Chương 5: Cô chỉ còn lựa chọn là tin tôi
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1425 chữ
- 2021-12-31 04:50:47
Là tay của đàn bà.
Nhỏ nhắn, hơn nữa còn nhìn rõ vết chai tay, vừa nhìn là biết đây là tay thường xuyên phải làm việc nặng.
Ôn Như Ca cười hì hì, nhưng tôi đã nhìn thấy, tay bên phải của cô ta đã không còn, hơn nữa lớp vải bọc trên tay vẫn còn thấm máu, rõ ràng là vết thương mới… đây chắc chắn là một vết thương mới! Sáng nay lúc cô ta lau vết thương cho tôi, hai bàn tay vẫn còn!
Chỉ trong chốc lát, mà người nhà họ Từ đã chặt mất tay của Ôn Như Ca?
Kinh khủng hơn là…
Trong cái bát đựng cái tay bị đứt vẫn còn hơi ấm, vừa nãy tôi còn tưởng trong bát là máu tươi, giờ thì xem ra, đó thực tế là tương…
Ọe…
Sau lúc ăn thịt người chết, tôi lại thấy buồn nôn!
Ôn Như Ca càng cười ngây ngốc, dạ dày tôi lại càng lộn lên.
Cô ta lại cười ngốc nghếch rồi mở cái bát thứ hai.
Trong bát là cơm.
Một bát cơm trắng trộn máu.
Mỗi hạt cơm đều thấm máu đỏ tươi.
Được rồi.
Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói:
Chuyện vừa nãy ta cũng nghĩ kĩ rồi, con bị trói chặt như thế, người ta làm gì con thì con cũng chẳng thể làm khác được. Cái con điên này nó hại con mất trinh, cho nên nó phải cúi đầu xin lỗi con cho cẩn thận. Ta đã hỏi nó rồi, rốt cuộc là cái tay nào làm hại con thì ta chặt cái tay đó. May mà nó chỉ dùng một bàn tay chạm vào con, nếu không thì ta lại phải chém cả hai tay nó, như vậy sau này nó sẽ không thể nấu cơm giặt quần áo hầu hạ chúng ta.
Nghe bà ta nói xong, da gà da vịt của tôi cũng rơi lả tả xuống đất!
Nhưng đáng sợ hơn là, bà ta muốn tôi ăn bàn tay đó…
Không!
Ôn Như Ca lấy thìa xúc một thìa cơm, cười hì hì đưa về phía miệng tôi.
Mùi tanh tưởi xộc vào mũi, làm tôi không thể ngừng cảm giác buồn nôn.
Ăn đi, cô ăn đi.
Ôn Như Ca dỗ dành, dáng vẻ hơi căng thẳng:
Cô không ăn, mẹ sẽ đánh tôi.
Nhưng tôi nuốt không trôi mà?
Tôi cố gắng tránh xa thìa cơm đang chực nhét vào miệng mình, sau khi phản kháng một chặp, Ôn Như Ca quả nhiên không nhét được hạt nào vào miệng tôi, lúc đó mặt mẹ Từ Dương đanh lại:
Con không ăn, có nghĩa là không tha thứ cho Như Ca phải không?
Tôi không nhịn được kêu lên:
Vậy bà hãy chọn cách xin lỗi khác, dùng cách này để bồi thường, ai mà chịu được?
Lời này làm Ôn Như Ca như nghĩ ra gì đó, cô ta sợ sệt chớp chớp mắt:
Hy Hy không ăn, thì để con ăn. Tôi ăn giúp cô, cô chỉ cần tha thứ cho tôi là được.
Nói đoạn, cô ta liền quỳ xuống, xúc từng miếng cơm to vào miệng.
Cách làm này của cô ta càng làm tôi cảm thấy buồn nôn kinh khủng!
Tôi không dám nhìn trực diện, nhắm chặt mắt và quay đầu đi.
Qua một lát, mẹ Từ Dương mở miệng nói, ngữ điệu nhẹ nhàng trở lại:
Hy Hy, con tha thứ cho nó rồi chứ?
Tôi nhìn cũng không dám nhìn, mau chóng đáp lời:
Tha thứ rồi, tha thứ rồi!
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Đợi tiếng bước chân đi khỏi, tôi tưởng họ đều đã đi mất, thế là tôi từ từ mở mắt ra, trong phòng đã không còn bóng dáng bà lão yêu quái kia, nhưng Ôn Như Ca vẫn quỳ trước mặt tôi và đang ăn bàn tay… của cô ta.
Ọe…
Tôi lại nôn thốc nôn tháo, lúc mở mắt ra lần nữa, tôi ngạc nhiên thấy sắc mặt của Ôn Như Ca hơi khác thường. Cô ta không còn dáng vẻ ngốc nghếch nữa, mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lộ rõ tia sắc lẹm…
Cô ta lại tỉnh táo rồi?
Tôi hơi bất ngờ, lúc này Ôn Như Ca đã ăn xong xuôi, cô ta ợ một cái, mà tiếng ợ đó lại giống như tiếng muốn nôn.
Sau khi ăn xong, cô ta đứng lên, cơ thể loạng choạng hơi không vững.
Tiếp đó, cô ta nhanh nhanh chóng chóng chạy ra đóng chặt cửa.
Sau khi đóng cửa, cô ta đột nhiên chạy vào góc phòng, tay dựa vào tường khổ sở nôn hết cả ra.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi nghĩ hóa ra cô ta cũng là người bình thường.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại bất bình thường trở lại, bởi vì cô ta lại cố nuốt những thứ vừa chực nôn ra vào trong!
Và nếu đó là động tác nuốt lại!
Thì cô ta rốt cuộc đang làm gì đây??
Một lúc sau, cô ta dường như bình thường trở lại, hít một hơi lấy sức, cơ thể và bước đi hơi ổn định hơn.
Cô ta đi tới bàn thờ, úp bài vị thứ hai đến thứ mười hai xuống.
Sau đó, cô ta mới đi tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn cô ta mà hơi lo sợ.
Dường như cô ta cũng biết tỏng là tôi sợ nên đứng cách tôi tận năm bước chân, thò chân đạp đổ hai cái bát, sau đó mới cười mỉm nói nhỏ với tôi:
Cô đừng sợ, nếu tôi muốn hại cô thì vừa nãy tôi đã không ăn thay cô rồi.
Giọng điệu này nghe lại có vẻ bình thường!
Tôi nuốt nước bọt, hỏi:
Cô rốt cuộc là ngốc thật, hay giả vờ ngốc?
Là ngốc thật, nhưng không hoàn toàn ngốc.
Ôn Như Ca nói.
Cô ta quay người đi về phía bàn thờ, lấy bài vị đầu tiên mang đến trước mặt tôi:
Cô gái nhìn thấy gì không? Tên của tôi thiếu một nét phẩy.
Tôi gật gật đầu.
Ôn Như Ca nói:
Nét phẩy này chính là một phần hồn trong ba hồn bảy vía của tôi, vì thiếu đi nét phẩy này nên một phần hồn đó còn lưu lại trong xác của tôi. Vì thế tôi mới có thể sống dật dờ như một con người, nhưng cũng không thể giống một con người bình thường. Chỉ có khi nào ăn cơm trắng của nhà họ Từ, linh hồn mới tạm thời quay trở lại thể xác, tôi mới có thể tỉnh lại.
Tôi hỏi:
Thế cô rốt cuộc muốn làm gì?
Ôn Như Ca nói:
Tôi muốn cứu cô.
Tôi cười ha ha, thật không muốn tin.
Ôn Như Ca thở dài, khe khẽ nói:
La Hy, cô bây giờ ngoài việc tin tôi ra, còn lựa chọn nào khác không?
Dường như là không có.
Cô có thể cởi trói cho tôi không? Sau đó hãy nói cho tôi biết về tất cả mọi chuyện này?
Tôi hỏi.
Ôn Như Ca nhét vào tay tôi một vật, nhanh chóng nói:
Giữ cho kĩ, đêm nay người đó nếu lại đến tìm cô, cô hãy đưa cái này cho người đó, hắn thấy nó sẽ cứu cô ra khỏi đây.
Đây là cái gì?
Tôi muốn hỏi, vì hai tay bị trói ra đằng sau nên không thể biết được Ôn Như Ca nhét cái gì vào tay mình, tôi chỉ cảm thấy trong tay mình là một vật như khúc gỗ nhỏ, vừa hay có thể đặt vừa trong lòng bàn tay.
Mà giờ nhìn Ôn Như Ca.
Cô ta…
Lại cười ngốc nghếch!
Nhìn ánh mắt đó, cô ta dường như lại biến thành con ngốc mất rồi!
Tôi biết thời gian tỉnh táo của cô ta ngắn, nhưng không ngờ là nó lại ngắn đến thế, tôi còn chưa kịp hỏi người đêm nay đến là ai!
Chẳng lẽ là cái người mà đêm qua đã… với tôi?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đây là từ đường của nhà họ Từ, mà Từ Dương với người nhà anh ta đều không biết về người đó, vậy người đó chỉ có thể là do Ôn Như Ca tìm đến!
Đó là ai?
Hắn thực sự sẽ cứu tôi ra khỏi đây?
Bây giờ, cô ngốc Ôn Như Ca đã thu dọn xong bát đĩa, cũng sắp xếp lại các bài vị trên bàn thờ ngay ngắn, rồi đi ra ngoài rồi.
Đợi có người vào lần nữa đã là mấy giờ đồng hồ sau.
Lần này đi vào là ba bà già mặc quần áo màu đỏ, lúc bước vào thì cơ thể họ uốn éo, mặt tươi như hoa, cứ như là có việc vui gì lớn lắm.