như Ca.
Tôi cười với cô ta nói:
Nếu như đến lần thứ ba mà tôi vẫn mắc lừa đúng một người, vậy tôi thật ngu ngốc.
Thôi được rồi.
Ôn Như Ca thở dài, trông có vẻ là thỏa hiệp, nhưng tôi biết người đàn bà này, sát chiêu lợi hại nhất của cô ta là lấy lùi làm tiền, cô ta giỏi nhất là tỏ vẻ yếu ớt, luôn cố gắng dùng sự yếu ớt để lấy được sự thương cảm của người khác.
Nhưng La Hy tôi giờ không phải là La Hy một năm trước rồi.
Tôi sẽ không mắc lừa lần nữa.
Ôn Như Ca nhẹ nhàng hỏi:
Vậy cô muốn thế nào?
Tôi nói:
Khi ở dưới mật thất, cô đã đồng ý với tôi, cô sẽ trả lời thật lòng những câu hỏi của tôi.
Ôn Như Ca hỏi:
Vậy cô muốn biết những gì?
Tôi nói:
Tôi muốn biết, rốt cuộc cô dùng phương pháp nào để thoát khỏi vòng luân hồi, làm cho Diêm Vương cũng không thể làm gì nổi?
Ôn Như Ca khựng lại:
Chỉ vậy thôi?
Đúng thế.
Tôi hỏi:
Cô rất ngạc nhiên?
Ôn Như Ca ngại ngùng cười:
Tôi tưởng, cô vì vụ án một năm trước đến tìm tôi, dù gì người có thể rửa sạch tội danh giúp cô cũng chỉ có tôi.
Tôi hỏi:
Cô sẽ giúp tôi chứ?
Không.
Ôn Như Ca lộ ra một điệu cười xấu xa:
Nếu như tôi giúp cô thì người ngồi trong tù sẽ là tôi!
Tôi nói:
Cô sớm muộn gì cũng sẽ bị tống vào tù!
.
Ôn Như Ca nói:
Với người đời thì tôi là một người hồi nhỏ bị sốt cao, một người não bị nhược trí không thuốc chữa, cho nên chẳng ai tin rằng một người nhược trí như tôi sẽ giết người.
...
Tôi biết ngay mà! Nếu có thể trị tội của Ôn Như Ca thì tôi cũng không cần sống ở bệnh viện tâm thần suốt cả năm trời! Tôi nhượng một bước nói:
Vậy thì hãy nói cho tôi cách thoát khỏi vòng luân hồi, tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi vòng luân hồi như cô bây giờ, không còn bị âm gian vây bắt?
Ôn Như Ca bật cười:
Cô thật sự muốn biết?
Ừ.
Tôi thật lòng gật đầu.
Cô ta sát lại gần, thì thầm vào tai tôi, khe khẽ nói với tôi:
Bây giờ có cách đơn giản và thực tế nhất chính là quay trở lại để lão già kia cắn cô một miếng.
Nếu cô chết thì chẳng còn cách nào; Nhưng nếu cô còn sống, thì cô mãi mãi sẽ không phải chịu sự kiểm soát của Diêm Vương.
Tôi nhíu mày:
Cô trêu tôi? Nếu thế, tôi sẽ biến thành cương thi!
Ôn Như Ca cười kỳ quái:
Chẳng lẽ cương thi không phải đã thoát khỏi vòng luân hồi hay sao? Nếu không thì cô cho rằng, tại sao khi Âm Quân đưa Hắc Bạch Vô Thường đến, đã giăng lưới bắt hết âm linh đi, mà vẫn để lại lão già chết tiệt đó? Đó là bởi vì lão ta là cương thi, không thuộc quyền kiểm soát của âm gian!
Nhưng nếu tôi biến thành như vậy thì tôi sẽ mất đi ý thức!
Tôi nói.
Ôn Như Ca cười mỉm:
Cô muốn đạt được cái gì thì phải mất đi cái khác, tất cả phải xem cô có muốn hay không.
Tôi vẫn cố chấp nói:
Nhưng tôi muốn được giống cô!
Ôn Như Ca lắc đầu:
La Hy, cô tưởng rằng, tôi chắc chắn là người mà cô ghét nhất trên đời.
Nhưng cô bây giờ đang làm gì? Cô lại muốn biến thành cái người mà cô ghét nhất đó? Tôi khựng lại.
Cô ta vừa cười, giống như châm biếm tôi, lại như đang xót xa:
Không, cô không phải 'muốn, mà đã bước trên con đường cũ của tôi.
Cô giống tôi, lựa chọn giả điên để lừa người đời.
Bây giờ, cô lại muốn thoát khỏi vòng luân hồi, chẳng lẽ, tiêu diêu tự tại trên nhân gian cũng chưa đủ để thỏa mãn cô?
Tôi cúi đầu, cắn ngón tay:
Cô lại chẳng biết được tôi phải đối mặt với thứ gì.
Ôn Như Ca xót xa nhìn tôi:
Tôi chỉ biết, thoát khỏi sinh tử không phải là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng tôi bắt buộc phải thoát ra, nếu không, tôi sẽ mãi chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác.
Tôi thật sự không biết trong suốt một năm qua cô đã trải qua những gì mới làm cho cô có những suy nghĩ đó.
Nhưng tôi có thể nói cho cô rõ, lựa chọn sống mãi không phải là lựa chọn tốt nhất, mà cô, cũng không bao giờ tồn tại giống tôi được!
Vì sao?
Cô đoán xem, tôi đã thoát khỏi vòng sinh tử thế nào?
Còn phải đoán à? Tôi nói:
Âm Quân đã nói với tôi, hồi nhỏ cô đã bị dùng thuật lấy mạng đổi mạng, bị Hắc Bạch Vô Thường đưa đến Quỷ Môn Quan, nhưng không biết cô đã trải qua những gì mà có thể từ Quỷ Môn Quan trở về.
Từ đó về sau, trên sổ tử cô đã là người chết rồi, bởi vì hồn cô đã bị bắt về, mà âm gian thì trường hợp đó sẽ không đi bắt lần hai, cho nên, cô giờ không thuộc quyền quản lý của âm gian.
Nếu như tôi đoán không lầm, cô chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó ở Quỷ Môn Quan, cho nên mới trở thành như vậy.
Lần này tôi đến chỉ muốn hỏi cô một câu, cô đã trải qua những gì ở Quỷ Môn Quan?
Ôn Như Ca nói:
Tôi nói rồi, cô cũng chẳng tin.
Tôi nói:
Cô đã hứa với tôi là cô sẽ nói sự thật.
Được, tôi nói, nhưng tin hay không là ở cô.
Ôn Như Ca nhìn tôi, miệng vẫn lộ điệu cười châm biếm, dường như cái chuyện tôi muốn thoát khỏi sinh tử, đối với cô ta mà nói thì như một chuyện vô cùng nực cười vậy.
Cô ta chậm rãi nhớ lại chuyện cũ:
Năm đó, tôi mười ba, ở nhà họ Từ đã hơn ba năm, tình cảm với Từ Dương cũng rất tốt, mẹ anh ta coi tôi như con gái, ăn mặc đủ thứ đều như con trai bà ta.
Tất cả mọi người đều đối xử với tôi rất tốt, nhưng ai ngờ, bà ta làm tất cả những điều đó đều vì con trai bà ta?
Tôi thắc mắc:
Vậy là có ý gì?
Ôn Như Ca nói:
Bà ta đã bấm ra con trai bà ta sẽ chết năm mười tuổi, nên đã dựa vào bát tự tìm sẵn người, lúc đó trong trăm dặm trở lại chỉ có tôi và con trai bà ta là cùng một ngày sinh, chỉ có năm sinh là không giống nhau, tôi và Từ Dương có ngày sinh giống như nhau.
Thêm nữa là trong ba năm tôi và Từ Dương cùng ăn cùng ở, hai người hơi thở cũng đan xen vào nhau, vậy mới có thể đổi mạng lấy mạng.