Chương 94: “chìa khóa”
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1435 chữ
- 2021-12-31 04:50:59
Tôi nuốt nước miếng:
Không phải là người khác làm?
Đúng, không liên quan đến người khác, cô đừng trách ai cả.
Tất cả đều là tôi lựa chọn.
Tại sao?
Tôi thắc mắc:
Anh đã nhốt tôi vào một nơi đáng sợ như thế, chính là muốn chúng tôi chết, nhưng tại sao lại mở cửa để chúng tôi thoát ra ngoài?
Anh Mạc thở dài, nói:
Tiểu La, nếu tôi khuyên cô, cô có thể dừng lại hay không?
Dừng lại cái gì?
Ăn thịt ma quỷ.
Tôi trầm mặc.
Tiểu La, ăn nhiều thịt của ma quỷ, cô sẽ biến thành ma quỷ.
Anh Mạc khuyên tôi.
Tôi đau khổ nói:
Bây giờ tôi đã chẳng khác ma quỷ là mấy rồi.
Cô nên cai đi.
Bên ngoài kia với trong viện không giống nhau, tôi biết cô không xấu, cô ăn thịt những con ma quỷ kia, cũng là những con ma quỷ hết phương cứu chữa.
Giống như bọn chúng, trong viện này có rất nhiều, nhưng bên ngoài kia thì không có nhiều.
Đến lúc đó, cô nỡ lòng nào hạ thủ với một vong linh bình thường?
Tôi lắc đầu.
Tôi vốn không muốn ra tay với những con ma còn có thể cứu chữa, những con ma mà tôi ăn thịt, khác với những con ma thường thấy, hoàn toàn là hai chuyện khác hẳn nhau.
Những con ma bình thường, tuy điên điên khùng khùng, nhưng chúng ở trong viện luôn được
tự do
; Mà những con ma tôi ăn thịt, là những con ma điên cuồng và chúng luôn bị kiểm soát và không có tự do.
Chúng thường sẽ bị nhốt vào nơi bí mật nhất, tăm tối nhất, ngoài cửa lớn sẽ có xích sắt khóa trái, bên trên còn có bùa chú.
Âm Thiện rất tận tâm trị bệnh cho những con ma khác, nhưng tuyệt nhiên những con ma này thì không, có nghĩa là, hắn ta sớm đã bỏ cuộc với những con ma như thế này, hơn nữa còn cho rằng chúng là những con ma không thuốc chữa, nếu thả ra chúng sẽ đi hại người.
Tôi cũng biết chúng hết thuốc chữa, mới ra tay với chúng.
Nhưng nếu như bảo tôi ra tay với những vong hồn bình thường khác, thì tôi chưa chắc đã dám làm.
Anh Mạc nói:
Tối hôm đó tôi gặp cô, khi biết những con ma bị giết suốt bảy tháng qua đều là do cô làm, tôi biết cô đã trở nên xấu xa rồi, nếu như thả cô ra, nói không chừng cô sẽ giết hại người vô tội.
Cho nên tôi nghĩ, tốt nhất là nhốt cô vào trong cửa, kết thúc tội ác của cô, để cô từ nay về sau không thể hại ai được nữa.
Tôi hỏi:
Thể tại sao anh lại thả tôi đi?
Bởi vì một người.
Vưu Hiểu Tuyết?
Anh Mạc phụt cười:
Là do thần hộ linh của cô!
Thần hộ linh? Âm Thao? Tôi những tưởng mình hận người đàn ông đã bỏ rơi mình đến tận xương tủy, nhưng vừa nghe tên hắn được thốt ra từ miệng người khác, tôi vẫn có cảm giác mong chờ, tôi nắm chặt áo choàng của anh Mạc, vội vàng hỏi:
Là hắn bảo anh thả tôi ra? Hắn đến rồi? Anh bảo trong đám người đến điều tra, có hắn? Hắn ở trong viện phải không?
Tôi muốn quay về gặp hắn! Tôi dùng hết sức đứng hẳn dậy, quay người muốn đi về phía viện, nhưng anh Mạc nắm chặt tay tôi nói:
Hắn không đến.
Không.
Không thể nào.
Anh Mạc lừa tôi, Âm Thao chắc chắn đã quay lại! Nghe lời của anh Mạc, tôi vẫn có một chút ít hy vọng, nhưng anh Mạc tiếp đó lại đánh tan bao nhiêu hy vọng của tôi:
Hôm mà cô với dì Mai đến phòng bảo vệ, tôi thực ra đã nhìn thấy ngài ấy và nhận ra rồi.
Sở dĩ chúng ta cùng đến được viện này, đều là do ngài ấy đưa đến.
Giao ước với tôi chính là ngài ấy, ngài ấy mới chính là chủ nhân của chúng tôi!
Không phải Âm Thiện?
Anh Mạc lắc đầu.
Tôi luôn cho rằng là Âm Thiện, nhưng cái người xuất hiện lúc họ chết đi, giống như một đấng cứu thể, ban cho họ mạng sống, lại chỉ cho họ đến bệnh viện làm việc, thật không ngờ đó lại là Âm Thao? Nhưng nghĩ mà xem, Âm Thao là thượng cấp của Âm Thiện, có vẻ cũng đúng.
Cô mau đi đi, tôi không mong muốn người phụ nữ của ngài ấy bị đày đọa ở đây.
Anh Mạc nói:
Cô yên tâm, viện trưởng lần này tỉnh lại, không xảy ra việc gì lớn, nhưng ngài ấy cũng quên mật ký ức trong một năm nay, nhầm năm nay thành năm ngoái rồi.
Cho nên ngài ấy không nhớ được những sự việc xảy ra có liên quan đến cô, mà sau khi chúng tôi phát hiện ra điều này, thì quyết định sẽ giữ bí mật cho cô.
Chỉ cần cô bước ra khỏi cánh cửa này, thì không ai biết việc của cô nữa, về sau này, cô hãy tự bảo trọng!
Tôi lo lắng hỏi:
Anh thật sự sẽ không sao chứ?
Anh Mạc lắc đầu.
Ánh mắt tôi rơi xuống phần ngực trống rỗng của anh ta:
Trái tim của anh.
Chiếc chìa khóa chỉ mở một lần.
Tôi đã dùng chiếc chìa khóa đó rồi, giờ tôi sẽ đi đánh một cái mới.
Chỉ là bây giờ không thể trở về nhà.
Anh Mạc cười nói.
Anh Mạc và Âm Thao đã có giao ước, trong thời hạn của giao ước, cho dù là người hay ma, thì đều phải ở trong viện, cho đến khi thời hạn kết thúc.
Những người này khi sinh thời còn có thể trở về đoàn tụ với gia đình khi trời sáng.
Nhưng nếu thân xác đã chết, nếu chỉ còn là linh hồn, thì ban ngày hay ban đêm đều phải ở lại trong viện.
Bây giờ rõ ràng, anh Mạc vì để tôi đi, nên đã hy sinh tự do của anh ta.
Cho dù là trước đây anh ta vẫn thường xuyên ở trong viện và thỉnh thoảng có về nhà, nhưng bây giờ thì không thể về nhà nữa.
Cảm ơn anh.
Tôi lấy lại sự kiên cường của mình, tuy trong lòng còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng tình hình như bây giờ thì không cho phép tôi lừng khừng.
Tôi vẫy vẫy tay, gọi cô cà lăm lại, bảo cô ta đỡ mình.
Lúc này anh Mạc đưa cái ô to đen sì vào tay cô cà lãm.
Đúng vậy.
Bên ngoài đang là ban ngày, nếu như cô ta cứ thể bước ra trời nắng, cô cà lăm sẽ như Vưu Hiểu Tuyết...
tan thành mây khói.
Chúng tôi để lấy nhau, rời khỏi cái bệnh viện tâm thần mà tôi bị nhốt suốt chín tháng ròng.
Bước ra khỏi cánh cổng này, không chỉ cảnh sát trên dương gian sẽ truy nã tội, đến ngay cả Diêm Đế của âm gian cũng không để tôi thoát, con đường trước mặt sẽ càng trở nên khó khăn, chẳng phải là tôi đang đối địch với cả thế giới ư? Đứng trước con đường xa lạ trước mặt, cô cà lăm mơ hồ hỏi:
Hy Hy, tôi...
chúng ta...
phải...
đi đâu?
Tôi nói:
Từ Gia Trại.
ở...
ở đâu?
Từ Gia Trại xa xôi hẻo lánh, cô cà lăm đương nhiên không biết là ở đâu.
Trước khi lên kế hoạch rời khỏi bệnh viện tâm thần, tôi đã nghĩ đến nơi sẽ đi, đó chính là đi tìm Ôn Như Ca.
Đó là người đàn bà quá giỏi, chỉ dựa vào một mình mình, có thể thoát khỏi vòng sinh tử luân hồi.
Tình cảnh của cô ta và tôi hoàn toàn trái ngược nhau, tôi giờ đây nằm trong danh sách truy nã cả hai giới dương và âm, mà cô ta, rõ ràng là người phạm bao nhiêu tội ác, lại có thể tiêu diêu tự tại, đến Diêm Đế còn chẳng làm gì được cô ta! Tôi phải đi thỉnh kinh cô ta mới phải.
Nhưng bây giờ có một vấn đề quan trọng cần giải quyết.
Bụng tôi đang rất đau! Vừa đi chưa được bao xa, tôi liền đau đến mức không thể bước tiếp một bước nào!
Sao, sao thế?
Cô cà lăm lo lắng nhìn tôi.
Tôi ôm bụng, mồ hôi vã ra như tắm, cố gắng hết sức nói:
Bụng tôi đau quá, tôi muốn đi cầu tiêu, mau giúp tôi tìm một cái nhà vệ sinh!