Chương 58: Khuynh phi
-
Khí Phi Hồ Sủng
- Nhược Thủy Lưu Ly
- 1693 chữ
- 2020-02-01 03:00:49
Editor: Puck - Diễn đàn
Thủy Nguyệt Linh nặng nề thở hổn hển, tất cả trong mắt đều là quyến rũ, nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn Hiên Viên Mị bao nhiêu, trên người lộ ra tia sát ý, nàng quá không cẩn thận, rõ ràng đã bảo đảm, kết quả vẫn là…
Thấy rõ tự trách nơi đáy mắt nàng, Hiên Viên Mị ôm chặt nàng, an ủi,
Thủy nhi, đây không phải là lỗi của nàng!
Thủy Nguyệt Linh đưa tay ôm ngược lấy hắn, trầm mặc không nói, Hiên Viên Mị hơi lo lắng nhìn nàng,
Thủy nhi…
Thủy Nguyệt Linh đột nhiên cười cười với hắn,
Ta không sao!
Nhưng trong nụ cười kia lại mang theo mấy phần khát máu, bất kể người sau lưng là ai, kẻ đó đã chọc giận nàng thành công, kể từ khoảnh khắc nàng chấp nhận Hiên Viên Mị, hắn chính là tồn tại quan trọng nhất, nàng không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương tới hắn!
Cẩn thận suy nghĩ một chút, chắc là mùi thơm trên tờ giấy này tác quái, người sau lưng rốt cuộc có thân phận gì? Chỉ một mùi thơm, liền có thể giết chết Liễu Nghị đồng thời khiến cho nàng cũng trúng chiêu, hơn nữa cho dù lúc trước là mị tình, còn lần này là mùi thơm kỳ quái, đều là điều nàng chưa từng nghe.
Mị, chàng biết chuyện gì xảy ra sao?
Hiên Viên Mị gật đầu một cái, trên mặt hoàn toàn lạnh lùng như băng, nhưng khi nhìn Thủy Nguyệt Linh thì trong mắt vẫn mang theo vẻ dịu dàng,
Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì!
Nếu như chuyện lần trước hắn chỉ hoài nghi, như vậy lần này chính là khẳng định, trừ người kia còn có ai có thể có loại thuốc ly kỳ cổ quái này? Chỉ có điều cũng may người kia còn có chừng mực, không tổn thương đến Thủy nhi, nếu không hắn sẽ cho nàng ta hiểu chọc giận hắn có hậu quả gì!
Thủy Nguyệt Linh trầm tĩnh lại, hắn nói không sao chính là không sao, chỉ có điều nghĩ như vậy, hình như người sau lưng này cố ý phá hư quan hệ của hai người bọn họ! Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thủy Nguyệt Linh cười như không cười nhìn nam nhân trên người, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cực kỳ quyến rũ hỏi,
Mị, lần này lại là nữ nhân nào coi trọng chàng?
Thật đúng là họa thủy!
Hiên Viên Mị cũng cười như không cười, giọng nói dịu dàng đến quá đáng,
Thủy nhi, ở dưới người của ta lại gọi tên một nam nhân khác, nàng nói ta nên trừng phạt nàng như thế nào?
Trong lòng hắn cực kỳ khó chịu!
Thủy Nguyệt Linh híp mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó ôm cổ của hắn hôn lên, Hiên Viên Mị một phát giữ chặt cái gáy của nàng, lưỡi dài linh hoạt tùy ý lật chuyển trong miệng nàng, điên cuồng dây dưa cái lưỡi của nàng, giống như hận không thể một ngụm nuốt nàng vào trong bụng.
Ừ… Mị… Chậm một chút…
Hiên Viên mị nhìn dáng người quyến rũ của nàng, chẳng những không chậm lại, ngược lại càng động nhanh hơn.
Ưm…
Thủy Nguyệt Linh trừng mắt liếc hắn một cái, định mở miệng nhưng hơi khó khăn.
Kích tình ngừng nghỉ một lần nữa kéo dài, càng thêm điên cuồng, thở dốc nặng nề, rên rỉ mập mờ, cả nội điện phiêu đãng hơi thở ham muốn nồng đậm.
Thủy Nguyệt Linh đổ mồ hôi dầm dề nhìn chằm chằm người vẫn nằm trên người nàng, không ngừng thở dốc, Hiên Viên Mị cười đến mặt thỏa mãn, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, sau đó dần dần xuống phía dưới, lưu lại chốc lát nơi xương quai xanh tinh xảo của nàng, lại đi tới chỗ tuyết trắng đẫy đà kia, kích thích mà liếm cắn.
Hiên Viên Mị, chàng đủ chưa?
Khi nói chuyện vẫn mang theo thở khẽ như cũ.
Chưa!
Trả lời dứt khoát, khiến Thủy Nguyệt Linh không nói được gì, liếc hắn một cái,
Ta đói bụng!
Ta cũng không no bụng!
Tuy rằng nói như thế, nhưng lại ôm nàng lên, đi về phía thiên điện, bởi vì Hiên Viên Mị liên tục bảo đảm bây giờ nàng đã rất lợi hại rồi, không cần ngủ ở suối Địa Tâm, cho nên vị đế vương vĩ đại này cuối cùng lại ngủ trên long sàng. die nd da nl e q uu ydo n
Thủy Nguyệt Linh miễn cưỡng dựa vào trong ngực hắn, mặc cho hắn rửa sạch giúp nàng, chỉ có điều khi hắn định có ý đồ thì nhắc nhở hắn.
Kêu Tiêu Mạc mang bữa trưa tới nội điện, hai người tùy ý mặc áo ngủ vào liền bắt đầu ăn, bữa sáng chưa ăn, người nào đó lại quá mức cố gắng, Thủy Nguyệt Linh ngược lại thật đói bụng.
Cúi đầu nhìn bàn tay to trước ngực, không nhìn thẳng, nhưng người nào đó dường như không biết thu liễm, được một tấc lại muốn tiến một thước luồn tay vào trong áo ngủ, hai ngón tay kẹp lấy đỉnh nụ hoa kéo nhẹ một cái, Thủy Nguyệt Linh thiếu điều phun canh trong miệng ra,
Hiên Viên Mị!
Ở đây!
Thủy Nguyệt Linh trừng mắt liếc hắn một cái, hắn trở nên vô lại như vậy từ khi nào rồi hả? Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn giống như cho tới bây giờ đều không phải là quân tử, bản thân không biết rõ người, không trách được người khác, nhưng không ý thức được khóe miệng của mình đã sớm nhếch lên.
Hiên Viên Mị cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng, thỏa mãn thở dài, trong lòng vô cùng may mắn ban đầu bởi vì tâm huyết nhất thời dâng trào mà chạy đến Diệp quốc.
Dùng xong bữa trưa, Hiên Viên Mị đi thẳng đến Ngự thư phòng, Thủy Nguyệt Linh cũng lười hỏi hắn có chuyện gì, nếu ngay cả những chuyện này cũng không giải quyết được, vậy thì không phải là Hiên Viên Mị rồi!
Duỗi lưng một cái, thân thể hơi mềm yếu sinh ra lười biếng, chậm rãi di chuyển ra khỏi Ngự Thiên điện, định ra ngoài đi dạo.
Lớn mật, nhìn thấy nương nương còn không hành lễ!
Thủy Nguyệt Linh đang suy nghĩ viển vông, đột nhiên nghe được một câu như vậy, có phần không phản ứng kịp, không phải nữ nhân hậu cung đều bị trục xuất ra khỏi cung rồi sao? Ở đâu ra nương nương?
Ngước mắt nhìn, lại thấy là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng đang cau mày ngăn cung nữ sau lưng lại, cung nữ kia cũng thấy phi tần trong cung đều bị đuổi ra khỏi cung rồi, mà nương nương của mình vẫn còn rất tốt, cảm thấy nương nương nhà mình được độc sủng rồi, liền bắt đầu diễu võ giương oai. [email protected]
Khuynh phi không vui nhìn cung nữ kia, nếu không phải nàng nể tình nàng ta đi theo nàng bao nhiêu lâu, nàng đã sớm trừng phạt nàng ta, người mà người nọ sủng ái nhất, lại dám hô to gọi nhỏ, đó không phải là không muốn sống nữa sao?
Thủy Nguyệt Linh đánh giá nữ nhân trước mặt một chút, cũng không phải chán ghét, nhỏ giọng hỏi,
Như nhi, nàng ta là ai?
Bẩm nương nương, đó là Khuynh phi nương nương!
Như nhi quan sát sắc mặt nàng một chút, do dự nói,
Khuynh phi nương nương hơi đặc biệt, cho nên mới…
Đặc biệt? Thủy Nguyệt Linh cẩn thận quan sát nữ nhân này, là có phần đặc biệt!
Mặc dù âm thanh đối thoại của hai người không lớn, nhưng không cố ý tránh ai, cho nên Khuynh phi tự nhiên nghe được lời của hai người vào trong tai, thấy Thủy Nguyệt Linh không hề tức giận, trong mắt có chút ngạc nhiên, mỏ miệng hỏi,
Nương nương không tức giận sao?
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày, cảm thấy vấn đề này của nàng ta có phần không giải thích được,
Vì sao ta phải tức giận?
Bệ hạ rõ ràng nói giải tán hậu cung, lại giữ ta lại!
Thủy Nguyệt Linh thờ ơ nói,
Hắn làm như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn.
Ngạc nhiên trong mắt Khuynh phi càng tăng lên, mặc dù biết người được người nọ xem trọng khẳng định đặc biệt, nhưng mà nàng cho rằng một nữ nhân được cưng chiều như thế, cho dù như thế nào cũng có phần ỷ được sủng mà kiêu, bây giờ nhìn lại, cũng không phải có chuyện như vậy.
Thủy nhi…
Thủy Nguyệt Linh đảo mắt nhìn, chỉ thấy Hiên Viên Mị đang đi về phía này, sau lưng còn có Đoan Mộc Hiên đi theo, Hiên Viên Mị liếc nhìn Khuynh phi, mới nhớ tới quên nói chuyện này cho Thủy Nguyệt Linh rồi.
Cánh tay duỗi ra, kéo nàng vào trong ngực,
Thủy nhi…
Lời đến miệng lại không nói ra, bởi vì tiểu nữ nhân trong ngực hắn lại vẫn quan sát Đoan Mộc Hiên.
Mím mím môi, trực tiếp ôm nàng xoay người, Thủy Nguyệt Linh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, hắn sao vậy?
Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, cắn răng nghiến lợi nói,
Thừa tướng đại nhân đúng là một nhất biểu nhân tài , tuổi trẻ đầy hứa hẹn!
() Nhất biểu nhân tài: Thành ngữ Hán ngữ, hình dung một người dung mạo tuấn tú đoan chính, phong độ tiêu sái.
Thủy Nguyệt Linh hì hì một tiếng bật cười, thật là nam nhân nhỏ mọn, hắn sẽ không cả đời đều nhớ Thừa tướng đại nhân là một nhất biểu nhân tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn đó chứ?