Chương 127: Mâu thuẫn nội bộ
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1440 chữ
- 2021-12-31 04:51:03
Cô cà làm thay đổi rồi!
Cô ta chắc chắn đã thay đổi rồi! Nhưng bây giờ không phải lúc nói về điều này.
Tôi ôm đầu, cố gượng nói với Ôn Như Ca:
Đừng lắc nữa!
Cô sao thế?
Ôn Như Ca không hiểu nhìn tôi.
Tuy đã dừng lại, nhưng nỗi đau khổ của tôi vẫn chưa dứt, cô cà lăm vùng vẫy trong người tôi, cô ta nỗ lực không ngừng giằng co với linh hồn của tôi, cố gắng hút lấy linh hồn tôi.
Cô ta muốn cướp lấy thân xác tôi!
Thật là phiền phức! Đã bảo cô cút xa được bao xa thì cút đi, lại còn cố mà quay lại lúc này, chẳng giúp được gì thì chớ, còn thêm rắc rối!
Ôn Như Ca cũng không quan tâm đến lão cương thi nữa, thi pháp phong ấn chiếc chuông, lôi tôi dậy, đỡ lấy tôi rồi cằm cố chạy.
Tôi hơi bất ngờ, theo kiểu của cô ta thì nên là sống chết mặc bay, rồi lấy hết sức lực có thể để lắc chuông chứ? Bây giờ cô ta lại đỡ tôi cùng chạy? Cứu tôi?
Đùa gì vậy? Cô ta thực sự đang cứu tôi? Tôi ngơ ra không dám tin điều này là thật! Nhưng cô ta thực sự đang cứu tôi! Chẳng lẽ, ngay từ lúc cướp bùa đi, là cố ý đuổi tôi đi, không muốn tôi bỏ mạng ở đây? Cô ta biến thành người tốt từ khi nào vậy? Tuy chưa hoàn toàn tin vào sự thay đổi của Ôn Như Ca, nhưng cô ta thật sự đang cứu tôi.
Cô ta kéo tôi ra khỏi mật thất, nhanh chóng xoay lại cơ quan bí mật của cửa, khi lão cương thi chạy đến nơi thì lão đã bị ngăn lại bên trong.
Cửa lớn vừa đóng, tôi liền nghe thấy tiếng lão cương thi đâm rầm rầm vào cánh cửa, tiếp đó là tiếng móng tay sắc nhọn của lão cào rào rạo, chứng tỏ lão ta không thể thoát ra khỏi cánh cửa này.
Tiếp đến, Ôn Như Ca kéo tôi đến một cột nhà, lôi ra một chiếc bình không biết là gì, vẫy thẳng vào người tôi.
Tôi vội vàng nắm lấy tay cô ta.
Đây là thị du, bôi một chút, trong ba ngày, lão cương thi sẽ coi cô là người chết, sẽ không làm hại cô.
Nói xong, Ôn Như Ca cưỡng chế bôi chỗ dầu đó lên người tôi.
Đợi cô ta bôi xong, tôi hỏi cô ta:
Vậy cô thì sao?
Cô không cần quan tâm.
Cái người này chẳng bao giờ được một câu tử tế! Sau khi bôi xong, tôi lấy ra một lá bùa dẫn lửa, điểm sáng những chiếc đèn dầu.
Đây là một thất dưới lòng đất, mười hai cỗ quan tài vẫn xếp ngay ngắn như lúc đầu, tôi nghĩ ra một ý tưởng, nói với Ôn Như Ca:
Chẳng phải cô học pháp thuật của lão yêu bà hay sao? Chị bằng, cô thi triển pháp thuật làm cho những thi thể này đứng dậy, để họ giúp chúng ta một tay.
Không có.
Sắc mặt Ôn Như Ca khó chịu.
Tôi khựng lại:
Là ý gì?
Chính là không có.
Cô chưa học thuật khống chế xác của lão yêu bà?
Tôi cảm thấy thật sự rối rắm, dùng đầu gối cũng biết, thuật điều khiển xác chính là tinh túy của lão yêu bà, Ôn Như Ca lại không lén học cái thứ này? Vậy chẳng phải là công cốc hay sao? Ôn Như Ca lườm nguýt tôi, nói:
Dưới mật thất này không có cái xác nào!
Sao lại thế?
Tôi vội vàng đứng lên, mở nắp một quan tài ra xem, trong đó trống rỗng thật! Sao vậy nhỉ? Những nữ thi đó đi đâu rồi? Ôn Như Ca chán nản nói:
Cô tưởng trong suốt mười tháng qua tôi làm những gì? Chẳng lẽ chỉ phong ấn lão cương thi dưới mật thất, sau đó ngồi nhìn lão? Có rảnh không?
Tôi hỏi:
Thế cô làm những gì?
Ôn Như Ca nói:
Tôi đã từng đồng ý với các cô ấy, đợi tôi trả thù xong, sau khi để hai mẹ con nhà họ Từ không thể tồn tại, tôi sẽ đưa họ về nhà.
Mười tháng vừa qua, tôi đã làm thuật cản thị để đưa họ về nhà.
Hôm qua chính là người cuối cùng, ai biết lúc quay về, chẳng ngờ lại động phải sao chổi xui xẻo là cô chứ!
Tôi khựng lại:
Tôi làm sao mà thành sao chổi hả?
Ôn Như Ca nói:
Cô mà không phải sao chổi xui xẻo, sao lần nào gặp cô cũng không có việc gì tốt xảy ra cả?
Tôi nói:
Cô gặp tôi, không phải là việc tốt? Không có tôi, cô có thể thuận lợi báo thù à?
Ôn Như Ca cười lạnh lùng:
Không có cô thì tôi chính là phu nhân Âm Quân rồi!
WHAT?
Đùa??
Thế rốt cuộc ai là người đẩy tôi lên giường Âm Thao? Giờ thì lại thành ra tôi chiếm vị trí của cô ta? Khi mới bắt đầu, rõ ràng là Diêm Quân đã nhìn trúng cô ta cho Âm Thao, nhưng ai bảo cô ta không phải trinh nữ, cho nên mất đi cơ hội đó.
Giờ lại trách tôi cướp Âm Thao, vậy là cái lý gì? Ôn Như Ca không nói câu này, tôi còn không biết, hóa ra cô ta sớm đã có ý với Âm Thao! Cái người này, thứ không thể đạt được, thì lại nói người ta cướp đi mất? Hơn nữa, Âm Thao nói với tôi, mười một cô gái đã chết kia đa phần đều chết vì tai nạn, không thì là do chọc tức Từ Dương nên bị anh ta giết.
Nhưng tôi nghĩ chẳng đơn giản thể, e là những tai nạn đó đều do có người làm.
Khi bị bán đến nhà họ Từ thì Ôn Như Ca đã là dâu con duy nhất trong nhà, lão yêu bà cũng coi cô ta như con cái trong nhà, mà cô ta với Từ Dương đúng là vợ chồng thật sự.
Do còn nhỏ nên vẫn còn mơ hồ đối với tình yêu, cho nên e là những
cô vợ nuôi từ bé
kia đều bị Ôn Như Ca hãm hại vì ghen ghét đố kỵ.
Cũng có nghĩa là, cô ta đã xem Từ Dương như người đàn ông của cô ta, ăn bát mình còn nhìn vào bát người khác, thòm thèm cả với Âm Thao nữa à! Thật tham lam! Tôi vốn muốn so đo tính toán với cô ta, nhưng lại nghĩ Ôn Như Ca cũng khổ sở cả đời, từ nhỏ đã điên điên khùng khùng, chẳng có cơ hội mà đi học, càng phải sống trong một gia đình xấu xa, thì bảo sao cô ta không có một quan niệm đúng đắn Thế là tôi không tranh cãi với cô ta nữa.
Tôi chán nản thở dài, nói:
Cô đưa họ về đến nhà hết rồi, vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao? Chạy trốn? Có tác dụng không?
Chạy trốn không tác dụng gì đâu, cho dù cô đi đâu, lão ta cũng có thể tìm thấy cô.
Lão ta còn thính hơn chó! Tôi chắc chắn lão cương thi sẽ theo tôi đến chân trời góc bể, cho nên cũng chẳng muốn thoát đi đâu, mà quan trọng bây giờ là tìm cách đối đầu với lão.
Dùng roi đánh quỷ, thêm sức mạnh của cô cà lăm, có đủ để đánh nhau với lão cương thi? Hoặc là bỏ mạng, cũng được.
Nghĩ đến đây, tôi đưa tay sờ vào dây roi.
Lúc này, Ôn Như Ca nắm lấy tay tôi, hỏi:
Cô bôi cái gì lên đây vậy?
Cái gì? Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, phát hiện cô ta đang chỉ vào chiếc roi.
Bối cái gì lên chiếc roi này?
Máu của tôi.
Tôi nói.
Ôn Như Ca cười:
Đây là pháp khí mà Âm Quân đưa cho cô, đúng không?
Đúng.
Tôi chưa hiểu hỏi lại:
Sao thế?
Ôn Như Ca nói:
Cô bôi máu của cô lên làm gì?
Tôi nói:
Thường pháp khí muốn tăng thêm sức mạnh đều phải làm thế chẳng phải à?
Ôn Như Ca nguýt tôi một cái:
Cô bị ngốc à? Đây là vũ khí của âm gian, đó là tính ấm.
Cô là người sống, người sống tính dương, cô bôi máu mình lên đó chẳng phải là khắc chế nó sao? Chẳng trách mà một pháp bảo lợi hại vào tay cô lại trở thành phế phẩm!