Chương 74: Bái sư
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1369 chữ
- 2021-12-31 04:50:56
Không, có thể nói những cảnh này được diễn trên phim ảnh mười mấy năm trước rồi, giờ đây, làm gì còn những người phụ nữ ngốc nghếch như thế?
Tôi có thể đã từng yêu Âm Thao, nhưng chưa đến yêu đến điên cuồng và ngu ngốc.
Lỗi rõ ràng không phải do tôi gây ra.
Nhưng họ lại bắt tôi đem đầu chịu báng. Bắt tôi thỏa hiệp để thỏa mãn những tính toán thiệt hơn của họ. Có thể Âm Thao sẽ đưa tôi ra làm con tốt thí? Lấy danh nghĩa tình yêu của tôi và hắn để thuyết phục tôi chết thay hắn?
Bây giờ, tôi cảm thấy mình thật thê thảm.
Họ nói đóng dấu là đóng dấu hay sao.
Nói đi theo họ, thì cơ thể bắt buộc phải theo họ.
Tôi chưa bao giờ giống như lúc đó, yếu mềm vô cùng.
Họ cho tôi hiểu một điều.
Họ là trời, tôi là đất.
Họ là thần thánh, tôi là con sâu cái kiến.
Họ cao cao tại thượng, tôi hèn mọn thấp kém.
Họ có thể thao túng chúng sinh, còn tôi, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ.
Người như Âm Thao, tôi yêu không nổi.
Bệnh viện thâm thần này sẽ là chiếc lồng của tôi, tôi phải hành động tước khi lão Diêm Đế đó vui tính đem đầu tôi đi chém thị uy, tôi phải mau chóng nghĩ cách thoát thân, nhất định phải thoát ra khỏi sự thao túng của Diêm Đế!
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng, tôi đi đến phòng bảo vệ.
Tôi không gõ cửa, mà đứng ngoài yên tĩnh quan sát anh Mạc từ bên ngoài phòng bảo vệ, Anh Mạc không hề nhận ra sự có mặt của tôi, cho nên anh ta vẫn vui vẻ lưu nốt đoạn phim mát mẻ của anh ta vào máy.
Đợi đến khi anh ta phát hiện ra tôi, anh ta giặt bắt người, điện thoại suýt rơi xuống đất.
Anh Mạc úp điện thoại xuống, đi ra mở cửa sổ, ngạc nhiên hỏi tô:
Tiểu La? Cô đến lúc nào thế? Sao đến mà không gọi tôi một tiếng?
Tôi hỏi nhỏ:
Anh Mạc này, pháp thuật là dùng để đánh ma quỷ phải không?
Cũng không hẳn vậy, có người tu tiên, có người luyện đan, chỉ có trình độ căn bản nhất mới dùng để trị ma quỷ thô.
Anh Mạc vuốt vuốt tóc, nghi ngờ hỏi:
Tiểu La, sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Tại sao sắc mặt cô lại kém như thế
Tôi nói:
Tôi muốn học thuật đánh lại bọn ma quỷ!
Anh Mạc cười nói:
Vậy cô phải lên Mao Sơn bái sư, Mao Sơn và Long Hổ Sơn chủ yếu đều tu luyện phép khắc chế ma quỷ.
Anh dạy tôi là được rồi!
Tôi?
Anh Mạc cứ như nghe thấy một chuyện cười vậy, lắc đầu nói:
Tôi không được đâu, tôi chỉ biết chút le ve vớ vẩn, chỉ có thể dùng để dọa mấy con ma yếu xìu, chẳng thể bắt được ma. Nếu như thật sự tóm được lũ ma quỷ, tôi đã chẳng phải ở đây mà làm công việc bảo vệ này, mà sẽ vi vu khắp nơi kiếm tiền rồi.
Hóa ra, pháp thuật cũng chia năm bảy loại, pháp sư cũng có năm bảy thằng!
Không sao, trước tiên dạy tôi những gì mà anh biết đi.
Tôi kiên định nói.
Anh Mặc đỏ mặt, xấu hổ nói:
Tiểu La, cái này, cái này thật sự không phải Mạc tôi không muốn dạy cô, vì ngay cả tôi còn không ngửi được trình độ pháp thuật của tôi lúc này!
Không sao, sư phụ!
Tôi nghĩ ngợi, có cầy quỳ xuống bái lạy ba cái, thì anh ta mới thấy được thành ý của tôi?
Có thể anh Mạc nhìn ra suy nghĩ của tôi, mới đành nói:
Cô đừng gọi tôi là sư phụ, không thì thế này, tôi sẽ dạy cô những gì tôi biết, coi như là bạn bè giao lưu. Còn về việc làm sư phụ của cô, tôi thật không đủ tưc cách đâu, hơn nữa lại còn làm sư phụ của một cô gái, tôi cũng không biết nên làm sư phụ kiểu gì!
Cảm ơn anh Mạc.
Tôi nắm tay phải, tay trái bóc lấy năm tay đó, cứi người hành lễ với Anh Mạc, khi ngẩng đầu lên nhìn, Anh Mạc đứng ngây ngốc, ngạc nhiên tột độ.
Tôi đột nhiên ý thức được hành động của mình đúng là hơi kỳ quái ở thời này, tôi bèn nói với anh ta:
Không sao, tôi không bị ma nhập đâu, tôi là tôi học viện trưởng của các anh, hôm nay anh ta hành lễ quá nhiều trước mắt tôi.
Viện trưởng của chúng tôi? Không phải cô quay về tìm người bạn của cô à? Tại sao lại đi gặp viện trưởng làm gì? Viện trưởng sao lại hành lễ như thế?
Anh Mạc nghi ngờ nói.
Tôi ghé sát vào nói với anh Mạc:
Bởi hắn ta là kẻ, già không chết!
Già không chết?
Tôi không nói thân phận thật sự của Âm Thiện, khi vào đến phòng bảo vệ, tôi mau chóng học pháp thuật của anh Mạc.
Tôi đương nhiên là biết, học những pháp thuật mà anh Mạc dạy cũng không ích gì lắm, bởi vì muốn thoát khỏi bàn tay của Diêm Đế, tôi cũng không thể chỉ học pháp thuật từ thuộc hạ của Diêm Đế.
Nhưng tôi cũng có lựa chọn nào đâu, giờ xung quanh tôi cũng chỉ có anh mạc là người biết chút ít.
Cả buổi tối, tôi cũng không học được nhiều lắm, chỉ là học hít thở căn bản. Trời sáng, khi chúng tôi phải chào tạm biệt nhau, Anh Mạc tấm tắc nói, anh ta chưa từng thấy ai mà hít thở căn bản lại học nghiêm túc như tôi, trước đây anh ta có lên Mao Sơn tu luyện cùng đám sư huynh sư đệ, họ cũng cười không dứt khi luyện căn bản. Cũng vì tu luyện không chăm chỉ, khi xuống núi, anh ta cũng chỉ còn cách xin một chân bảo vệ như thế này.
Anh ta còn nói, sư phụ là người dẫn dắt, tu hành phải tự thân, nay an ta dẫn dắt cho tôi, sau này tu luyện thế nào, thì phải xem tôi nỗ lực đến đâu.
Tôi gật đầu, trở về phòng mình.
Sau khi về phòng, tôi thay quần áo bệnh nhân, tôi bây giờ trở về là một bệnh nhân tâm thần, chỉ là, bên cạnh tôi mãi mãi thiếu đi một người.
Người xưa thường nói: Mất đi mới biết trân trọng.
Tôi bây giờ mới biết tôi là một người quá tầm thường, khi Tiểu Phấn ở bênh cạnh, tôi lại chẳng cảm tháy gì; Mà khi cô ta rời bỏ tôi, tôi mới phát hiện, hóa ra cô ta quanu trọng với cuộc sống của tôi biết nhường nào. Nếu như...
Nếu như có thể làm lại, tôi chắc chắn sẽ không nói ra sự thật về Tần Thụy, để Tiểu Phấn mãi mãi giữ được sự vui vẻ vô tư.
Nhưng tiếc là không có nếu như.
Tôi bây giờ không thể chấp nhận được việc cùng lúc mất đi hai người quan trọng là Tiểu Phấn và Âm THao.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh và có một thứ làm tôi chú ý đến.
Là máy tính.
Máy tính của Tiểu Phấn đang để trên giường tôi, màn hình vẫn bật sáng.
Tôi dường như chưa bao giờ thấy Tiểu Phấn sạc điện cho nó, nhưng đến bây giờ nó vẫn còn điện.
Tại sao lại như thế?
Tiểu phấn đã không còn nữa, tại sao cái máy tính này vẫn còn điện, thậm chí màn hình còn sáng?
Chẳng lẽ là Tiểu Phấn còn gì đó muốn nói với tôi?
Tôi mau chóng bước đến xem.
Là trang word trống không, vẫn hiển thị trang mà tối qua trước khi tôi ra khỏi phòng, cũng là Tiểu Phấn chuẩn bị viết, mà lại không viết được chương nào.
Tôi lật dở từng file trong máy tính lên xem, ngoài trang trắng, thì tất cả các file đó đều là nội dung mà Tiểu Phấn đã đăng lên, chẳng nhìn ra có vấn đề gì ở đây.
Rốt cuộc là có ý gì?
Tôi chẳng thể hiểu nổi.