Chương 96: Sinh con trong nhà vệ sinh (2)
-
Kết Hôn Âm Dương
- 0 Giờ Sáng
- 1513 chữ
- 2021-12-31 04:50:59
Xong việc, tôi mới bước vào nhà vệ sinh.
Lúc tôi bước vào, tiếng khóc của trẻ sơ sinh ngừng bật.
Trời ạ, thằng nhóc này, mẹ của mi đến rồi, lại không phát ra âm thanh nữa, là ý gì vậy? Tôi nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lúc đầu tiên nhìn thấy nó.
Nó nằm trong cái hố, bàn tay nhỏ bé cầu cứu đưa ra, đôi mắt đồng linh mở to tròn, tiếng thét của nó the thé, miệng nó còn lộ ra hai cái răng nanh trắng phau phau...
Trông nó chẳng giống mới một em bé mới chào đời! Biểu cảm của nó như muốn nói:
Ông mày mà biết nói, chắc chắn sẽ chửi cho bà mẹ ngốc này không kịp vuốt mặt! Thôi được rồi.
Tôi thừa nhận một việc: Đứa trẻ tôi sinh ra không phải một con người, mà là quỷ, một con quỷ không hề tầm thường.
Đứa bé của người ta khi sinh ra tiếng khóc sang sảng, con tôi sinh ra thì là một tiếng hét chói tai, cho nên tiếng khóc thảm thiết vừa nãy chắc hẳn muốn nói, hãy đến đây lôi tôi ra ngoài? Cái trí thông minh này, hoàn toàn không phải từ đứa bé mới sinh ra! Tôi nên vui mừng, hay nên khóc đây? Tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi biết, việc cần làm bây giờ là vào nhà vệ sinh và tìm cách lôi nó lên, thay quần áo sạch sẽ và mau chóng rời khỏi đây.
Tôi đóng cửa, nói với cô cà lăm:
Cô canh chừng, đừng để ai vào đây.
Ừ.
Cô cà lăm cũng rất hiểu tôi, ngay lập tức giữ chặt cánh cửa, như vậy bên ngoài có muốn vào cũng chịu.
Tôi mau chóng đi tắm sạch cơ thể.
Vừa làm sạch cơ thể, vừa nói chuyện với cái bồn cầu lúc trước tôi xả thằng bé của tôi xuống:
Này...
Ta biết con không phải là đứa bé bình thường, hay là con hãy học những con quỷ leo lên từ bồn cầu trên tivi, tự mình leo lên đây, được không?
Không hồi đáp.
Nhưng lúc này trong đầu tôi lại xuất hiện cảnh tượng lúc đứa con bé bỏng của tôi bị dòng nước xả đi, khuôn mặt thù ghét của nó nhìn xoáy sâu vào tối.
Cho nên tôi nghĩ, lúc này, chắc nó muốn mắng té tát vào mặt tôi, cái tội xả nó vào bồn cầu
Ài...
Trong lòng tôi thấy khổ sở, oan ức, nhưng không biết nói sao.
Tôi không biết mình có thai, cũng không ai nói cho tôi biết, cái ngày dự sinh là hôm nay! Im lặng hồi lâu, cô cà lăm lên tiếng:
Hy Hy, cô...
không biết...
Chưa đợi cô ta nói hết, tôi liên tiếp lời:
Đúng, tôi không hề biết.
Sao...
sao lại...
thế?
.
Tôi buồn bã:
Tôi nằm viện, lúc đó xương bị gãy đến mười ba chỗ, lúc đó có khác nào người chết, nằm bất động suốt một tháng, đợi đến khi hoạt động được, tôi cũng đâu có để ý nhiều? Lúc đầu bị nôn mửa, tôi còn nghĩ do mình bị thương chưa phục hồi nên cơ thể có chút mất kiểm soát.
Sau đó thì càng không phải nói, trong viện âm khí nặng nề, hơn nữa tôi lại ăn thịt ma quỷ, làm biết bao nhiều việc xấu xa, tôi còn tưởng lúc mình đau bụng chết đi sống lại đó là bị báo ứng.
Ai mà ngờ...!
Đợi đã.
Tôi ăn thịt ma quỷ? Một con người ăn thịt ma quỷ, chẳng lẽ lại là điều bình thường mà một con người nên suy nghĩ đến? Cho dù có nhìn thấy những công thức chế biến nhiều loại ma quỷ trên tường như thế, thì người bình thường cũng chẳng ai nghĩ đến chế biến và ăn nó.
Tôi giờ quay qua nhìn cô cà lăm, tôi đã không còn cảm giác thèm thuồng thịt cô ta đến mức điên cuồng như lúc trước rồi.
Thật sự đã không còn cái cảm giác nôn nao thúc giục đó nữa.
Chẳng lẽ, trước đây lâu như vậy, thôi thúc tôi ăn thịt ma quỷ lại không phải là ý của tôi, mà là đứa trẻ này? Mạnh Thần có viết:
Quỷ cấp cao thực ra mới có thể ăn thịt ma quỷ.
Cho nên...
Có phải đứa trẻ này cũng thuộc loại quý cấp cao? Con tôi có thể ăn thịt ma quỷ, cha nó cũng có thể ăn thịt ma quỷ? Thật cũng không dám tưởng tượng, cảnh tượng Âm Thao ăn thịt ma quỷ, tôi còn tưởng hắn chắc hít tiên khí, nhưng có vẻ cũng sẽ là loại quỷ ăn thịt ma quỷ? Thật không ngờ!
Hy hy, đứa bé...
con trai...
hay con...
gái?
Cô cà lăm hỏi.
Tôi mặt không cảm xúc, trái tim thì lạnh tanh:
Tôi không biết.
Vậy...
cô...
hy vọng...
là...
Con trai...
.
Tại...
tại sao?
Đấu tranh.
Tuy rằng tôi bây giờ vẫn thấy mình còn như mơ, cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị đủ tâm lý để có một đứa bé, nhưng nếu được chọn, tôi vẫn muốn sinh con trai! Bởi vì trong tình cảnh hiện nay, tôi không chắc mình có thể sống được bao lâu, vì vốn dĩ cái mạng tôi nằm trong tay kẻ khác, không biết ngày nào bị lấy đi mất, nếu để lại một bé gái nhỏ bé đáng thương một mình, có khi nào số phận của nó cũng sẽ bị người ta sắp đặt như mẹ nó.
Phụ nữ đáng thương và yếu ớt, chỉ là quân cờ trong tay đàn ông? Cho nên tốt nhất là một bé trai.
Ngộ nhỡ tôi không còn, nó chắc chắn còn đủ dũng khí để đối mặt với đời, tốt nhất có thể kháng cự đến lúc trưởng thành, sau đó được cha nó công nhận và trở thành một người đàn ông uy phong khắp bốn phương, tới lúc đó, chẳng ai dám bắt nạt nó.
Nhưng thằng bé này, từ lúc tôi tắm rửa, mặc xong quần áo, đều không nghe thấy tiếng khóc của nó nữa.
Tôi cố gắng bám vào bệ xí, cố gắng cúi thấp hơn mặt xuống, bình thường mấy ai làm như thế, nhưng vì đứa bé này, tôi cố tìm mọi cách moi móc, vừa moi vừa gọi nó.
Những đứa trẻ này giống cha như đúc vậy, không có lương tâm gì hết.
Tôi đã vật vã hồi lâu, dùng những lời ngọt ngào nhất để gọi nó ra, mà vẫn không thấy nó hồi đáp.
Hơn nữa, sức khỏe của tôi giờ cũng không được tốt lắm, động một tí là thở không ra hơi, tôi vẫn cố gắng gọi nó đến khản giọng, cuối cùng vẫn chẳng có hồi âm, lúc đó cũng chẳng còn hơi và sự nhẫn nại.
Nó không có động tĩnh gì thì tôi cũng đâm lo, vì dù sao nó cũng là một đứa trẻ mới sinh, lỡ nó bị ngâm dưới đó có vấn đề gì thật, thì tôi biết làm sao.
Nhưng sau đó tôi lại tự an ủi mình, nó là quỷ, một con quỷ cao cấp, nên muốn có gì xảy ra với nó không phải dễ.
Thằng bé này, con còn không ra đây, thì ta sẽ bỏ đi! Cứ ở đó mà chơi trốn tìm, sau mà bị cao nhân nào bắt đi, thì cũng đừng trách ta! Dù gì bây giờ có nuôi con, ta cũng chẳng nuôi nổi!
Tôi thở dài, nói với cái bồn cầu.
Vẫn im lặng như tờ.
Thằng bé này thật giống cha, nó không thèm để ý đến tôi nữa! Hứ!
Tôi giả vờ lôi tay cô cà lăm đi.
Hy...
Hy
Cô cà lăm hơi do dự.
Tôi đương nhiên biết cô ta muốn nói gì, nhưng tôi lắc lắc đầu với cô ta, có ý bảo cô ta đừng nói gì thêm, rồi chúng tôi ra ngoài.
Tôi cho rằng, cho dù đứa trẻ này có lạnh lùng như cha nó thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, chẳng thể mãi mãi ở trong cái nơi tối tăm ẩm thấp đó.
Thế là tôi làm ra vẻ đi mất, như vậy có thể nó sẽ bò lên?
Kết quả là chúng tôi đi rất xa, cũng không thấy động tĩnh gì nữa.
Không, có thể là đây là ảo giác, con quỷ nhỏ đó đã len lén đi sau, mà chúng tôi không hề biết! Nhưng lúc này...
Tiếng khóc của nó lại vang lên trong nhà vệ sinh.
Vốn dĩ nó không muốn tự ra khỏi đó đây mà! Tôi rốt cuộc vẫn không thể kìm nén được quay đầu lại.
Quay...
quay lại đi!
Cô cà lăm nói.
Tôi buồn bã nói:
Giờ tôi không biết có giữ được đứa bé này bên cạnh thế nào, lấy gì để nuôi nó? Hơn nữa, tôi bây giờ thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần rồi, hai giới âm dương còn đang truy nã tội, nó mà ở cạnh tôi, chắc chắn sẽ phải chịu khổ lây, thậm chí cả đời không ngẩng mặt lên được? Tôi có nên bỏ rơi nó, dù gì ngoài cô và tôi thì không ai biết nó là con tôi!