Chương 16: Không ra được khỏi từ gia trại
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 3237 chữ
- 2021-12-31 04:50:48
Tiếp đó tôi dùng chìa khóa của cô chủ nhà nghỉ mở một căn phòng khác, dùng chăn của căn phòng đó mang sang, bọc lại một lượt cơ thể của cô ta.
Lúc tôi làm việc đó, cô ta có một chút phản ứng đau đớn, có nghĩa là cô ta vẫn còn sống, hơn nữa máu cũng không chảy nhiều nữa.
Hi vọng, người tốt sẽ bình an cả đời, cô ta có thể gượng đến lúc xe cấp cứu đến.
Sau đó tôi mang chiếc chăn thấm máu cho cô chủ nhà nghỉ mà có dấu vân tay và tóc của tôi cho vào túi đựng rác rồi mang hết cả đi.
Xuống dưới lầu.
Tôi thấy bên ngoài nhà nghỉ cũng chưa có bóng người, thế là ung dung tới ngồi ở quầy lễ tân, xóa bỏ hết dấu tích tôi đã từng thuê phòng ở đây đi, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi.
Cái nơi này.
Quả thật là nghèo nàn heo hút.
Tôi cũng làm bao nhiêu việc như thế, mà xe cứu thương vẫn chưa tới!
Sau đó.
Tôi đến bến xe mua vé, đinh bụng sẽ ngồi chuyến sớm nhất để rời khỏi đây.
Tôi nghĩ, lần này tôi chỉ gọi 120, cũng không gọi cảnh sát 110, đợi xe cấp cứu đến nơi, cho dù họ có thấy xác của cô chủ nhà nghỉ rồi mới báo cảnh sát, cảnh sát lập án điều tra, thêm việc tôi đã xóa đi dấu vết, chắc không thể để họ nghi ngờ ngay rằng một người ngoài thôn làm! Vậy cũng đủ để cho tôi có thời gian thoát khỏi nơi đây, ít ra đến khi họ điều tra ra tôi, thì tôi...cũng đã làm xong những việc cần làm...!
Khi tôi ngồi trên xe để rời khỏi bến xe, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát...
Điều này có nghĩa là, từ nay về sau, cuộc đời tôi sẽ có một chuyển biến vô cùng lớn...
Tôi không biết nên làm thế nào để đối mặt với kiếp nạn này, chỉ muốn kiếp nạn này trước khi ập xuống đầu tôi, cũng đợi tôi quay trở về đến nhà, gặp ba mẹ tôi, sau đó, nói lời từ biệt với họ...
Những thứ khác, có thể làm sau.
Tôi với Từ Dương, lại không phải ở cùng một thành phố, ngồi xe đường dài, ít nhất cũng 26 tiếng đồng hồ.
Thuận buồm xuôi gió.
Đến tận khi vào đêm.
Chặng đường dài tẻ nhạt sớm làm tôi ngủ trong mơ màng, cũng không biết là đi trong bao lâu, chiếc xe khách đang bon bon trên đường đột nhiên trượt ra ngoài, tôi bị thức dậy đột ngột, cảm giác cơ thể bị bay lên, cả xe đều vang lên những tiếng thét chói tai khiếp sợ!
Chiếc xe này, sắp bị lật!
Tôi sợ quá cố gắng nắm được bất kì vật gì có thể nắm được, nhưng rất nhanh, chiếc xe khách đang chực chờ trong tư thế nghiêng lật xuống, thì bị bẻ trở lại một cách dứt khoát.
Tôi rơi xuống chỗ ngồi, tuy nhiên cả quá trình chỉ trong mấy giây thời gian ngắn ngủi, nhưng đối với tôi mà nói, dường như lại lượn thêm một vòng quỷ môn quan!
Cũng may tôi nằm ở vị trí sát cửa xe, xe lại vừa nghiêng theo hướng tôi ngồi, cho nên mức độ tổn thương cũng không đến nỗi quá nặng, ngược lại là người khác, vừa nãy suýt nữa lật xe, đều làm họ không phòng bị gì nên đều lăn xuống, chỉ là không biết có ai bị thương hay không!
Tài xế, chuyện gì xảy ra vậy?
có một hành khách bực tức quá hét lên!
Tiếp đó từng người cũng bắt đầu hét lên theo.
Lúc đầu, không thấy tài xế trả lời, tôi ngồi xuống, muốn sắp xếp lại đồ đạc, đột nhiên phát hiện cửa sổ chỗ tôi ngồi đang bò lên một bóng người đầy máu!
QUẢNG CÁOAdskeeper
Tận hưởng vẻ đẹp trọn vẹn của các nàng công chúa Disney ngay
10 điều mà phụ nữ nào cũng rất muốn người đàn ông của mình làm
Là cô chủ nhà nghỉ đó!
Cô ta bám lấy thành cửa, dùng hết sức lực nhìn chăm chăm vào tôi!
Tôi giật thót mình!
Á--!
Đây không phải tiếng hét của tôi, khi tôi định hét lên, người phía giường dưới đã hét toáng lên trước:
có ma—!
Cô ấy nhìn thấy cô chủ nhà nghỉ?
ồ, đúng rồi, tôi ngủ ở giường trên, cô chủ nhà nghỉ bám lấy cửa xe chỗ tôi nằm, tôi nhìn thấy phần nửa thân của cô ta, vậy thì giường dưới có thể đã nhìn thấy nửa thân dưới của cô ta...
Cảnh tượng cũng thật đẹp đẽ quá!
Tôi có thể hiểu cảm giác của người nằm giường dưới.
Lúc này, cô chủ nhà nghỉ từ miệng phát ra tiếng u u đau khổ và uất hận, cô ta vòng qua lại cửa kính, may mà kính của Trung Quốc được công nhận tiêu chuẩn quốc tế, cùng lắm con quỷ uất hận kia cũng chỉ thêm được vài vết cào lên kính mà thôi.
Nơi này không an toàn chút nào, tôi phải nhanh chóng dời khỏi đây!
Tôi mau chóng bỏ chăn ra, chuẩn bị đi xuống, nhưng lúc này, trong chiếc chăn mỏng tang đột nhiên trở nên nặng trịch, tôi không thể bỏ ra được!
Không những thế, chiếc chăn còn ướt nhèm nhẹp.
Tôi cúi đầu xuống nhìn, là máu.
Đây nào đâu phải là chiếc chăn mà nhà xe chuẩn bị cho hành khách trên tuyến đường dài? Đây chính xác là chiếc chăn thấm máu của nhà nghỉ mà tôi đã đem nó vứt đi trong một cái thùng rác nào đó rồi!
Sao tôi lại đắp cái thứ này?
Trong cơn sợ hãi, tôi cũng không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên đạp tung chiếc chăn thấm máu!
Lúc này, tiếng cào cửa ngoài xe tắt ngấm, tôi quay đầu lại nhìn, cô chủ nhà nghỉ đã không thấy đâu nữa.
Á--!
người giường dưới lại hét lên.
Lại gì nữa đây?
Tôi nhổm dậy thò đầu xuống phía dưới xem, chỉ thấy bên dưới có một người đang đứng, bị chiếc chăn tôi đạp tung ra trùm lên đầu.
Máu tươi, trong lúc nhá nhem thế này lại quá rõ ràng.
Tôi không biết đây có phải là ảo giác, bởi nghe nói quỷ giỏi nhất là tạo nên hiệu ứng cho giác quan của con người, làm chúng ta có thể nhìn thấy những hình ảnh vô cùng đáng sợ, nghe thấy những âm thanh vô cùng kì quái, hơn nữa tôi cũng nhớ rất rõ – tôi trước khi lên xe, đã vứt chiếc chăn nhuộm máu được buộc chặt vứt trong thùng rác bên ngoài bến xe!
Chiếc chăn đó làm sao có thể nhảy lên xe.
Hơn nữa, trước khi tôi ngủ, lúc đắp chăn rõ ràng là chiếc chăn mỏng mà nhà xe chuẩn bị cho hành khách mà!
Những điều này, tôi nhớ rất rõ không chệch vào đâu được!
Nhưng rất nhanh!
Cô gái giường dưới kéo chiếc chăn ra, sợ hãi vứt sang một bên, cả người đứng không vững nữa, mông ngồi hẳn xuống, chỉ vào chiếc chăn:
máu, máu...!
QUẢNG CÁOMgid
Vũ khí tối thượng cho quý ông khiến vợ đê mê hàng đêm
Chỉ 1 lọ - Hết đau nhức xương khớp, thoái hoá, thoát vị L4, L5
Trĩ độ 3 4, lòi dom đừng dại cắt dùng thứ này tịt hẳn sau 2 tuần
Người khác cũng nhìn thấy.
Nhìn qua biểu hiện của người khác, tôi cũng hiểu ra, đây chính là chiếc chăn thấm máu mà tôi mang ra!
Nhưng tại sao nó không ở trong thùng rác, mà lại ở trên xe?
Lúc này, một người đàn ông chen lên phía trên, hỏi cô gái kia:
cô, cô thấy cái gì?
Quỷ...một nữ quỷ...
Trông như thế nào?
Chỉ có nửa thân dưới!
Tôi đã nhìn thấy! cô cũng đã nhìn thấy
cô ta
, đúng vậy không?
người đàn ông đó kích động tóm lấy cô gái đó, hỏi.
Cô gái đó ngây ra:
Anh nói vậy là ý gì?
Người đàn ông đó nói:
Tối nay tôi đã thấy nữ quỷ đó không chỉ một lần đâu! Lúc đầu, tôi tưởng đó là do ảo giác, nhưng xe chạy cả buổi tối, nhưng mãi vẫn loanh quanh ở cổng của Từ Gia Trại, mỗi lần xe quay lại Từ Gia Trại tôi đều nhìn thấy con nữ quỷ đó đấy! lúc mới đầu, nó chỉ bò dưới đất, tôi cũng chỉ nghĩ cô ta đi lại khó khăn, còn nghĩ rằng, muốn xuống xe đỡ cô ta một tay, nhưng nhớ đến lời dặn khi mới vào nghề, sư phụ dẫn dắt tôi có nói với tôi, khi lái xe đường dài về đêm, bất kể là nhìn thấy bên đường có ai muốn đi nhờ xe, đều không được vì người đó mà dừng xe, càng không thể để người đó lên xe! Lần đầu tôi gặp phải chuyện này, suýt nữa thì lật cả xe! Tôi còn tưởng mỗi mình tôi có thể nhìn thấy người đàn bà có nửa thân đó, không ngờ, cô cũng nhìn thấy!
Hóa ra người đàn ông đó là lái xe, ông ta qua tìm người giường dưới tôi, là đến tìm người đồng điệu đây rồi.
Cô, cô cũng nhìn thấy!
Lúc này tôi từ giường trên bước xuống, cô gái đó chỉ tay vào tôi nói:
chiếc chăn này là do cô ta vứt xuống!
Chốc lát, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi...Chương 17:Chiếc chăn đẫm máu
Tôi biết rõ mình đã vướng vào một vụ án mạng, nên việc để lộ mặt là điều tuyệt đối không nên, cho nên kéo lại chiếc mũ, cố ý cúi đầu hết mức có thể, trong xe lại không bật đèn, cũng sẽ không ai nhớ được dáng vẻ của tôi.
Nhưng tài xế xe khách đã xông lên tóm lấy tôi.
Tôi mau chóng nói:
Không, không phải tôi, tôi không nhìn thấy gì cả.
Không nhìn thấy, thì cô ném chiếc chăn này xuống làm gì? Cô nằm phía trên tôi, tôi nhìn thấy nửa thân dưới đầy máu me của con quỷ đó, thì cô chắc chắn sẽ nhìn thấy hình dạng của con quỷ đó! Sao nó ko cào cửa sổ phía người khác ngồi, mà lại cứ cào chỗ cửa cô ngồi? có phải cô quen biết với con quỷ đó hay không?
Cô gái giường dưới kích động nói.
Tôi không có lời nào để biện hộ nữa.
Tài xế xe khách thấy tôi là con gái, nên ngữ khí cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều:
em gái này, rốt cuộc là có vấn đề gì vậy? em có thể nói rõ được cho mọi người cùng nghe không? Việc này em nhất định phải nói rõ với chúng tôi, em thấy đấy, vừa nãy chúng ta suýt nữa bị lật xe, ai cũng suýt chết đấy!
Tôi cúi đầu nói:
Nhưng tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa...
Cô gái giường dưới hỏi dồn dập:
Cô không biết, thế chiếc chăn này rốt cuộc là thế nào đây?
Tôi thực sự không biết.
nói đoạn, tôi lại cúi thấp đầu, muốn lách ra khỏi chỗ đó.
Theo như cuộc đối thoại vừa nãy, thì tôi ngồi xe cả ngày, nhưng xe vẫn trở về Từ Gia Trại!
Sự việc đã đến mức này, rất nhanh chóng cảnh sát sẽ liên kết được chuyện kì lạ này với vụ án ở nhà nghỉ, tôi bắt buộc phải nhanh chóng đi khỏi đây, mới có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân!
Nhưng tất cả mọi người đều chăm chăm vào tôi, họ dường như cũng phát hiện ra sự bất thường, đều cùng nhau chặn đường của tôi!
Làm thế nào đây?
Tôi có chút lo lắng.
Họ muốn tôi nói rõ ràng sự việc, nhưng thật là tôi không biết nói gì lúc này, tôi cảm thấy có vật gì đó cứng cứng chọc vào hông.
Là chiếc roi Âm Thập nhị để lại cho tôi!
Đúng rồi, Âm Thập Nhị để lại cho tôi chiếc roi, cũng chính là pháp bảo lợi hại làm cho mọi con quỷ đều khiếp sợ, có lẽ tôi nên sử dụng nó, dọa quỷ hồn của cô chủ nhà nghỉ.
Thế là trước bao người đang chất vấn, tôi mở lời:
để tôi xuống xe, con nữ quỷ đó bám theo tôi, tôi xuống xe rồi, cô ta sẽ không bám lấy mọi người nữa.
Lúc đó mọi người mới thôi không chất vấn nữa.
Quả nhiên là có liên quan đến con quỷ đó, tôi nhìn cô ta cứ thấy kì kì quặc quặc, đều không dám ngẩng cái đầu lên!
Tôi nghe có người nói vậy.
Cho dù như thế nào, cơ thể của họ cũng thành thực hơn rất nhiều so với cái miệng, đều dứt khoát tránh đường cho tôi, để tôi xuống xe.
Tôi biết quỷ hồn của cô chủ nhà nghỉ là chạy theo chiếc chăn thấm máu kia, thế là tóm lấy chiếc chăn thấm máu đi xuống khỏi chiếc xe. Ánh đèn xe chiếu rọi lên tấm biển chỉ đường hơi có chút cũ gỉ.
Trên đó ghi: Từ Gia Trại.
Chúng tôi quả nhiên bị con quỷ đó dẫn về đây!
Trong đêm tối mịt mù, tôi cũng không biết làm sao để gọi con quỷ đó ra, trong bụng cũng cảm thấy rất sợ. Tôi nhớ lại lúc lục sổ sách ở nhà nghỉ của con quỷ đó để xóa dấu vết tôi đã từng ở nhà nghỉ đó, tôi nhìn thấy giấy phép lái xe của cô ta, trên đó ghi tên
Từ Viên Viên
– tôi hét lên.
Rất nhanh, tôi đã ngửi thấy mùi tanh nồng trong gió đưa lại.
QUẢNG CÁOAdskeeper
Ông cụ 120 tuổi: không bị ốm bao giờ vì tôi làm sạch mạch máu
Mừng rơi nước mắt phát hiện ra cách đơn giản đẩy lùi cao huyết áp
Cô ta và Từ Dương đều giống như vậy, đều do mất đi phần thân dưới mà chết, cho nên mùi tanh của máu ở trên người đều rất nặng, có khi cách xa mười mét cũng có thể ngửi thấy!
Luồng gió tanh đó thổi tới từ sau lưng, tôi nhanh chóng quay lại, mùi tanh nồng có chút hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi đến mức tôi muốn nghẹt thở, Từ Viên Viên buông xõa tóc dài che gần nửa cái mặt trắng bệch, đang dùng hai bàn tay bò nhanh như bay trên đất, trên đường cô ta đi qua đều để lại vệt máu dài!
Đợi đến khi cô ta sắp bò đến trước mặt tôi, tôi nhanh chóng rút cái roi của Âm Thập Nhị ra, dùng hết sức để đánh xuống.
Chiếc roi đó dường như có linh tính, tôi rõ ràng là nhắm mắt nhắm mũi lại quật lung tung, mà nó cũng không lạc đi đâu mà chỉ đánh vào sát cạnh người của Từ Viên Viên!
Tạch!
Tiếng nổ làm cho Từ Viên Viên sợ hãi.
Mặt cô ta biến sắc ngay lập tức, biết được sự lợi hại của chiếc roi, mau chóng quay người bỏ chạy.
Tôi làm sao có thể để cô ta chạy mất được? mau chóng đi nhanh về phía trước, tạch tạch quất thêm vài roi nữa, càng quất xuống càng cảm thấy chiếc roi có linh tính, nó dường như hiểu được tôi không nhẫn tâm muốn làm hại Từ Viên Viên, mỗi lần đánh xuống cũng không chệch đi đâu chỉ quất vào bên cạnh Từ Viên Viên, chắn lối cô ta chạy, để cô ta không thể chạy thoát.
Cuối cùng, Từ Viên Viên cũng không chạy nữa.
Cô ta không còn cách nào nằm bẹp trên đất, xung quanh nửa thân người đều là những chiếc rãnh do cái roi tạo thành.
Cô ta nhìn tôi, trông cô ta yếu ớt, không nơi bấu víu, và rất đáng thương.
Tôi nhìn thấy thế, cũng thấy mềm lòng, thở ra một tiếng, bất lực nói với cô ta:
Từ Viên Viên, cô theo tôi làm gì? Không phải tôi giết hại cô! Tôi thấy mình đã rất tốt với cô rồi, khi cô chết, thì có đúng là tôi đã ở bên cạnh cô, giúp cô cầm máu, cũng là tôi giúp cô gọi cấp cứu! Nhưng tôi chỉ là một con người bình thường, xảy ra chuyện như thế này, tôi cũng không cứu nổi cô! Có thể làm thì tôi đã làm rồi, cô có thể đừng coi tôi là hung thủ rồi theo tôi như thế chứ?!
Từ Viên Viên khóc nói:
Không phải là cô, thì còn có thể là ai? Trong căn phòng đó, ngoài cô ra, còn có ai khác đâu!
Có quỷ!
Quỷ?
Từ Viên Viên giật nảy mình:
Trên đời sao lại có quỷ?
Tôi cũng không biết nói gì hơn:
Thế trên đời này không có quỷ, vậy cô là cái gì?
Từ Viên Viên nói:
Tôi là người!
Tôi nói:
Người không có nửa thân dưới, có thể sống không? Còn biết chạy? biết bò không?
Cô ta đột nhiên ngây ra.
Hồi lâu, cô ta mới dần dần cúi đầu xuống, nhìn phần thân dưới trống huếch trống hoác của mình, nhìn hồi lâu sau, cô ta mới nhìn tôi, lúc này trên mặt chỉ còn sự tuyệt vọng vô cùng:
tôi...tôi đã chết rồi ư?
Tôi thương cảm gật đầu.
Tại sao lại thế được? Không, không thể nào như thế! Tôi chưa chết!
Từ Viên Viên điên cuồng lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật là mình đã chết.
Tôi thở ra một tiếng:
nếu cô còn sống, thì lúc này, cô đang nằm trên giường bệnh, để bác sĩ chữa trị cho cô, chứ không phải đến đây tìm tôi đâu.
Tại sao...tại sao lại thành ra thế này?
Từ Viên Viên mông lung trong đau khổ hỏi:
Tôi sao lại đột nhiên lại chết?
Tôi hỏi:
Cô chết đi, cô lại không biết vì sao mình chết hay sao?
QUẢNG CÁOMgid
Chỉ 1 lọ - Hết đau nhức xương khớp, thoái hoá, thoát vị L4, L5
Cụ ông 80 tuổi vẫn làm chuyện ấy với vợ trẻ mỗi ngày. Xem bí kíp!
Vũ khí tối thượng cho quý ông khiến vợ đê mê hàng đêm
Từ Viên Viên lắc đầu, kể lể:
Tôi chỉ biết, tôi nhìn thấy phần thân dưới của tôi chạy ra ngoài...tại sao phần thân thể của tôi bị đứt lìa thành hai phần? tại sao phần thân dưới của tôi lại chạy ra ngoài mất? thì làm sao tôi biết được
Tôi hỏi:
ngoài việc cô thấy nửa thân người của cô chạy ra ngoài, thì không nhìn thấy gì nữa hay sao?
Cô ta lắc đầu.
Tôi nghĩ, lúc đó Từ Viên Viên còn chưa chết hẳn, cho nên chỉ nhìn thấy cảnh tượng mà phần mắt trần có thể nhìn thấy được, cô ta chỉ có thể nhìn thấy phần nửa thân dưới của mình chạy mất, lại không nhìn thấy Từ Dương.
Từ Dương tại sao lại phải cắt đôi cơ thể của Từ Viên Viên?
Chẳng có lẽ vì bản thân hắn không có nửa thân dưới, nên hắn phải
mượn
của người khác?
OẸ...
Hình như có gì đó không đúng?
Từ Dương muốn lấy phần thân dưới của Từ Viên Viên để làm gì?
Bị điên hay sao?
Nửa thân trên của hắn là nam, còn nửa dưới là nữ...
ỌE...
Trong lúc trong đầu tôi đang tưởng tượng đến điều này, Từ Viên Viên đột nhiên nói một câu suýt làm tôi tức ói máu:
Tôi còn nhìn thấy cô nữa.