Chương 149: Sư phụ mạnh trần, tôi là đồ đệ ngoan của người nè (1)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1395 chữ
- 2021-12-31 04:51:06
Tôi thở phào, cẩn thận thái từng miếng thịt, sau đó quay người.
Đằng sau là một chiếc xe khách rách nát, nhìn thì cũng giống với chiếc xe chở hồn mà trước đây tôi từng lên, nhưng chiếc xe này lại quá rách nát, giống như có niên đại mấy chục năm trước rồi, cửa xe phất phơ rèm cửa cáu bẩn rách rưới, thậm chí còn đây rong rêu, chiếc xe này như kiểu bị rơi xuống biến mấy chục năm trước vậy! Chiếc xe chở hồn mà tôi lên trước đó, tuy không khí ngột ngạt, thối rữa, nhưng cái mùi đó không kinh khủng bằng chiếc xe được lôi lên từ dưới biển này! Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn với cái mùi kinh khủng này, sau đó bưng chỗ thịt đã thái, đi về phía chiếc xe.
Lúc lên xe, Sầm Cửu Nguyên đang ngồi trên ghế lái.
Mới ba ngày không gặp mà tôi suýt không nhận ra anh ta! Trông anh ta bây giờ gầy xanh đi rất nhiều, tôi đoán là sau khi bị khống chế thì suốt ba ngày nay anh ta không được ăn gì, cho nên mới bị gầy đến kiệt quệ như thế! Tóc anh ta bóng dầu, râu trên cằm mọc rậm, điều này càng chứng tỏ những gì tôi đoán là đúng.
Tôi bưng thay thịt đến bên anh ta:
Đồ ăn anh cần đây.
Sầm Cửu Nguyên ngày người nhìn phía trước, chứ không nhìn tôi:
Cô nói xem, tôi có nên ăn phần thịt này không?
Tôi im lặng.
Chỗ thịt này là thịt của con quỷ Sầm Cửu Nguyên nuôi, tôi không biết quan hệ giữa họ đến đâu, nhưng cho dù là về tình về lý, thì chẳng ai lại đem người bạn mình ngày đêm kề cận ra mà bày lên đĩa thế này? Sầm Cửu Nguyên hỏi vấn đề này, chẳng phải hỏi rằng nên hay không nên ăn đĩa thịt này, mà muốn hỏi, anh ta có nên ăn thịt người bạn của anh ta hay không!
Anh ta
biết đây là thịt của ai!
Tôi nên trả lời thế nào, mới có thể làm cho cái người đứng sau điều khiển Sầm Cửu Nguyên kia vừa ý? Hồi lâu, tôi mới nói:
Tiền thì anh đã trả, món ăn này là của anh, anh muốn ăn thì ăn, còn không muốn ăn có thể đổ đi chẳng làm sao cả.
Mặt Sầm Cửu Nguyên không gợn một biểu cảm nói:
Cũng đúng, tiền đã trả, tại sao tôi lại không ăn? Vậy chẳng phải quá lãng phí sao?
Ừ.
Tôi cũng không ngờ anh ta lại trả lời như vậy! Nếu đây không phải là lựa chọn của anh ta, mà là sự lựa chọn của
người kia
thì cũng thật độc ác, lại bắt Sầm Cửu Nguyên phải ăn thịt người bạn thân thiết của anh ta! Sầm Cửu Nguyên quay đầu lại, ánh mắt và hành động của anh ta đểu cứng ngắc, e rằng đến anh ta còn không biết mình đang làm những gì.
Không có đũa, anh ta liền dùng tay để bốc, nhét miếng thịt vào miệng.
Động tác của anh ta vô cùng chậm rãi, đôi mắt không hề có hồn.
Anh ta không hề biết mình đang làm gì...
Tôi vốn muốn tỏ chút thành ý với Mạnh Trần nhưng khi Sầm Cửu Nguyên đưa miếng thịt nướng lên miệng thì trái tim tôi đột nhiên thắt lại, tôi không thể kìm được nên nắm lấy tay anh ta! Tôi không thể tàn nhẫn như vậy! Sau khi Sầm Cửu Nguyên tỉnh dậy, chắc chắn sẽ đau lòng và hối hận về những việc mình đã làm! Cuộc đời anh ta còn dài, tôi không thể để anh ta sống những năm tháng đau khổ dằn vặt! Đột nhiên, Sầm Cửu Nguyên nhếch mép cười he he, điệu cười méo mó mà biến thái.
Anh ta nhanh chóng cắn vào cánh tay tôi, làm tôi đau đớn kêu lên, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cố niệm chú trừ tà đánh vào người Sầm Cửu Nguyên.
Thuật pháp này sẽ có công hiệu với những con quỷ tép riu, nhưng đạo hành của Mạnh Trần quá cao, nên thuật này không hề có hiệu quả với hắn ta, không đủ sức để đánh bật hắn ta ra khỏi người Sầm Cửu Nguyên, trái lại còn bị Sâm Cửu Nguyên xé được một miếng thịt trên tay, chốc lát làm cho cánh tay tôi tóe máu! Anh ta bị tôi đẩy ngã, nhưng dường như không hề đau đớn gì, ngay lập tức lại vồ lên, bóp lấy yết hầu của tôi! Anh ta dùng hết sức, cổ tôi gần như sắp bị đứt lìa! Tôi cố gắng vùng vẫy, dùng hết sức bình sinh hét lên:
Mạnh Trần sư phụ! Tha cho tôi, tôi đến để giúp người!
Tiếng hát của tôi đã có hiệu quả.
Sầm Cửu Nguyên buông tay, ghé sát vào người tôi, sau đó, kề miệng bên tai tôi nói:
Cô...
gọi tôi là gì?
Tôi mau chóng hét lên:
Sư phụ!
Sao cô lại gọi tôi là sư phụ?
Sẩm Cửu Nguyên thắc mắc hỏi.
Tôi mau chóng thành khẩn nhất có thể nói:
Tôi học những công thức nấu ăn trên tường ở bệnh viện tâm thần, cho nên trong lòng tôi đương nhiên luôn coi người là sư phụ của tôi! Chỉ là, kiến thức về nấu ăn vô cùng uyên thâm, tôi có học thế nào cũng không hiểu hết! Cho nên mới muốn tìm đến sự phụ dạy dỗ cho tôi, dạy thêm cho tôi những kiến thức sâu rộng đó!
Anh ta đứng thẳng dậy, dùng ngón trỏ nâng cằm tôi lên, liếc mắt trái phải dò xét, lúc này mới cười híp mắt, nói:
Tư chất của cô quá kém, chẳng xứng làm đệ tử của ta.
Tôi nói:
Có một câu danh ngôn thể này, nói rằng thiên tài có một phần trăm là do tư chất, chín mươi chín phần trăm còn lại là nỗ lực của bản thân, tư chất của tôi không đạt yêu cầu của người, nhưng tôi tin, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn sẽ bù đắp vào phần thiếu sót, cuối cùng sẽ còn lợi hại hơn cả người có thiên phú!
Ha ha...
Sầm Cửu Nguyên không nhịn được mà bật cười, lắc đầu nói:
Cô ngốc ạ, cô biết thiên tài và ngu tài thì có gì không giống nhau không?
Hử?
Ví dụ như cùng một thứ, thiên tài có thể nhìn một cái là hiểu.
Nhưng, với kẻ ngu ngốc như cô, thì lại mất nhiều thời gian, nhiều công sức mới có thể hiểu được rốt cuộc là như thế nào.
Sầm Cửu Nguyên lắc đầu, lùi lại một bước, khoanh tay nhìn tôi nói:
Tôi không muốn lãng phí thời gian và công sức của mình đi dạy dỗ cho một người có tư chất quá bình thường, mệt lắm, cũng tốn sức nữa.
Tôi lo lắng, vừa muốn nói thì Sầm Cửu Nguyên lại nói tiếp:
Cô về đi! Cô là người sống, mà có thể nướng thịt ma quỷ thì chỉ dựa vào việc này cũng coi như là người thông minh.
Có thể nói là thiên tài ở thế giới loài người các cô, nhưng không phải là dạng thiên tài vừa bày ra đã ngộ được hàm ý như tôi muốn tìm.
Tôi thấy cô ép sinh hồn của mình ra để dùng nó chế biến món thịt quỷ, chỉ với điểm này thì tôi đã phục rồi.
Vì điều này nên tôi không tính toán với cô việc cô lén học trộm.
Về đi, cứ làm việc của mình, đừng rảnh mà nhảy vào quỹ đạo làm gì.
Vậy Sầm Cửu Nguyên.
Hắn tự có nhân quả!Sầm Cửu Nguyện cười lạnh nói:
Đại pháp sư của con người cũng coi là giỏi, tôi đã giao ước với hắn, chỉ cần hắn có thể giúp tôi làm một việc, tôi sẽ thả hắn đi.
Tôi mau miệng hỏi:
Việc gì thế?
Cô không cần biết.
Tôi biết anh ta muốn đuổi tôi đi, nhưng anh ta sẽ giữ lại Sẩm Cửu Nguyên, nếu tôi đi thật, thì Sầm Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không thể thoát! Thế là tôi vẫn cố đấm ăn xôi:
Nhưng, sư phụ người...