Phần 3 - 15
-
Khi yêu cần nhiều dũng cảm
- Chetan Bhagat
- 2659 chữ
- 2020-05-09 02:37:02
Số từ: 2644
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
PHẦN 3: CHENNAI
---o0o---
15.
Chuyến bay của tôi hạ cánh xuống Chennai lúc bảy giờ tối. Chúng tôi bị chậm sáu tiếng ở Delhi vì có một kẻ tâm thần đã gọi điện đến sân bay và báo rằng máy bay bị cài bom. Hành lý của tôi mất thêm một giờ nữa mới tới được băng chuyền. Trong khi chờ đợi, tôi nhìn những người xung quanh. Điều đầu tiên tôi nhận ra, xin thứ lỗi cho tính nông cạn của tôi, là khoảng chín mươi phần trăm mọi người da đều sẫm màu. Trong chín mươi phần trăm đó, tám mươi phần trăm thoa phấn để tông màu da chuyển sang nhờn nhợt. Tôi hiểu tại sao hãng mỹ phẩm Fair & Lovely ra đời. Tôi không thể hiểu tại sao người ta lại muốn trắng ra đến thế.
Hầu hết những phụ nữ đứng ở băng chuyền đều trông giống mẹ Ananya; tôi không thể phân biệt được họ. Ai nấy đều đeo cả tấn vàng trên người, nhưng không hiểu vì sao trông không được như những chiếc vòng cổ của cô Pammi, có gắn đá quý và ngọc trai như những thứ hoa quả khô hình thù kỳ lạ.
Tôi bước ra khỏi sân bay. Tôi phải tìm một chiếc tuk tuk để tới phòng thuê chung của mình. Tôi sờ soạng trong túi tìm tờ giấy ghi địa chỉ mới của mình. Tìm trong túi quần jean mãi không thấy, suýt nữa tôi phát hoảng lên. Tôi chẳng biết nơi nào ở Chennai ngoại trừ T. Nagar. Và tôi biết T. Nagar vì đã tham dự khóa học ở Brilliant Tutorials. Dù sao, tôi không nghĩ họ sẽ chứa một trong số hàng trăm ngàn học viên của họ từ tám năm trước.
Tôi mở ví ra và tìm thấy địa chỉ. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi bước tới chỗ chờ xe. Bốn tài xế đang tranh giành nhau hành khách tiếp theo.
Enga?
một người tài xế đẩy ba người kia ra và hỏi tôi.
Khách sạn Enga hả?
Không phải khách sạn,
tôi nói và lấy ví ra. Tôi mở ví, đám tài xế nhìn thấy những tờ một nghìn rupi mẹ tôi đã cho trước khi tôi rời Delhi. Anh ta chép miệng. Tôi lôi tờ giấy ghi địa chỉ ra.
Tiếng Anh gì gì đó,
anh ta nói.
Tôi nhìn quanh. Có vẻ chẳng có ai thông thạo tiếng Anh quanh đây cả. Tôi đọc địa chỉ.
Nung-ba-ka-ma-ma?
tôi nói.
Nungambakkam?
anh tài xế phá lên cười như thể đó là từ dễ đọc nhất trên đời.
Đúng vậy,
tôi nói và nhớ lại địa điểm mà Devesh đã báo.
Gần trường Loyola. Anh biết trường Loyola không?
Seri, seri,
người tài xế nói. Thời gian ở chung với Ananya đã cho tôi biết rằng
seri
là một từ Tamil hòa nhã.
Tôi đưa hành lý vào xe.
Đồng hồ?
Anh ta lại cười như thể tôi vừa kể một câu chuyện cười tục tĩu.
Gì thế?
tôi vỗ vào cái đồng hồ.
Đồng hồ gì gì đó,
anh tài xế nói lớn, anh ta đã trở nên hung hăng hơn sau khi rời khỏi sân bay.
Bao nhiêu?
tôi hỏi.
Edhuvum,
anh ta nói.
Tôi không hiểu. Anh dừng lại đi, bao nhiêu?
Anh ta không dừng lại cũng chẳng trả lời. Tôi vỗ vào vai anh ta. Anh ta quay lại nhìn. Tôi chơi trò đố chữ ngớ ngẩn với anh ta, làm điệu bộ
bao tiền thế, anh bạn?
Anh ta tiếp tục lái xe đi. Sau mười giây anh ta giơ bàn tay phải lên và xòe ra năm ngón tay.
Năm gì cơ?
Anh ta lại xòe năm ngón tay.
Năm mươi?
Anh ta gật đầu.
OK,
tôi nói. Anh ta hiểu chữ này.
Vokay,
anh ta nói và chìa tay ra để bắt tay. Tôi bắt tay anh ta. Anh ta cười vang và phóng vút vào hoàng hôn Chennai.
Tôi nhìn thành phố. Nó có những thứ Ấn Độ thông thường như những chiếc tuk tuk, những chiếc xe buýt đông nghẹt người, những cảnh sát giao thông gắt gỏng và những cửa hàng nhỏ xíu bán rau quả, đồ gia dụng, quần áo và đồ trang trí. Tuy vậy, vẫn có cảm giác khác biệt. Đầu tiên, biển hiệu ở tất cả các cửa hàng đều được viết bằng chữ Tamil. Kiểu chữ Tamil giống như những tranh đố ảo giác thường làm bạn nhức đầu nếu nhìn quá lâu. Tất cả phụ nữ Tamil đều cài hoa trên tóc. Đàn ông Tamil không tin tưởng vào quần và họ mặc lungi kể cả ở khu thương mại trung tâm. Thành phố ngập đầy những áp phích quảng cáo phim. Bức hình những người hùng làm bạn cảm thấy kể cả các ông chú mình cũng có thể trở thành ngôi sao điện ảnh. Người hùng nào cũng béo, hói, có hàng ria rậm và nữ anh hùng đứng bên cạnh anh ta thì đẹp mê hồn. Có lẽ mẹ tôi đã đúng khi nói rằng phụ nữ Tamil có nét gì đó quyến rũ đàn ông Bắc Ấn.
Này, đó có phải IIT không?
tôi nói to khi chợt nhìn thấy tấm biển IIT Chennai.
Guindy, guindy,
tài xế nói một từ mà có thể gây ra rắc rối nếu anh ta nói ở Delhi.
Tôi nhìn bức tường dài tới hơn một cây số bao quanh trường. Anh tài xế đọc tên những khu vực chúng tôi đi qua - Adyar, Saidapet, Mambalam rồi đến những cái tên không thể đọc được và quá dài tới nỗi chẳng hàng ô chữ giải đố nào viết đủ. Tôi thấy thương những người sống ở các khu vực đó bởi vì họ phải bỏ quá nhiều thời gian điền cột địa chỉ trong các bản kê khai.
Chúng tôi đi qua một tấm áp phích phim khổng lồ cao cỡ mười lăm mét khi vào Nungambakkam. Người tài xế dừng xe. Anh ta thò cổ ra khỏi xe và chắp tay.
Gì vậy?
tôi ra dấu hỏi.
Thalaivar,
anh ta nói và trỏ tấm áp phích.
Tôi nhìn ra. Đó là áp phích quảng cáo một bộ phim có tên Padayappa. Tôi nhìn các diễn viên và chỉ nhận ra duy nhất một người.
Rajnikant?
Anh tài xế cười nhăn nhở. Tôi đã nhận ra ít nhất một biểu tượng ở thành phố này.
Anh ta lái vào con đường nhiều cây của Nungambakkam, đi cho tới khi chúng tôi tới trường Loyola. Tôi hỏi một vài người dân địa phương xem Chinappa Towers ở đâu và họ chỉ cho chúng tôi tới đúng tòa nhà đó.
Tôi bước ra khỏi chiếc xe và đưa người tài xế đồng một trăm rupi. Tôi băn khoăn có nên bo cho anh ta mười rupi vì sự thân thiện của anh ta hay không.
Anju,
anh tài xế nói và lại mở lòng bàn tay ra.
Tôi vẫn bối rối và rồi nhận ra anh ta ra hiệu ba lần.
Anh đòi năm trăm ư? Anh điên rồi sao?
Điên cái khỉ,
người tài xế nói và chặn cửa xe để tôi không lấy được hành lý ra.
Tôi nhìn đường phố hoang vắng. Con đường quạnh quẽ, mới chín giờ tối nhưng cảm tưởng như hai giờ sáng. Hai chiếc ô tô vượt qua chúng tôi. Tài xế xe tôi dừng họ lại. Một trong hai chiếc xe có hai người lái, cả hai đều ngồi ghế trước. Bốn người bọn họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tamil, giọng họ vống lên.
Năm trăm,
một người tài xế biết nói một chút tiếng Anh quay ra nói với tôi.
Không năm trăm đâu. Năm mươi,
tôi nói.
Ái dà,
một người tài xế khác gào lên. Bốn người bọn họ vây lấy tôi như thể những kẻ xấu xa trong những bộ phim Kollywood rẻ tiền.
Gì cơ? Trả hành lý đây để tôi đi,
tôi nói.
Gì đó hành lý. Mày… làm… trả tiền,
Shakespeare của bọn họ nói với tôi.
Bọn họ bắt đầu xoay vòng chầm chậm xung quanh tôi. Tôi tự hỏi thế quái nào mình lại không chọn làm việc trong một văn phòng có điều hòa ở Delhi khi có cơ hội.
Hãy đến đồn cảnh sát,
tôi nói, vận hết dũng khí Punjab trong người để tỏ ra là thanh niên cứng.
Gì đó cảnh sát,
tay tài xế của tôi, người vừa mới bắt tay tôi hai mươi phút trước, gào lên.
Đây là Chennai… cảnh sát ở đây là cảnh sát của tao… đây không phải là Bắc Ấn… gì đó, ennoda poola oombuda,
gã tài xế nói được tiếng Anh cất tiếng.
Những chiếc răng trắng ởn của chúng lóe lên trong đêm. Tất cả ấn tượng về vẻ khiêm nhường của đàn ông Tamil (có được từ bố Ananya) đã bốc hơi mất khi tôi cảm thấy một gã tài xế vỗ vào lưng mình.
Chết tiệt,
tôi nói khi nhận thấy một gã tài xế lấy gì đó trong túi ra. Thật may, đó không phải một con dao mà là một hộp diêm và bao thuốc lá. Hắn châm một điếu rất kiểu cách, bắt chước các bộ phim Tamil. Tôi nhìn trên phố, tìm ai đó, bất cứ ai có thể cứu tôi khỏi chuyện vớ vẩn này.
Một người đàn ông bước ra từ tòa nhà cạnh đó. Tôi nhìn ông ta và không thể tin vào mắt mình. Ông đội một chiếc khăn xếp - nhìn thấy một quý ông ở Chennai cũng giống như thấy gấu Bắc Cực ở Delhi vậy. Ông bước ra để phủ bạt lên chiếc xe của mình. Cảm giác nhẹ nhõm chạy ran khắp sống lưng tôi. Krishna đã tới để giải cứu Draupadi[25].
Chú ơi!
tôi hét to hết mức có thể.
Ông nhìn tôi. Ông thấy tôi bị những chiếc xe tuk tuk vây quanh và đã hiểu tình hình. Ông bước lại phía chúng tôi.
Bọn tài xế quay lại, sẵn sàng xử lý luôn cả ông.
Enna?
ông chú nói.
Đám tài xế kể cho ông câu chuyện theo kiểu của bọn chúng. Ông nói chuyện với bọn chúng bằng giọng Tamil rất trôi chảy. Thật thích thú khi thấy một quý ông nói tiếng Tamil. Như thể kênh Sun TV sáp nhập với Alpha TV vậy.
Cháu đến từ đâu?
ông hỏi.
Sân bay ạ.
Từ sân bay tới đây thì không thể năm trăm rupi được. Cùng lắm là một trăm thôi,
ông nói.
Bốn gã tài xế đồng loạt cất tiếng với rất nhiều từ
không
. Tuy vậy, bọn chúng đã hạ giọng đôi chút vì ông chú người Tamil. Sau năm phút, chúng tôi đã thu xếp được ở mức một trăm rupi cùng những cái liếc nhìn hằn học của đám tài xế. Gã tài xế xe tôi lôi hành lý của tôi ra vứt xuống đường rồi biến đi luôn.
Cảm ơn chú,
tôi nói.
Chú sống ở Chennai lâu chưa ạ?
Quá lâu rồi. Đừng ở đây quá lâu như chú,
ông nói và giúp tôi đưa hành lý vào trong thang máy.
Cháu là người Punjab à?
Tôi gật đầu.
Nếu muốn uống rượu hay ăn thịt gà thì để về nhà nhé. Phải cẩn thận, tòa nhà của cháu toàn người ăn chay đấy. Cũng không được phép rượu bia đâu.
Thế ạ?
Đúng vậy, ở đây người ta như thế. Với họ, những gì vui vẻ đều đến cùng với tội lỗi,
ông nói khi cửa thang máy đóng lại.
Tôi bấm chuông cửa phòng trọ chung. Lúc đó là mười giờ. Một gã ngái ngủ ra mở cửa. Căn phòng tối đen.
Xin chào,
tôi nói.
Krish từ Delhi. Tôi ở bộ phận tài chính tiêu dùng.
Hả?
gã đó nói.
Ồ, cậu là anh chàng đó. Nhân viên tập sự Bắc Ấn duy nhất ở Citibank Chennai. Vào đi, cậu đến muộn thế.
Máy bay trễ chuyến,
tôi nói và bước vào phòng.
Anh ta bật chiếc đèn phòng khách.
Tôi là Ramanujan, từ IIMB[26],
anh ta nói. Tôi nhìn anh ta. Cho dù mới ra khỏi giường, tóc anh ta đã được bôi dầu và chải chuốt. Trông anh ta có vẻ là người được việc ở một nhà băng. Với vẻ thảm thương sau vụ đụng độ với mấy tay tài xế tuk tuk, tôi trông như một người chẳng bao giờ mở nổi một tài khoản ngân hàng.
Kia là phòng của Sendil, còn kia là phòng của Appalingam.
Anh ta chỉ cho tôi phòng của tôi.
Trong nhà còn gì ăn không?
tôi hỏi.
Chẳng biết nữa,
anh ta nói và mở tủ lạnh.
Có ít cơm trộn sữa chua đây.
Anh ta lấy bát ra. Trông nó không giống một món ăn. Nó trông giống như cơm chẳng may bị rơi vào sữa chua vậy.
Còn gì khác không? Có nhà hàng nào quanh đây còn mở cửa không?
Anh ta lắc đầu và nhặt hai chiếc phong bì đưa cho tôi.
Đây, có thư cho cậu này. Người phục vụ nói có một cô gái tới tìm cậu.
Tôi nhìn mấy lá thư. Một là thư chào mừng của Citibank. Bì thư kia có chữ viết của Ananya trên đó. Tôi nhìn bát cơm sữa chua lần nữa và cố tưởng tượng đó là thứ gì ngon lành, nhưng tôi không thể huy động đủ dũng khí để nuốt nó.
Tôi vào phòng mình và nằm xuống giường. Ramanujan tắt các bóng đèn ở những chỗ còn lại trong nhà và về phòng ngủ.
Cậu cần bọn tôi gọi không?
anh ta hỏi trước khi về phòng mình.
Mấy giờ bắt đầu làm việc nhỉ?
Chín giờ, nhưng nhân viên tập sự cần đến đó lúc tám giờ. Bọn tôi đến lúc bảy rưỡi. Bọn tôi dậy lúc năm giờ.
Tôi nghĩ về hai tháng vừa rồi ở Delhi, khi đó thức dậy lúc chín giờ là một khỏi đầu sớm sủa.
Năm giờ trời đã sáng rồi sao?
Cũng sắp sáng. Chúng tôi sẽ gọi cậu dậy. Ngủ ngon.
Tôi đóng cửa phòng và mở thư của Ananya.
Chào chàng trai Chennai,
Em tới tìm anh, nhưng anh lại không đến vào buổi chiều như anh đã bảo em. Dù sao em cũng không thể chờ lâu hơn vì mẹ nghĩ em đang cùng các bạn tới cửa hàng tơ lụa Radha. Em phải quay trở về. Ở nhà lúc này đang có vài chuyện nhưng giờ em chưa muốn nói với anh ngay.
Đừng lo, chúng mình sẽ gặp nhau sớm thôi. Văn phòng của anh ở Anna Salai, không xa văn phòng của em mấy. Tuy thế, HLL đang bắt em đi khắp cả bang này. Em phải bán tương cà chua. Rất khó khăn, vì không có me chua hay dừa trong đó!
Em phải đi đây. Anh biết không, hôm nay em cài hoa nhài trên tóc đấy! Nó giúp em trông có vẻ nền nã với những người ở trong này. Em đã ngắt ra vài cánh hoa và bỏ vào cùng thư này đấy. Hy vọng chúng làm anh nhớ tới em.
Yêu anh, hôn anh
Ananya
Tôi mở những nếp gấp của lá thư. Những cánh hoa nhài rơi vào lòng tôi. Chúng thật mềm mại và tỏa hương thơm ngát. Nó là thứ duy nhất trong ngày hôm nay làm tôi cảm thấy hạnh phúc. Nó nhắc nhở tôi rằng tại sao tôi lại ở đây.
= =
• Chú thích •
[25] Các nhân vật trong truyền thuyết của Ấn Độ.
[26] IIMB: Học viện quản lý Bangalore, Ấn Độ.