Chương 130: Màn cuối


Đây chắc chắn là màn cuối rồi.

Tôi tóm được cái tay cương thi, trong lòng tự nói với mình.

Tôi quay người trở về chỗ huyết trận, đi được vài bước thì phát hiện bàn chân mình càng ngày càng nặng nề, lúc bước xuống cầu thang thì cổ chân tôi đã không thể động đậy được.

Thế là tôi chỉ có thể dùng hết ý chí của mình, cà nhắc cà nhắc bước đi.

Bước xuống đến nơi, tôi phát hiện tình trạng Ôn Như Ca cũng không được ổn lắm, phần thân mất đầu mất tay kia không ngừng tấn công vào cơ thể yếu ớt của cô ta.

Trước đây Ôn Như Ca mạnh mẽ đến bao nhiêu thì bây giờ với cơ thể mất máu quá nhiều cô ta lại yếu ớt vô cùng, đối với lão cương thi bây giờ, cô ta chẳng khác nào quả bóng bị đá đi đá lại.

Tôi mau chóng thi pháp giống với Ôn Như Ca đã làm, đánh vào người của lão cương thi, nhưng lại không hề có phản ứng gì! Lúc này tôi mới nghĩ mình ngu ngốc, nếu như cách đó mà có tác dụng với lão cương thi, thì Ôn Như Ca đã sử dụng từ lâu rồi! Tôi nhìn Ôn Như Ca đang nắm chặt chiếc chuông chiều hôn của lão yêu bà, thế là tôi hét về phía cô ta:
Đưa chiếc chuông chiêu hồn cho tôi!
Ôn Như Ca lắc đầu! Lúc nào rồi còn cự tuyệt? Tôi vừa tức vừa giận, cả buổi tối, tôi đều coi cô ta là cùng hội cùng thuyền, vậy mà không ngờ vượt qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cô ta vẫn coi tôi như người ngoài??!
Vứt cánh tay đó qua đây!
Ôn Như Ca cổ nhổm người lên, dần bò đến trung tâm của trận pháp.

Tôi cười lạnh:
Cô đưa chiếc chuông đó cho tôi, tôi sẽ đưa cánh tay này cho cô.
Ôn Như Ca nhíu mày:
Cái cô này, không biết cái gì là quan trọng hơn sao?
Tôi nói:
Là cô không biết cái gì quan trọng hơn đó!

Được, tôi đưa cô!
Ôn Như Ca nói:
Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng vứt sang.

Được.

Một.
Cô ta bò vào trong trận pháp.


Hai!
Lão cương thi bị dẫn vào trong trận pháp.


Ba!
Cô ta giơ tay phẩy một cái! Cùng lúc tôi cũng ném cánh tay cương thi vào trận pháp.

Sau đó, tôi phát hiện tôi bị lừa.

Ôn Như Ca không hề vứt chiếc chuông đó ra, chiếc chuông chiều hôn vẫn nằm gọn trong tay của cô ta! Kẻ lừa đảo! Ôn Như Ca đắc ý cười, cùng lúc đó, lão cương thi cũng bước hẳn vào giữa trận pháp, Ôn Như Ca lắc mạnh chiếc chuông!

Tinh tang! Đau quá! Tôi ôm chặt đầu, lúc này vì đang đứng trên bậc cầu thang, nên tôi lăn lông lốc xuống! Khi ngã xuống đất, tôi dường như nhìn thấy cô cà lãm đứng trước mặt cười lạnh lẽo...

Nhưng chỉ nháy mắt, cô ta đã biến mất.

Tôi muốn đứng lên, nhưng lần sát thương này của chuông chiêu hồn đã tác động rất lớn đến tôi, làm tôi vô cùng đau đớn! Cô cà lăm oán khí càng nặng nề, uy lực của chuông chiêu hồn lại càng mạnh mẽ! Thật không ngờ, oán khí của cô cà lăm lại nặng đến thế...

Tôi không nhổm dậy được, chỉ biết tuyệt vọng nằm dưới đất.

Chỉ thấy, Ôn Như Ca vừa lắc chuông vừa lui ra khỏi phù trận, những phần của cơ thể lão cương thi bị tác động bởi huyết phù trận đang im lìm như chìm trong giấc ngủ bỗng tỉnh dậy.

Chúng giật lên đùng đùng, nhưng không thể thoát khỏi nửa bước! Trận pháp này có uy lực! Tôi mỉm cười.

Ôn Như Ca cũng cười đắc ý, nhưng không ngờ, khi cô ta vừa thoát ra khỏi huyết phù trận thì bàn tay phải đột nhiên chỉ về phía phù trận!

???

Bỗng tình hình thay đổi chóng mặt, đừng nói là tôi, ngay cả Ôn Như Ca cũng không ngờ tới! Tay phải của cô ta vật cô ta ngã xuống đất, sau đó mau chóng kéo cô ta hướng vào phù trận.

Đây là bàn tay của cương thi? Huyết Phù Trận phong ấn lão cương thi, cho nên cả
tay
của cô ta cũng không tha Chặt đi!

Lúc này tôi hét về phía Ôn Như Ca, bảo cô ta mau chóng chặt cánh tay đó xuống trả lại lão cương thi, tuy tàn tật nhưng còn hơn là bị phong ấn cùng lão cương thi đó?! Nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, cho dù là tôi có hét to đến cỡ nào cũng không thể nhanh hơn lão cương thi đang kéo cô ta vào phù trận! Khi Ôn Như Ca bị kéo vào giữa trận đồ, tay cô ta bám chắc xuống sàn, không để cô ta có cơ hội đứng dậy, mà lúc này cánh tay cương thi bên trái đang nằm chỏng trơ dưới đất bỗng nhiên vồ lên, tóm lấy một bên tay của Ôn Như Ca, kéo cô ta rạp xuống đất không thể cựa quậy! Lúc này đầu cương thi cũng vồ lên, cắn phập vào cổ Ôn Như Ca! Tôi sợ hãi, cảm giác trái tim như muốn vọt ra ngoài!
A á...


Ôn Như Ca hét lên! Tuy tiếng hét thất thanh đau đớn, nhưng cô ta cũng không thể chết! Tôi mau chóng bò dậy, tuy Ôn Như Ca không phải dạng tốt đẹp gì, nhưng tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Nhưng tôi chưa kịp nhấc mình lên thì cánh tay cương thi kia đã xé Ôn Như Ca thành hai mảnh! Mà Ôn Như Ca cũng dùng chút sức lực cuối cùng, để vứt chiếc chuông chiêu hồn về phía tôi!
Lắc chuông!
Cô ta hét lên.

Tôi khựng lại:
Vậy còn cô...

Lắc chuông!
Tôi không để ý nhiều nữa, tóm lấy chiếc chuông chiêu hồn, dùng hết sức bình sinh lắc chuông, không ngừng lắc chuông! Huyết phù trận, cảnh tượng bày ra trước mắt tôi bây giờ là cảnh tượng không bao giờ quên được trong cuộc đời tôi...

Chiếc đầu cương thi như một con chó điên, hung hãn cắn xé từng miếng thịt của Ôn Như Ca! Vừa nãy còn là một con người, chớp mắt đã bị phân thây thành bốn năm phần, nội tạng xả đầy ra đất.

Cuối cùng, trong khi chiếc chuông được lắc lên, lão cương thi cũng dần dần dừng lại.

Đợi mọi thứ đều tĩnh lặng, tôi quẹt nước mắt, đứng lên, đi về phía đó.

Trong đám hỗn độn đó, tôi nhìn thấy mặt của Ôn Như Ca.

Nhưng lúc này, cổ của cô ta đã bị đứt lìa.

Đầu của lão cương thi ngay từ lần cắn đầu tiên đã cắn đứt lìa cổ cô ta.

Cô ta không thể chết được.

Nhưng cũng không thành người được.

Không biết vì sao, tôi hơi đau lòng.

Đây chính là đáp án tôi muốn biết nhất về trường sinh bất tử...

Thật quá tàn nhẫn.

Ôn Như Ca mở miệng nói, đây là lần đầu tiên từ khi tôi quen biết cô ta, là lần duy nhất tôi nghe thấy giọng điệu bình thản nhất của cô ta:
Cô nói, cô sẽ quay về đón con gái, đúng không?
Thấy cô ta như vậy, tôi cũng không nhẫn tâm tiếp tục lừa cô ta:
Đó là lừa cô thôi.
Ôn Như Ca cười:
Từ Quỷ Môn Quan trở về, tôi đã thề, kiếp này sẽ không bao giờ tin tưởng ai, không ngờ...

lần cuối cùng tin tưởng một người, lại có kết cục bi thảm thể này!
Tôi nghi hoặc hỏi:
Cô tin tôi cái gì?
Ôn Như Ca nói:
Năm đó, mẹ tôi rời đi đã nói với tôi, bà ấy sẽ quay về đón tôi...
Một lời nói làm tôi đau khổ khôn xiết:
Lúc đó cô đã nhìn ra là tôi nói dối, tôi sẽ không quay lại đón con gái?

Tôi biết chứ, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin cô một lần!
Ôn Như Ca nói:
Về đi, nó đang đợi cô.
Tôi nói:
Tôi dẫn nó theo thì không thể cho nó một cuộc sống bình thường và vui vẻ, thậm chí, còn có thể hại chết nó!
Ôn Như Ca nói:
Nó không quan tâm đến việc đó đâu.

Nhưng tôi quan tâm.
Tôi đau đớn hét lên, hồi lâu, tôi mới có thể thốt ba từ mà tôi không muốn nói nhất:
Tôi, bất tài.

Vậy hãy làm cho bản thân mình mạnh mẽ lên, chỉ có làm mình mạnh lên, cô mới có thể bảo vệ thứ cô muốn bảo vệ nhất.
Lúc này, tôi nhìn thấy Ôn Như Ca dường như đang sáng lấp lánh.

Cô ta rõ ràng là giảo hoạt và thủ đoạn, nham hiểm và độc ác, ích kỷ và đáng ghét, không giữ chữ tín, mà giờ cơ thể cô ta bị phân thành bốn năm phần, tôi lại thấy trong mắt cô ta như đang lấp lánh ánh sao trời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.