Chương 163: La hy, cô sinh ra một đứa bé vô cùng thú vị
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1392 chữ
- 2021-12-31 04:51:08
Tôi nghe thấy tiếng xe nổ máy.
Họ đã lái xe đi, rất mau liền đi xa.
Tôi chỉ có thể nói, tạm biệt, con yêu, chúc con bình an cả cuộc đời...
...
Tiếng bước chân giẫm lên cỏ khô lạo xạo, đang chầm chậm bước về phía tôi.
Một người dừng lại trước mộ tôi.
Anh ta cười mỉm chi.
La Hy, cô sinh một đứa bé vô cùng thú vị.
Sầm Cửu Nguyên cười nói.
Tôi ngay lập tức cảm thấy phẫn nộ!
Đừng mong động đến đứa bé của tôi!
Nhưng cô có thể làm gì chứ? Cô chẳng thể nào chống chọi được, đôi ma nhãn của con gái cô sẽ thuộc về tôi.
Sầm Cửu Nguyên nói.
Nói xong, anh ta xoa xoa lên mộ tôi:
Cô xem cô bây giờ, nếu ngay từ lúc đầu chúng ta gặp nhau, cô nói với tôi, cô có một đứa con gái vô cùng đặc biệt và dâng lên cho tôi đôi mắt đó thì chúng ta sẽ có một tình thầy trò vô cùng thân thiết, chứ đâu cần phải nằm ở đây, nói không chừng, tôi còn nể mặt con gái cô, trả luôn tên họ Sầm đó lại cho cô nữa! Ha ha...
Đồ khốn!
Cô có biết tại sao tôi lại phải lấy đi đôi mắt đó không?
Bởi vì đó là đôi mắt của kẻ thù của ta! Âm Thập Nhị... Nếu không có Âm Thập Nhị! Tôi làm sao phải bị nhốt một ngàn năm ở Mê Hồn Ty?! Là hắn đã đưa tôi vào đó! Suốt một ngàn năm, tôi ngày đêm đều mơ thấy đôi mắt của hắn!
La Hy, cô biết bị đôi mắt của Âm Thập Nhị chiếu vào thì cảm giác như thế nào không?
Ồ, cô không biết...
Nếu cô mà biết thì sẽ không bao giờ sinh một ma đồng cho Âm Thập Nhị? Ha ha ha...
Vậy là có ý gì?
Ma nhãn gì đây?
Tại sao tôi không hề biết gì?
Đương nhiên là cô không biết gì rồi, bởi vì Âm Thập Nhị nhìn cô thì trong đôi mắt đó là sự dịu dàng, yêu thương, hắn như vậy thì lại làm sao để cô cảm nhận được sự khủng khiếp của đôi mắt đó? Cô chắc chắn là người duy nhất trên đời này chịu được cái nhìn của hắn.
Ha, tôi cười khinh khỉnh, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ tôi còn phải cảm thấy được yêu thương mà kinh sợ à?
Lại kể tiếp cho cô nghe một chuyện.
Chuyện gì?
Lời nguyền ma nhãn là có thật, mà thần linh đã đưa ra lời nguyền đó chính là tổ tông nhà ta, chính là người mà nhân thế gọi là Mạnh Bà. Bà ấy bị định tội phản nghịch, trước khi chết, bà ấy đã thu thập tất cả các tội ác, lấy đó để nguyền rủa thế gian, vạn vật bản tính đều từ ác mà thành. Con người vì thế mà trở nên nham hiểm độc ác, mãnh thú cũng vì thế mà trở nên tàn bạo, cho dù là một con thỏ dễ thương cũng sẽ muốn cắn người.
Nhưng ai mà biết, Diêm La lại đáng hận như vậy? Lại đem tất cả những thứ ác độc đó đặt lên một đứa bé?
Từ đó về sau, lời nguyền theo đứa bé đó vào vòng luân hồi trăm kiếp, mỗi kiếp đều dẫn đến sự đấu tranh khắp nơi, mà người đó cũng hết kiếp này đến kiếp khác đều chết thảm. Cho đến một ngàn một trăm năm trước, Diêm gia truyền mấy đời, cuối cùng truyền tới Diêm Vương đời này.
Chậc chậc, Diêm Vương bây giờ thật giỏi quá chừng giỏi!
Hành xử của hắn ta ngược với đạo lý, mọi thứ trên đời chỉ có việc hắn ta không nghĩ ra, chứ không có việc hắn ta không dám làm. Cho nên ma nhãn kiếp đó bị hắn ta nắm trong tay, cho đầu thai vào nhà họ Âm, đợi đến khi Âm Thập Nhị sinh ra thì cả âm gian đều thất kinh, nói Diêm Thất lần này điên thật rồi! Lại cho Âm gia ma nhãn!
Âm gian có năm họ tộc, Diêm Âm Hắc Bạch Mạnh.
Diêm gia trời sinh thông minh vô cùng, cho nên quản lý sinh tử luân hồi.
Âm gia trời sinh linh lực cao cường, giỏi chiến đấu, cho nên quản lý an ninh và luật pháp giữa hai giới âm dương.
Hắc gia là tộc ác quỷ, bẩm tính xấu xa, sinh sống dưới ngục tối, quản lý mười tám tầng địa ngục và mọi hình phạt.
Bạch gia là tộc ngoại lai, tổ tiên chính là cái tên ngốc nghếch Địa Tạng Bồ Tát, năm ngàn năm trước chẳng biết hắn ta có vấn đề gì, đột nhiên chạy xuống địa ngục, nói ‘địa ngục bất không, thề không thành Phật’. Sau này hậu duệ của hắn ta cũng kiểu kiểu như vậy.
Mà Mạnh gia ta, cô cũng biết rồi đấy, bọn ta phụ trách rửa sạch bụi trần cho các vong hồn, quản lý sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà. Vong Xuyên là sông chính của âm gian, nó bao bọc cả âm gian. Bọn ta canh giữ Vong Xuyên, chính là canh giữ biên giới hai giới âm dương, để tránh hai giới phạm vào nhau.
Bây giờ cô có biết tên Diêm Thất điên khùng đó đã cho ma nhãn đầu thai vào Âm gia kinh khủng thế nào không? Hắn ta đã cho ma nhãn một cơ thể cường tráng nhất, linh lực cao nhất âm phủ. Điên rồi! Hắn ta đã điên rồi! Nếu như phong ấn của ma nhãn được mở, lời nguyền rơi xuống thế gian, cô biết hậu quả sẽ ra sao không? Mà ma nhãn đời này lại là chiến thần mạnh nhất, cô nói xem, nếu Âm Thập Nhị mà giải phóng lời nguyền, thì trên đời này không ai có thể ngăn chặn nổi hắn!
Tôi nghe cũng thấy mơ hồ, không hiểu Sầm Cửu Nguyên rốt cuộc hy vọng ma nhãn tốt, hay không tốt. Anh ta đã nói lời nguyền là do tổ tiên anh ta tạo nên thì nếu là hậu duệ, anh ta phải lấy đó làm tự hào; Nhưng nghe anh ta nghiến răng ken két nói ra mấy lời phía sau, lại dường như không hy vọng ma nhãn mở phong ấn.
Cho nên, anh ta rốt cuộc hy vọng ma nhãn tốt, hay không tốt đây?
Trước đây, tôi đương nhiên là giống với nhiều người, đều hy vọng là lời nguyền của ma nhãn không được giải phong ấn; nhưng bây giờ thì tôi đang là trọng phạm của âm giới thì tại sao tôi lại để tên Diêm Thất đó toại nguyện!
Hắn ta càng không mong muốn thì tôi càng muốn biến nó thành sự thật!
Ha ha ha!
Tên biến thái!
Đợi chút...
Sao anh ta có thể hiểu tôi đang nghĩ gì?
Sầm Cửu Nguyên nói câu nào đều đúng với suy nghĩ của tôi!
Sầm Cửu Nguyên vênh váo tự đắc:
Tuy cô nằm ở đây, nhưng nghĩ gì đều hóa thành chấp niệm. Chấp niệm của cô quá mãnh liệt, làm cho thần thức của cô có thể đi theo con gái cô, nếu không, tôi làm sao có thể phát hiện, nó đã có ma nhãn của Âm Thập Nhị?
Cái gì?
Đó không phải là một giấc mơ?
Những chuyện xảy ra với Củ Cải mà tôi đã thấy, hóa ra đều là thật!
Giấc mơ đó của tôi đã làm cho Mạnh Trần phát hiện ra Củ Cải!
Là lỗi của tôi!
Nếu như tôi không nhớ nhung đến Củ Cải thì tốt rồi, có lẽ nó sẽ có một cuộc sống yên bình, vượt qua kiếp nạn này, cũng không bị tên ác ma Mạnh Trần này để ý đến!
Lời này của cô thật là đáng yêu.
Sầm Cửu Nguyên xoa xoa lên mộ tôi:
Là một người mẹ thì làm sao lại không nhớ nhung con của mình? Cô không sai, La Hy, cô không sai. Hãy đợi đi, ma nhãn thu hút những người khác đến còn nhiều, rất nhiều, không chỉ có mình tôi. Nỗi đau mà Âm Thập Nhị phải chịu hàng trăm kiếp trước kia sẽ tái hiện trên người con gái hắn. Nếu có hận, hãy hận Âm Thập Nhị, ai bảo hắn đã đưa đôi ma nhãn cho con gái của hai người? Ha ha ha...