Chương 153: Thử thách (3)



Đúng. Nếu như cô không quen anh ta, tôi có thể nói với cô, anh ta trông như thế nào. Anh ta rất trắng...


Tôi cắt ngang câu nói của ma nữ:
Tôi biết anh ta trông như thế nào.



Cô quen anh ta?



Tôi không quen.
Tôi lại trả lời.

Ma nữ thắc mắc:
Vậy sao cô biết anh ta trông như thế nào?


Tôi nói:
Thấy anh ta, không đồng nghĩa là quen.



Ồ.



Sao cô bị nhốt ở đây?



Cô cũng biết là anh ta nhốt tôi ở đây?



...


Chị gái này nhiều câu hỏi quá đi.

Tôi chán nản nói:
Cô gái à, thân xác tôi còn ở bên ngoài, cũng không biết có nguy hiểm gì không, cô không nên kéo dài thêm thời gian, nhanh chóng trả lời những câu hỏi của tôi, được không?



Ồ.
Ma nữ dừng lại, sau đó, cô ta trở nên nhiều lời hơn:
Tôi cũng không biết tại sao anh ta lại nhốt tôi vào đây. Từ lúc anh ta nhốt tôi vào đây, đêm nào cũng đến. Nhưng không biết là vì sao, hôm nay thời gian đã đến rồi, nhưng anh ta lại không tới! Có thể, trên đường bận việc gì đó, cũng có thể...


Cô ta thở dài, buồn bã nói:
Sắp đến rồi.


Tôi nghe có vẻ kỳ lạ:
Cô nói anh ta ngày nào cũng tới, anh ta tối qua cũng tới?



Đúng thế.


Không phải chứ.

Tối qua,
Sầm Cửu Nguyên
còn ở cạnh tôi!

Không phải là Mạnh Trần nhập vào người
Sầm Cửu Nguyên
hay sao? Đã nhập vào Sầm Cửu Nguyên, mà vẫn có thể nhập vào người
Lâm Nhuận Dư
rồi xuất hiện ở đây?

Trừ khi, người mà tối qua tôi gặp không phải là Mạnh Trần!

Hoặc, Mạnh Trần có khả năng phân thân. Điều này thì không phải là không có khả năng, vì cũng có nhiều ghi chép ghi lại rằng tu luyện đạt đến một cảnh giới nhất định thì có thể thân ngoài hóa thân, hay còn nói là phân thân, hoặc là thần thức có thể đi du lịch toàn thế giới!


Sao vậy?
Ma nữ lo lắng hỏi.

Tôi trở lại thực tại, bình tĩnh nói:
Không sao. Cô biết Lâm Nhuận Dư bây giờ đang ở đâu không?


Ma nữ nói:
Anh ta mở một phòng khám tư ở trung tâm thành phố, có tên là phòng khám Lâm Thị! Nếu cô giả vờ là người bệnh đến khám, có thể sẽ có cách lấy được thứ đó ở chỗ anh ta!



Tôi còn cần làm gì nữa để có thể thuận lợi lấy được chiếc chìa khóa trong tay anh ta hay không?


Ma nữ nghĩ ngợi hồi lâu, nói:
Anh ta rất thích đồ ăn ngon, nếu cô đem đến món ngon nào đó, có thể sẽ làm anh ta vừa ý cũng nên.



Tôi thử rồi, không ích gì cả.
Tôi buồn bã nói.

Mạnh Trần ngoài việc là một kẻ gian ác thì hắn ta cũng rất rành nấu ăn, dù sao cũng là một đầu bếp nổi tiếng khắp nơi ở âm gian một nghìn năm trước. Mà đã là đầu bếp, đương nhiên sẽ có cái lưỡi nhạy cảm, sẽ yêu cầu vô cùng cao với đồ ăn.

Tôi chẳng phải đã trổ tài làm món thịt nướng để rút ngắn khoảng cách với Mạnh Trần hay sao, nhưng cũng chẳng ăn thua, hắn ta không những chẳng thèm để ý đến món của tôi làm, thậm chí còn tranh thủ ra những bài toán khó nhằn cho tôi.

Ma nữ chán nản nói:
Vậy thì tôi cũng không còn cách nào.


Tôi lo lắng thân xác của mình ở bên ngoài, thế là không dám ở lại lâu, tôi nói với ma nữ:
Giờ tôi đi lấy chìa khóa cho cô, nếu như ba ngày sau tôi vẫn không quay lại thì có nghĩa tôi đã chết, cô không cần đợi tôi nữa.



Cảm ơn...


Tôi không đợi cô ta nói xong lời cảm ơn liền vội vội vàng vàng rời đi.

...

Tôi trở về thân xác của mình thì thấy một cảnh tượng vô cùng chán ghét!

Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

Chính là đám đầu lâu xương sọ kia đang cắn lên thân xác tôi.

Nhưng...

Lúc này tôi nghĩ, anh bạn Mạnh Trần kia tuyệt đối không nghĩ ra...

Đó là, bây giờ là thời bình, mà những người chết trẻ thì ít, thường những người nằm trong mộ đều là chết khi về già...

Cho nên...

Đừng nói đến Mạnh Trần không nghĩ tới, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới... là lúc những
ông già
này nằm xuống đều chẳng còn răng, nên khi cắn lên quần áo và da thịt tôi thì vết thương sẽ không sâu lắm.

Nói là
cắn
chứ thực ra là
ngậm
.

Tôi thấy cảnh tượng như thế thì chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Tôi lấy bùa ra, rồi dán lên gáy bộ xương đang cắn... không, là ngậm tôi, làm cho chúng dừng lại mọi hoạt động, sau đó, đẩy chúng ngã xuống.

Nhưng thật không ngờ, nghĩa địa công cộng này quá lớn, vừa xử lý được một lớp thì lại một lớp nữa xông lên.

Bọn chúng cứ thế lao vào tôi, cho dù không có răng cũng muốn cắn tôi một cái.

Mãi thế cũng không phải cách, chúng chắn đường của tôi, như thế này thì tôi làm cách nào để thoát ra đi tìm
Lâm Nhuận Dư
?

Lúc này, tôi cũng chú ý đến, tiếng sáo vẫn còn vang lên.

Xem ra, chỉ cần tìm thấy người đang thổi sáo, cắt đứt tiếng sáo của người đó, làm cho người đó không thể thao túng lũ xương xẩu này, thì tôi mới có thể rời đi được!

Nhưng tiếng sáo này rất kỳ lạ. Tôi hoàn toàn không thể phân biệt được âm thanh đó rốt cuộc là phát ra từ đâu!

Vậy nên làm thế nào đây?

Tôi đau đầu cố gắng suy nghĩ, đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua mặt tôi, tôi đột nhiên nghĩ ra một cách!

Có cách rồi!

Tôi không biết nghe âm thanh để tìm ra vị trí, nhưng gió thì có thể thay đổi cảm giác của âm thanh đó, tuy tôi không giỏi thuật pháp này, nhưng đơn giản tạo ra một cơn gió nhỏ thì vẫn làm được.

Tôi xé mấy mảnh vải trên quần áo, lấy chút máu khẽ rỉ ra trên vết thương để vẽ bùa gọi gió.

Sau khi vẽ xong, tôi ném bùa ra bốn hướng đông tây nam bắc, cẩn thận nhìn kĩ sự thay đổi của hướng gió và sự thay đổi của âm sắc sáo.

Khi tôi ném lá bùa ra bốn phía, gió thổi lên, làm tiếng sáo nhỏ hơn.

Chính là chỗ đấy rồi!

Tôi nhếch mép cười, ngay lập tức đi về hướng Tây.

Khi tôi đi tới cuối cùng hàng bia mộ phía Tây, tôi nhìn thấy một ngôi mộ.

Trên đó ghi...


La Hy chi mộ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.