Chương 86: Canh mạnh bà


Nhưng như những gì trên tường đã viết thì canh Mạnh Bà dùng được cho cả ma quỷ cấp cao và cấp thấp, cho dù làm chúng bị say ngủ mê mệt, hay làm chúng mất đi ký ức, chỉ cần có công hiệu là được.

Tôi đã bắt đầu hầm canh.

Con quỷ bị vứt dưới chân không dùng.

Âm Thiện hỏi:
Cô không xử lý con quỷ này trước à?
Tôi nói:
Không, nấu canh trước.
Cũng may Âm Thiện sống ở thời xưa, có cùng quan niệm cũ, mà người xưa thì có những câu nệ gì?
Quân tử không xuống bếp
, xem ra lúc sinh thời, Âm Thiện cũng chẳng bao giờ xuống bếp; Chết rồi càng không cần phải bàn, ma quỷ cũng không ăn gì ngoài hương khói.

Cho nên, bây giờ Âm Thiện như con gà đứng trong bếp, hỏi một hai câu thì không biết phải hỏi gì nữa đành thôi.

Tôi chế biến món canh Mạnh Bà này ngay trước mặt Âm Thiện, mà hắn ta cũng chẳng thể phát giác ra.

Nấu xong canh, tôi bưng một bát, đưa cho Âm Thiện.

Âm Thiện khựng lại, khách sáo từ chối:
Không cần đâu, tôi không uống.
Tôi nói:
Ai ở đây cũng đều có phần, để khách đứng nhìn mà không được ăn, dường như hơi quá đáng.

Hơn nữa, trước khi chế biến thịt con quỷ kia, thì nên uống một bát canh thanh đạm tốt cho dạ dày, anh không uống thì chút nữa cũng không nuốt được.


Nói xong, tôi bày ra dáng vẻ không được chối từ trước mặt hắn ta, đưa bát canh lên trước mặt hắn ta.

Âm Thiện thở dài, nhưng cũng không nghi ngờ gì, miễn cưỡng uống một miếng.

Tôi cười hỏi:
Có ngon không?
Hắn ta hỏi:
Cô thường làm món canh này?
Tôi hỏi:
Ngon phải không?
Hắn ta nhíu mày, lắc đầu, sau đó đặt bát canh đó xuống:
Mùi vị hơi là lạ.

Tôi thấy cô ở dưới bếp suốt bảy tháng nay, cũng nghe ông Dương khen cô có tiến bộ, kỹ năng đủ để mở quán ăn, nhưng sao tôi uống món canh này của cô, chỉ thấy những lời họ nói đều là nói quá?
Tôi cười nói:
Vậy thì anh không hiểu rồi.

Anh phải uống thêm mấy hớp nữa, thì mới biết được cái ngon của món canh này!
Âm Thiện nhìn con quỷ dưới đất một cái:
Món chính còn chưa bắt đầu, chỉ uống một bát canh thanh đạm này, thì có gì mà ngon?

Anh cứ thử đi.

Thôi được.
Âm Thiện miễn cưỡng uống thêm miếng thứ hai.

Tôi không được uống món canh này, bởi vì tôi biết mình thuộc cấp
nào, nếu uống sợ sẽ hỏng việc, nhưng nhìn sắc mặt của Âm Thiện, thì tôi biết mùi vị của món canh này chắc chắn rất
kỳ quặc
.

Uống thêm một hớp, sắc mặt Âm Thiện hơi biến đổi, hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi:
Dường như cái mùi kinh tởm lúc nãy đã không còn nữa!
Vị giác của hắn ta bị mất rồi! Không.

Là lục giác của hắn ta sẽ mất cảm giác.

Vị giác cũng chỉ là một trong sáu giác quan, không nhận ra mùi vị, chứng tỏ các giác quan của hắn ta sẽ dần bị mất! Món canh Mạnh Bà này coi như thành công rồi.

Tôi thấy hơi vui trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi làm canh Mạnh Bà, không ngờ thành công hơn mong đợi! Mà tôi cũng hơi bất ngờ, với thân phận của Âm Thiện, tôi nghĩ rằng cũng thuộc hàng cao cấp
, nhiều nhất là uống say, nhưng không ngờ lại làm hắn ta mất cảm giác của các giác quan! Sáu giác quan mất cảm giác - Tiếp theo sẽ mất đi tất cả các ký ức! Cũng không ngờ, lần đầu tiên tôi làm món canh Mạnh Bà này, có thể xóa sạch được ký ức của Âm Thiện?
Anh zai, anh nếm thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ còn rất nhiều bất ngờ'?
Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc sung sướng trong lòng! Âm Thiện gật gật đầu, uống thêm mấy hớp.

Nhìn dáng vẻ của hắn ta, thì có vẻ như càng uống càng không nếm ra một vị gì.

Mà hắn ta càng không cảm nhận được thì lại càng muốn biết món canh này có mùi vị thế nào, bất giác, uống hết luôn chỗ canh đó.

Lúc này, hắn ta dường như phát giác ra điều gì? Hắn ta đứng lên, sau đó cơ thể loạng choạng, chân đã hoàn toàn đúng không vững nữa!
Đây là món canh gì đó?!
Hắn ta hốt hoảng hỏi! Tôi bình tĩnh cười, từng từ từng từ nói cho hắn ta nghe:
CANH...

MẠNH...





Sao cô có thể...?!
Lưỡi hắn ta tê bì, đã không còn thốt ra được lời nào.

Tôi đẩy hắn ta một cái, hắn ta liền ngã ra đất, thấy hắn ta vẫn còn cố gắng nhướng mi mắt lên, vẫn chưa hoàn toàn mất đi ký ức, thể là tôi nói với hắn ta:
Âm Thiện, anh đã làm ty trưởng của Mê Hồn Ty nhiều năm lắm rồi phải không? Chẳng lẽ anh không thấy kỳ lạ hay sao, tại sao Diêm Đế lại lệnh cho anh lúc chữa trị cho bọn mê quỷ, phải thu thập nước mắt của chúng? Anh giao Mê Hồn Lệ cho Diêm Đế, những giọt nước mắt này sẽ được đem đi đâu? Tôi bây giờ có thể nói cho anh nghe đáp án.

Những Mê Hồn Lệ này sau khi thu thập sẽ được đưa đến cầu Nại Hà, để làm canh Mạnh Bà!


Tôi còn chưa nói xong, thì hắn ta đã khép mi mắt rồi.

Tôi nhìn hắn ta một lát, cảm thấy tình trạng của hắn ta hơi kỳ lạ.

Hắn ta không hề đổi màu
trắng
.

Trên tường đã ghi rõ, những con quỷ lén uống trộm canh Mạnh Bà đều biến thành
Bạch Linh
, tuy không biết
Bạch Linh
trông như thế nào, nhưng chắc phải như chiếc đĩa CD bị xóa sạch nội dung mới phải,
Bạch Linh
thì trạng thái của nó cũng phải như những linh hồn lưu lạc, nhưng nhìn Âm Thiện, lại không thấy giống như vậy.

Tôi nghĩ, cấp bậc của Âm Thiện cũng không cao, mà là do tôi mới làm món canh này lần đầu, trong hoàn cảnh thiếu thốn, nguyên liệu không đủ, cho nên mới ảnh hưởng đến công hiệu của món canh này? Nhưng dù sao đi nữa, Âm Thiện bây giờ...

tôi có thể
chế biến
hắn ta.

Tôi cầm dao, cắn bật máu đầu ngón tay, rồi dùng ngón tay đó vẽ một lá bùa lên con dao, làm cho dương khí của dao có thể gây sát thương cho linh thể của quỷ.

Âm quan cũng được coi là
quỷ tu
.

Người dương gian tu luyện là
tu chân
, mà âm gian tu luyện thì gọi là
quỷ tu
, hai bên tuy tu luyện không giống nhau, nhưng về căn bản là như nhau, đều là
tu thân
.

Sao lại gọi là
tu thân
? Xương cốt là giá đỡ của cơ thể, có xương cốt mới có hình hài- cho nên muốn giết âm quan thì phải gọt đi căn cốt! Tôi lật người Âm Thiện một cái, quyết định sẽ xẻ phần cột sống của hắn ta.

Mà khi tôi kề dao đến, một ánh sáng đèn pin rọi vào người tôi, tôi nghe anh Mạc đau đớn nói:
Là cô?
Tôi che hai mắt lại, bình tĩnh nói với anh Mạc:
Viện trưởng của nhà anh là quỷ.

Tôi biết!



Anh biết khi nào vậy?



Trước khi đến đây, tôi đã từng tu luyện trên Mao Sơn, cho nên khi đến viện này, tôi đã nhận ra điều đó rồi! Chỉ là tôi chưa bao giờ nói điều đó cho ai khác biệt mà thôi!
Anh Mạc đau đớn nói:
La Hy! Từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ cô là một cô bé ngây thơ trong sáng, nhưng thật không ngờ, chỉ có bảy tháng thôi, bệnh nhân của viện này lần lượt mất tích, hóa ra là cô đã làm việc đó! Cô, cô đúng là Ác ma phanh thây?!



Ác ma phanh thấy
là tên gọi mà cảnh sát đặt ra cho tôi.

Anh Mạc vốn dĩ vẫn nghĩ rằng tôi bị người ta hãm hại, cho nên khi nghe bốn từ này phát ra từ miệng anh Mạc, thì đồng thời tôi cũng nghe thấy cả sự đau đớn trong giọng nói của anh ta.

Tôi cũng đau lòng, bởi những người thân thiết nhất...

họ không còn tin tưởng tôi nữa.

Tôi nhìn anh Mạc bằng đôi mắt tha thiết chân thành, nói:
Không phải như thế, anh Mạc, tôi không giết bất kỳ con người nào, tôi chỉ giết ma quỷ mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kết Hôn Âm Dương.