18.


Số từ: 3067
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn
Bình minh tuyệt đẹp ở bãi biển Marina đã bù đắp cho việc bị gọi điện đánh thức lúc năm giờ sáng. Mới sáng sớm hàng trăm người đã tản bộ trên bờ biển dài hàng dặm.

Anh có biết đây là bãi biển thành phố dài nhất châu Á không?
Ananya hỏi ngay khi gặp tôi ở tòa nhà sở cảnh sát.

Em đã bảo anh rồi,
tôi nói.

Sao anh mặc đồ tề chỉnh thế?


Anh sẽ tới chỗ làm luôn. Nhân viên tập sự phải đến đó lúc bảy giờ rưỡi,
tôi nói và tháo giày, xắn quần lên để đi dạo trên bãi biển.

Để làm gì?


Để nịnh nọt ông sếp, để nếu em làm tốt thì ông ấy sẽ thăng cho em lên cấp nịnh nọt mới. Chào mừng đến với cuộc sống công sở,
tôi nói.

Em thì chưa phải đối mặt với chuyện đó. Em phải bán hàng nghìn chai tương cà chua mỗi tuần. Em đang hụt so với chỉ tiêu nhiều quá.


Em phải chai mặt và tương mạnh vào,
tôi nói.

Buồn cười đấy,
cô nói và đấm tôi. Ananya nhìn thấy một người đàn ông cùng chiếc xe đạp. Ông ta mang theo một rổ đầy idli[32].
Ăn sáng nhé?
Cô rủ.

Không có nướng sao?


Đừng có phàn nàn,
cô nói. Chúng tôi lấy bốn chiếc idli và ngồi trèn một chiếc ghế dài quay ra phía biển. Cô nói về mẹ cô.
Thầy dạy nhạc không nhận mẹ. Ông ấy cảm thấy bà chơi chưa đủ hay.


Nhưng chẳng phải bà rất giỏi sao?
tôi hỏi, mặc dù từ những tiếng khóc the thé nghe được tối qua thì tôi không dám chắc lắm.

Mẹ chưa đủ giỏi theo các tiêu chuẩn Chennai. Bố hồi trước làm ở các thành phố bên ngoài Tamil Nadu. Mẹ đã trở thành một ngôi sao trong cộng đồng người Tamil ở đó. Ở đây, bà chỉ thường thường thôi. Nhạc camatic ở Chennai ở một đẳng cấp khác.

Tôi gật đầu làm như mình hiểu.

Bố mẹ em đã rất hăm hở khi tới Chennai. Nhưng giờ đây bố đã mất cơ hội thăng chức. Những người họ hàng phiền phức cứ tới nhà suốt. Trong hoàn cảnh này mà con gái của họ muốn đem một anh chàng Punjab chứ không phải Brahmin, không phải Tamil về ra mắt họ thì tất nhiên là họ sẽ phát điên lên thôi. Chúng mình phải kiên nhẫn. Em cũng yêu họ, Krish ạ,
cô nói và dừng lại để thở.
Một cơn gió nhẹ thổi vào mặt chúng tôi. Cô ngả đầu vào vai trái tôi. Tôi vuốt tóc cô. Mặt trời trồi lên ở vịnh Bengal, đầu tiên màu gần như đỏ, rồi sau biến thành màu da cam ấm hơn. Tôi vòng tay quanh người Ananya. Với chiếc cà vạt và chiếc quần công sở, tôi trông giống như một anh chàng nhân viên tiếp thị không có chỗ nào để đưa bạn gái đi hẹn hò.

Chỉ có một cách duy nhất để anh có thể đến nhà em thường xuyên,
Ananya nói sau khi nhìn đường chân trời một phút.

Là gì?


Ôn cho em trai em vào IIT. Họ sẽ chấp nhận mọi điều vì chuyện đó,
cô nói.
Tôi buông cô ra và ngồi thẳng lên.
Em điên hay sao thế? Anh ôn thi vào IIT tám năm trước rồi. Anh không thể dạy thằng bé được.


Em chắc chắn anh có thể xem lại sách vở và giúp được nó. Bố mẹ em sẽ phải dễ chịu hơn với anh. Chỉ tới khi đó em mới có thể yêu cầu họ xem xét chấp nhận anh một cách chính thức.

Tôi nhúng chiếc idli của mình vào chutney dừa và ăn. Tôi nhớ món bánh parantha nóng của mẹ vào bữa sáng.

Anh có yêu em không?
Cô lau chutney dính trên môi tôi.
Tôi hôn cô. Tôi đang hôn cô sau hai tháng. Suốt một phút tôi vẫn không buông cô ra. Nói thế nào thì nói, tôi ôn lại môn hóa ở IIT cũng là vì cái cảm giác này đây.

Nào!
Một giọng khàn khàn gào lên đằng sau chúng tôi.
Tôi quay người lại. Một cảnh sát người Tamil bụng phệ, trông giống đầu gấu hơn là cảnh sát, đang bước nhanh về phía chúng tôi.
Cái gì thế này?
anh ta nói và phang dùi cui xuống ghế. Cả hai chúng tôi bật dậy. Ananya núp sau lưng tôi.

Ôi, chết tiệt,
cô nói.
Tìm cách thoát khỏi anh ta thôi.

Viên cảnh sát gào lên với tôi bằng tiếng Tamil. Bất lực, tôi bảo Ananya phiên dịch.

Anh ta muốn đưa chúng ta tới đồn cảnh sát. Anh ta nói sao chúng ta dám to gan lớn mật làm những trò này ngay bên ngoài sở cảnh sát.


Ai bảo sở cảnh sát lại đối diện bãi biển chứ?
tôi hỏi.

Hãy im đi và nhè tiền cho anh ta,
cô thì thào.
Tôi rút ví ra và lấy hai mươi rupi.

Không gì đó không gì đó…
Viên cảnh sát tiếp tục la hét và túm lấy tay tôi.
Tôi lấy ra một đồng năm mươi. Anh ta nhìn tôi rồi nhìn Ananya.
Cảnh cáo đấy nhé,
anh ta vừa nói vừa cầm lấy đồng tiền.
Ananya phá lên cười sau khi viên cảnh sát rời chúng tôi đi.

Không có gì buồn cười đâu,
tôi nói, đi lại giày và bỏ quần xuống.
Gặp nhau ở khu tập thể chỗ anh nhé?


Để sau đi. Ngày nào em cũng phải rời Chennai, mà về cũng muộn nữa,
cô nói.

Thế cuối tuần vậy?


Em sẽ cố,
cô nói.
Anh cho em ăn gà nhé? Em thèm những món không phải đồ chay đến phát điên rồi. Và cả bia nữa.


OK,
tôi hứa. Tòa nhà của tôi có luật chỉ được ăn chay, nhưng nếu tôi mang những đồ đã làm sẵn từ ngoài vào chắc họ cũng chẳng biết được.
Chúng tôi ngồi trong xe tuk tuk của mỗi đứa. Cô nói với tôi từ cửa sổ bên hông xe.
Và em sẽ nói chuyện với bố mẹ em về việc dạy thêm. Tuần hai buổi lúc năm giờ nhé?


Năm giờ sáng á? Sao mọi người ở thành phố này lại háo hức dậy sớm đến thế chứ?


Đó là lúc mọi người phải đi dạy thêm,
cô nói và phóng đi.

Tôi phải đợi hai tuần khốn khổ ở Chennai, cuối cùng Ananya mới quyết định tới thăm tôi ở khu tập thể để ăn trưa vào một ngày thứ Bảy. Một cuối tuần nọ mẹ Ananya ốm và cô phải nấu ăn cho cả gia đình, theo sau là một bài ca của mẹ cô. Món ăn không được như ý, vì kinh nghiệm nấu nướng của Ananya chỉ giới hạn trong việc làm Maggi trong phòng tôi và làm bánh nướng bằng một chiếc bàn là (đúng thế, làm được đấy). Tiếp theo là một bài ca nữa từ bà bác Shobha dành cho mẹ Ananya vì đã không dạy dỗ con gái cho tới nơi tới chốn. Những chê trách đó thẩm thấu xuống cả Ananya, thế là cô phải đưa bà bác Shobha đi mua sắm trang sức và sari vào cuối tuần tiếp theo.
Trong khi đó, tôi đã tới Brilliant Tutorials và mua quyển hướng dẫn ôn thi vào IIT. Tôi không thể tin những tài liệu đó lại khó nhằn đến thế. Lý do duy nhất khiến tôi gắng học chúng hồi xưa là để không bị những cuộc cãi vã của bố mẹ tôi làm phân tán. Tôi ôn lại hóa học để chuẩn bị cho bài giảng đầu tiên.
Tôi cũng tới chỗ chú hàng xóm Sardar để tìm hiểu cách tốt nhất kiếm được gà và bia.

Có ai đến thế? Người bạn Punjab của cháu à?
ông hỏi.

Đồng nghiệp ạ,
tôi nói, để ông không đến.

Cháu cẩn thận lúc mang lên thang máy nhé,
ông nói.
Được ông mách nước, tôi tới Delhi Dhabha ở Nungambakkam, cách nhà tôi không đến một cây số. Tôi bọc gói gà tandoori ba lần để mùi không bay ra ngoài. Tôi tới một cửa hàng bia rượu được chính phủ cấp phép, họ có làm rầy rà một chút vì tuổi của tôi.
Cậu qua hai lăm chưa?


Chưa, nhưng sắp rồi,
tôi nói.

Thế thì chúng tôi không thể bán cho cậu được,
người bán hàng nói.

Kể cả khi tôi trả thêm mười rupi mỗi chai ư?

Thật đáng kinh ngạc khi thấy tiền bạc có thể cơi nới luật lệ ở đất nước này đến vậy. Người bán hàng gói ba cái chai bằng một tờ giấy nâu, rồi tôi đặt chúng vào trong một túi nhựa, như vậy người ta sẽ không thể hình dung ra hình dạng.

Có gì trong đấy đấy?
người giữ thang máy hỏi khi tôi đặt cái túi xuống sàn, những cái chai tạo ra âm thanh rất rõ.

Nước chanh ạ,
tôi nói.

Cậu nên uống nước dừa ấy,
người giữ thang máy nói.
Tôi gật đầu và tiến về căn hộ của mình. Ramanujan thấy tôi đặt những chiếc chai vào trong tủ lạnh.
Gì thế?
Anh ta mặc lungi và thân trên chẳng có gì ngoại trừ một sợi chỉ quấn quanh vai.

Bia,
tôi nói.

Anh bạn, cậu không thể mang đồ uống có cồn vào trong tòa nhà này được,
anh ta nói.

Bạn gái tôi sắp đến chơi. Cô ấy thích uống bia,
tôi nói.

Cậu có bạn gái ư?
Ramanujan hỏi lại cứ như thể tôi có mười bà vợ vậy. Chẳng ai trong số những anh chàng đang ở cùng tôi có bạn gái cả. Họ đều là những người có bằng cấp, những anh chàng Tamil làm việc cho Citibank được trả hậu hĩ sắp sửa được bố mẹ đưa ra đấu giá.

Đúng vậy, từ hồi đại học,
tôi nói.
Những người bạn ở cùng đã vào phòng khách. Chẳng ai trong bọn họ mặc áo cả. Tôi đóng cánh cửa tủ lạnh để tránh đẩy câu chuyện về thứ đồ uống đó đi xa hơn.

Cô ấy tới thăm Chennai ư?
Sendil hỏi.

Cô ấy sẽ tới ở đây sao? Cô ấy không thể ở lại đây được,
Appalingam nói.

Cô ấy sống ở Chennai,
tôi nói.
Mấy anh chàng đó nhìn nhau như thể ai sẽ là người hỏi câu hỏi treo chuông cổ mèo.

Người Tamil à?
Ramanujan hỏi.

Ừ,
tôi nói,
Tamil Brahmin.
Tôi thêm vào hai từ cuối để họ đón sốc cùng lúc.

Chà!
cả bọn đồng thanh.

Cô ấy uống bia à?
Ramanujan hỏi.

Ừ,
tôi nói và đổ gà ra một chiếc bát.

Lại còn ăn gà nữa? Người Brahmin kiểu gì thế?
Sendil nói.
Và anh bạn này, đừng đưa người không ăn chay vào ngôi nhà này đấy.


Đây cũng là nhà tôi mà,
tôi nói.

Nhưng luật là luật,
cậu ta nói.
Người ở thành phố này thích các luật lệ, nói đúng hơn là thích tuân theo các luật lệ. Trừ phi bạn là cảnh sát hay người bán rượu hay tài xế tuk tuk.

Thôi kệ đi, Sendil,
Ramanujan nói.

Cảm ơn,
tôi nói và đặt chỗ gà vào trong tủ lạnh.
Các cậu ơi, lúc cô ấy đến phiền các cậu mặc áo vào hộ nhé.

Ananya tới chỗ tôi lúc hai giờ. Tôi lịch sự mời cô vào phòng khách. Các bạn cùng nhà của tôi ném về phía nhau những cái nhìn ngại ngùng khi cô chào hỏi bọn họ. Sendil nói chuyện với cô bằng tiếng Tamil. Người Tamil thích chọc tức những người không nói tiếng Tamil bằng cách chỉ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tamil trước mặt họ. Đây chỉ là sự nổi loạn âm thầm duy nhất trong tính cách kiềm chế, nhu thuận của họ. Cuối cùng, khi cô vào phòng riêng của tôi, tôi ôm chầm lấy cô từ đằng sau.

Chúng mình ăn trước nhé? Em không được ăn gà cả tháng rồi.


Anh không được làm tình trong bốn tháng rồi,
tôi nói, nhưng cô đã bước tới và mở tủ lạnh.

Anh có cả bia nữa. Tuyệt quá!
Cô tán thưởng và rút ra một chai. Cô mời các bạn cùng nhà tôi; họ từ chối. Chúng tôi đưa thức ăn và bia vào phòng ngủ của tôi. Tôi không muốn các bạn mình bên ngoài phải chứng kiến tội lỗi khi chúng tôi xử lý hết một con gà và hai chai bia.

Còn giờ là món tráng miệng,
tôi nói và tới gần cô.

Nếu em ợ, đừng hết yêu em nhé,
cô nói và môi cô kề gần tới môi tôi.
Tôi ợ. Cô phát tôi. Chúng tôi hôn và hôn và hôn nhiều nữa. Chúng tôi làm tình cuồng nhiệt, không phải chỉ vì sau một thời gian dài, mà còn bởi vì lần đầu tiên chúng tôi làm điều đó ở cái thành phố cao ngạo này.

Ngài Citibank ơi, có lỡ tàu xe gì đâu. Lần sau chậm hơn, nhẹ nhàng hơn nhé,
Ananya nói khi chúng tôi nằm ngửa ra. Tôi thở dài, bước vào trạng thái mơ hồ. Ramanujan chơi nhạc Tamil bên ngoài phòng.

Sao, nói gì đi chứ? Đàn ông chỉ thích làm tình thôi,
cô nói và đá chân tôi.

Đúng thế, chính vì thế mà anh đã đồng ý dạy em trai em lúc năm giờ sáng. Em muốn xem vở hóa học của anh không?
Tôi ngồi dậy, mặc quần áo và lôi những bài giảng từ ngăn kéo ra.

Đêm qua anh đọc lại suốt bốn tiếng đấy,
tôi nói.

Đáng yêu quá,
cô nói và bước tới hôn lên má tôi.
Đừng lo. Bố mẹ em sẽ sớm biết anh tuyệt đến chừng nào thôi. Và rồi họ sẽ yêu anh như em yêu anh vậy.


Họ sẽ ngủ với anh chứ?
Tôi nằm xuống bên cạnh cô.
Cô huých cùi tay vào bụng tôi.

Đau đấy,
tôi nói.

Tốt.
Cô nhìn vào mắt tôi. Ánh mắt cô trở nên dịu dàng.
Em biết dạy thêm rất vất vả. Bố mẹ em là những người kỳ quặc. Anh đừng bỏ cuộc nhé?


Anh sẽ không bỏ cuộc.
Tôi vuốt tóc cô.

Hay thật đấy, gần gũi như thế này còn tuyệt hơn cả làm tình nhỉ?


Anh không chắc,
tôi nói và với tay ra để chỉnh quạt to hơn.

Nhà em chẳng bao giờ nói chuyện. Ở nhà bố mẹ em năm thì mười họa mới mở lời. Mọi người nói chuyện về thời sự, về thức ăn, về thời tiết. Nhưng chẳng bao giờ tâm sự về cảm nghĩ của mình. Em chỉ có thể tâm sự với anh thôi,
cô nói.
Tôi im lặng. Cô ngồi dậy để mặc quần áo. Cô nhặt những chiếc gối từ dưới sàn lên và đặt lại trên giường. Tôi kéo tay cô ngồi xuống lại với tôi.

Sao anh không rủ em bỏ trốn với anh?
cô hỏi.

Em muốn anh làm thế à? Nếu anh rủ em bỏ trốn thì sao?


Em sẽ chẳng biết phải làm gì nữa. Em không muốn làm tổn thương họ. Em đã làm thế, bằng cách chọn bạn trai người Punjab, nhưng em nghĩ chúng ta có thể thuyết phục được họ. Em muốn họ mỉm cười vào ngày cưới của em. Em đã tưởng tượng về ngày cưới của mình như thế kể từ khi em còn bé. Còn anh thì sao?

Tôi suy nghĩ một phút.
Anh không muốn trốn đâu,
tôi nói.

Tại sao chứ?


Như thế thì quá dễ dàng. Và nó không phục vụ cho mục đích lớn lao hơn.

Ananya bước ra khỏi giường và mang lại những thứ đồ ăn còn thừa. Cô nhặt ăn những mẩu vụn thịt gà trong khi chúng tôi nói chuyện.
Mục đích lớn lao hơn ư?


Đúng vậy, chính những sự phân biệt và chia rẽ ngu ngốc đó là nguyên nhân làm cho đất nước chúng ta trì trệ đến vậy. Là người Tamil trước, sau đó mới là người Ấn Độ. Người Punjab trước, rồi mới là người Ấn Độ. Chuyện này phải kết thúc.

Ananya nhìn tôi.
Tiếp tục đi,
cô vỗ về vẻ tinh nghịch.
Tôi tiếp tục,
Quốc ca, đồng tiền chung quốc gia, các đội tuyển quốc gia, vậy mà, con cháu của chúng ta vẫn không được cưới người ngoài bang mình. Sao sự hà khắc này có thể là điều tốt cho đất nước chúng ta được chứ?

Ananya mỉm cười.
Đây là gà, bia hay sex? Cái gì đã nạp năng lượng cho anh nhiều đến vậy? Hãy nịnh em và nói rằng đó là do sex đi. Nào, nói đi,
cô nói.

Anh nghiêm túc đấy, Ananya. Chuyện ngớ ngẩn đó phải kết thúc thôi.


Và làm thế nào chúng ta kết thúc được nó đây?


Hãy nghĩ về con cái chúng ta.


Em đã nghĩ rồi, một vài lần. Em muốn chúng có khuôn mặt của em. Chỉ đôi mắt là của anh thôi,
cô nói.

Không phải cái đó, hãy nghĩ về điều này - chúng sẽ không phải là người Tamil hay người Punjab. Chúng sẽ là người Ấn Độ. Chúng sẽ vượt lên trên những thứ vớ vẩn này. Nếu thanh niên nào cũng kết hôn với người không thuộc cộng đồng của họ, đó sẽ là một điều tốt cho đất nước. Đó chính là mục đích lớn lao hơn.


Ô, vậy ra lý do anh ngủ với em là muốn tốt cho đất nước này,
cô nói.

Ở một khía cạnh nào đó thì đúng là như vậy.
Tôi cười bẽn lẽn.
Cô lấy một chiếc gối và đập vào đầu tôi. Và sau đó, vì đất nước, chúng tôi lại làm tình tiếp.

Mở cửa ra, Krish,
giọng lo lắng của Ramanujan cùng những tiếng đập cửa lớn đã đánh thức tôi dậy.
= =
• Chú thích •
[32] Idli: Một thứ bánh tròn nhỏ làm bằng bột gạo và đậu lăng để lên men và hấp lên.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.