Chương 122: Cách biệt


Nói xong, tôi bỏ điện thoại vào túi anh ta, nhẹ nhàng nói:
Về đi, xuống núi cẩn thận.


Thế là chủ tiệm gạo ngoan ngoãn quay người, lên xe.

Chiếc xe chầm chậm khởi động máy.

Tôi nhìn anh ta rời đi, cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới lau nước mắt, quay người bước vào căn nhà cũ.

Lúc trở vào trong, Ôn Như Ca cũng đi ra.

Sắc mặt cô ta xanh xao, tư thế đứng cứng ngắc, biểu cảm khi nhìn tôi vô cùng kỳ quái:
Đứa trẻ đâu?
Tôi nói:
Chúng ta bây giờ phải đối phó với một thứ vô cùng hung dữ, không thích hợp để nó ở đây chứ?
Ôn Như Ca nói đầy ẩn ý:
Có nó, chúng ta may ra mới xoay xở được.

Tôi biết cô muốn làm gì, đừng hòng mang con tôi ra làm vật hiến tết
Tôi nói.

Ôn Như Ca lắc đầu, châm chọc nói:
La Hy, không ngờ cô lại là người thích bỏ rơi con cái, trên đời này làm gì có bà mẹ nào nhẫn tâm như cô? Đứa trẻ vừa sinh ra chưa mấy ngày, cô đã vứt bỏ nó.

Đừng mang đạo đức ra hù tôi, Ôn Như Ca, cô chẳng phải loại tốt đẹp gì, cô cũng đừng mong tôi phải sống kiểu đạo đức đó, rồi xuống núi bế đứa trẻ lên đây.

Tôi sẽ cố gắng sống sót đến cuối cùng, sau đó xuống núi đoàn tụ với con tôi.
Tôi quay người mở bao gạo nếp ra.

Ôn Như Ca cười lạnh hỏi:
Cô thật sự vẫn muốn gặp lại con cô?

Đương nhiên.
Cô ta nhìn tôi hồi lâu, cho tới khi tôi mở ra tất cả các bao gạo nếp rồi quay đầu lại nhìn cô ta, cô ta mới mở miệng:
La Hy, cô khác xa với một năm trước.
Tôi chẳng thèm để ý đến những lời cảm thán của cô ta:
Mau hút sạch đồng thi độc đó đi, hôm nay tôi còn đang đợi tôi và cô đi giải quyết lão cương thi dưới kia nữa kìa.
Cô ta không nói gì nữa, ngoan ngoãn kéo ra một cái thùng gỗ.

Nhìn thấy cái thùng gỗ đó tôi cười.

Sao lại không buồn cười chứ?

Mẹ con Từ Dương đều chết trong chiếc thùng gỗ này, thật không ngờ Ôn Như Ca chẳng ghét bỏ thùng gỗ dính bao nhiêu máu, bao nhiêu oán hận này, cô ta vẫn rửa sạch, sau đó dùng nó.

Tôi giúp cô ta mang gạo nếp đổ vào chiếc thùng, Ôn Như Ca cởi quần áo, ngồi vào bên trong, tôi đổ nốt chỗ gạo nếp còn lại ngập người cô ta.

Sau đó, cô ta lộ rõ vẻ đau đớn như hôm qua, đống gạo nếp bắt đầu bốc khói màu đen.

Xem ra là cũng có tác dụng.

Tôi rảnh rỗi ngồi ngoài sân cùng cô ta, tranh thủ lấy giấy bùa trong nhà ra, cố gắng vẽ cho hết đống bùa đó, để tránh khi về đêm, lão cương thi và những oan hồn kia đến, tôi lại thiểu bùa để dùng.

Bất giác đã đến trưa.

Ôn Như Ca đột nhiên mở miệng hỏi:
La Hy, nếu như việc này thuận lợi, cô sẽ quay lại đó đón con cô chứ?
Tôi khẽ giật mình, tránh ánh mắt của cô ta:
Đương nhiên.
Chẳng cần nhìn, tôi cũng biết, cô ta đang dùng ánh mắt lạnh lùng, sắc bén và châm biếm tôi.

Cô ta dường như đã nhìn thấu được sự ích kỷ của tôi.

Tôi đã không phải chỉ một lần có ý định sẽ vứt bỏ đứa bé, thực ra nếu có thể bình an xuống núi, tôi cũng không đi đón con gái, chỉ có năm ngày ngắn ngủi, tôi đã vùng vẫy rất lâu, sau cùng chẳng phải tìm cơ hội, đưa con giao cho người khác? Tự tôi còn không giữ được tính mệnh mình, thực sự rất khó để chăm sóc một đứa trẻ.


Cô đã đặt tên cho con chưa?
Ôn Như Ca hỏi.


Chưa.



Cho dù bận rộn thế nào, đặt bừa một cái tên cũng không được à? Cho dù gọi là chó con hay mèo con cũng được cơ mà.
Tôi cười một tiếng, không nói gì nữa.

Tôi thật là một bà mẹ không đủ tư cách, kiệt sĩ đến mức cái tên cho con gái cũng không đặt.

Bận một chút mà đã đến chiều, khi trời đất chuẩn bị thu lại tia sáng cuối cùng, Ôn Như Ca rốt cuộc cũng nhỏm dậy từ trong đống gạo đen sì.

Trông thần sắc của cô ta tốt hơn rất nhiều, không còn vẻ xanh xao lúc sáng, khắp người bốc lên một mùi chết chóc.

Da thịt cô ta cũng trở lại màu trắng muốt, chỉ là vết thương vẫn còn màu xanh nhàn nhạt.

Xem ra, thi độc vẫn chưa hút triệt để.

Ôn Như Ca cười hì hì:
Độc của lão cương thi cực kỳ độc, Bao Thị khi còn sống đã sử dụng rất nhiều cách để dưỡng thi cho lão, trong đó có cả tìm những chất kịch độc trên rừng để mang về ướp xác.

Trong ba ngày nếu không hút được hết độc tố thì nó sẽ theo tôi cả đời.
Nói xong, cô ta mặc lại quần áo.

Cuộc đời này của cô ta cũng đủ
dài lâu
, xem ra không chết được đúng là một việc giày vò người ta.

Cái vị Diêm Thất Gia này thật quá khốn nạn, trông thì có vẻ giúp người, thực tế lại đẩy người ta vào bi kịch cả đời!

Tôi cũng bị hắn ta sắp đặt.

Ôn Như Ca mặc xong quần áo, cẩn thận kiểm tra một loạt những pháp bảo và bùa chú tôi chuẩn bị cả ngày trời.

Tôi chuẩn bị rất nhiều.

Hỏa phù, lôi phù, định thi phù, trấn tà phù, thể thân phù...

loại nào cũng có, có loại để đối phó với cương thi, cũng có loại dùng cho oan hồn, uy lực nhiều ít cũng khoảng hơn ba mươi loại.

Ôn Như Ca kiểm tra một lượt, hơi ngạc nhiên nói với tôi:
La Hy, xem ra một năm qua cô cũng biết được rất nhiều thứ! Những loại bùa chú này có thể thấy là học từ danh môn chính phái cực kỳ chuyên nghiệp, cô đã bái sư đạo gia chính phái phải không?
Tôi khiêm tốn cười:
Tôi bái sư một sự phụ học nửa chừng ở Mao Sơn.

Một sự phụ học nửa chừng?!
Ôn Như Ca tròn to mắt.

Tôi mơ hồ:
Sao thế?
.


Ha ha...
Ôn Như Ca nhếch mép cười, ngán ngẩm nói:
Người bình thường biết mười loại bùa cơ bản là được, cô biết đến hơn ba mươi loại, vậy thì sư phụ cô còn biết nhiều hơn thế! Ông ấy không phải là đạo sĩ tầm thường đâu phải không?

Hừ...
Tôi cũng không biết.

Tôi chẳng biết gì đâu.

Dù gì anh Mạc nói anh ta là một đạo sĩ nửa mùa, thì tôi cũng tin như vậy thôi! Dù sao đi nữa, công phu có cao cường cũng phải sợ dao bầu.

Chẳng phải anh Mạc vẫn bị người ta cắt hết nội tạng hay sao, đến mức còn phải mượn các bộ phận của ma quỷ để dùng...


Tôi cũng không khách sáo đâu, chỗ bùa này của cô chia tôi một nửa, tôi cũng muốn thử xem bùa chính phái thì lợi hại ra sao.
Ôn Như Ca cười hì hì, tiện tay vợ luôn một vốc, cũng phải đến hai phần ba chỗ bùa tôi làm cho vào túi bên hông, chỉ để lại cho tôi một ít.

Tôi nhìn đống bùa cô ta để lại cho mình thì tức đến méo mặt! Cái cô Ôn Như Ca này! Toàn lấy đi hỏa phù, lôi phù, những bùa có sức công phá mạnh, còn để lại cho tôi những loại bình thường! Tôi mất bao công sức cả ngày trời, kết quả là một tờ dùng để công phá cũng không để lại cho tôi, về đêm, bọn quỷ ập đến, tôi chỉ có thể chịu ăn đòn à?


Trả tôi!
Tôi cau có chìa tay ra.

Ôn Như Ca cười hì hì, lùi về sau mấy bước, tôi tức giận muốn bắt lại cô ta, nhưng cô ta nằm trong đống gạo nếp cả ngày trời, cơ thể không còn bị cứng đờ như trước, thậm chí còn lanh lẹ hơn trước nhiều, mà cơ thể tôi yếu ớt, mới chạy được mấy bước đã mệt bở hơi tai, cuối cùng chỉ đành nhìn cô ta cầm đồng bùa công hỏa đó vênh váo tự đặc!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.