20.


Số từ: 1799
Nguyễn Thị Hương Thảo dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Hội nhà văn

Em giỏi hóa học. Em cần giúp môn vật lý,
Manjunath, mọt sách tương lai và là em trai Ananya, nói bằng năng lượng của một con gà trống. Lông mày của cậu nhướng lên hạ xuống trong khi nói, đồng điệu với ba nếp nhăn trên trán.
Tôi đã đến dạy buổi đầu tiên. Ananya đã đi Madurai từ đêm trước đó vì một phi vụ bán hàng dài cả tuần. Dậy sớm làm tôi đau đầu. Mẹ Ananya đã mang cà phê đến phòng Manju. Cũng không tác dụng gì.
Việc tôi chỉ mới ôn lại môn hóa thôi cũng vậy.

Dù sao thì cũng ôn lại xem sao,
tôi nói và mở sách ra.

Hydrocarbon à?
cậu nói khi nhìn thấy cuốn sách của tôi.
Em đã làm ba lần rồi.

Tôi ra một bài tập và cậu giải xong trong vòng hai phút. Tôi cho một bài khó hơn, và cậu giải trong cùng thời gian đó. Một cuốn băng được bật ở phòng bên cạnh. Nghe như dàn hợp xướng của những người phụ nữ đang hành quân đi nhập ngũ vậy.

M.S. Subbulakshmi [33],
Manju nói khi nhận ra vẻ lo lắng của tôi.
Nhạc để cầu nguyện ạ.

Tôi gật đầu và lật giở cuốn sách Hóa học để tìm một bài tập đủ khó cho gã Einstein bé nhỏ này.

Nhà Tamil nào cũng bật nó vào buổi sáng,
cậu nói.
Tôi tự hỏi liệu Ananya có bật băng đó mỗi sáng ở nhà chúng tôi sau khi cưới nhau không. Mẹ tôi có thể sẽ gặp chấn thương tâm lý nghiêm trọng với âm thanh đó. Càng lúc tiếng cầu nguyện càng lớn hơn.

Trường IIT như thế nào ạ?
cậu hỏi.
Tôi nói với cậu về ngôi trường trước kia của tôi, loại bỏ bớt tất cả những phần cay đắng đã xảy ra trong cuộc đời mình.

Em muốn vào ngành hàng không,
Manju nói. Hồi bằng tuổi cậu, tôi còn không biết đến từ đó nữa kia.
Sau khoảng chừng một tiếng thì cậu rút sách Vật lý ra. Cậu đưa ra cho tôi một bài tập và tôi bảo cần có thời gian để giải. Cậu gật đầu và đọc chương tiếp theo. Người đi dạy đang được dạy. Tôi dành phần còn lại của giờ học học Vật lý từ Manju. Tôi đứng dậy đi về. Tôi tới phòng khách, ở đó bố Ananya đang chậm rãi ân ái với tờ Người Hindu. Ananya đã dặn tôi rằng hãy dành thời gian với bố cô càng nhiều càng tốt. Tôi đợi mười phút để ông đọc xong bài báo.

Gì thế?


Không có gì ạ,
tôi nói.
Cháu xong bài giảng rồi.


Tốt,
ông nói và giở trang báo khác.

Ở ngân hàng thế nào ạ, thưa chú?

Ông liếc nhìn lên khỏi tờ báo, ngạc nhiên.
Ngân hàng nào?


Ngân hàng của chú ạ.
Tôi hắng giọng.
Công việc của chú thế nào ạ?


Gì thế?
ông nói, bí thế bởi sự ngu ngốc của câu hỏi.
Công việc thì có gì chứ? Công việc nào chả thế.


Vâng, đúng thế ạ,
tôi nói.
Tôi đứng đó thêm năm phút nữa, chẳng biết nên làm gì. Tôi không đấu lại được với tờ Người Hindu, và mỗi ngày lại có một tờ mới được đưa đến.

Cháu đi về đây chú ạ,
tôi nói.

OK,
ông nói.
Tôi ra đến cửa thì ông gọi,
Ăn sáng nhé?


Cháu sẽ ăn ở cơ quan.


Cơ quan cậu ở đâu?


Anna Salai ạ,
tôi nói.

Tôi đi qua chỗ đó đấy. Tôi sẽ đi lúc tám rưỡi. Tôi sẽ đưa cậu tới đó,
ông nói.
Tôi nhận thấy tám rưỡi đồng nghĩa với việc tới muộn một tiếng so với ông sếp của tôi. Như thế không ổn với tôi. Nhưng chuyến đi nhờ xe cũng có nghĩa rằng tôi có thể ở trong căn nhà này thêm hai tiếng nữa và ở riêng trong chiếc xe cùng với ông bố vợ tương lai của mình.

Như thế tốt quá ạ. Cháu cũng phải tới cơ quan tầm đó,
tôi nói.

Tốt,
ông nói và trở lại với tờ báo.
Chúng tôi ngồi ăn sáng lúc bảy rưỡi. Bố Ananya tới phòng thờ để cầu nguyện và quay trở lại với ba dải sọc màu xám trên trán theo phong tục. Tôi băn khoăn không biết có nên cầu nguyện cùng hay không, nhưng không chắc sẽ phải giải thích ra sao về việc đi làm muộn cùng ba vệt sọc.
Bữa sáng có idli, và mẹ Ananya đã để đến năm chục chiếc trước mặt chúng tôi. Chúng tôi ăn lặng lẽ. Ananya cũng đã nói với tôi rằng họ chẳng mấy khi mở lời. Cách tốt nhất để hòa hợp là đừng bao giờ nói.

Thêm chutney nhé?
Câu hỏi của mẹ Ananya (cùng với cái lắc đầu của tôi) là cuộc đàm thoại có chiều sâu duy nhất của chúng tôi trong bữa ăn.
Bố Ananya lùi chiếc Fiat ra khỏi ga ra. Ông ngoái ra nhìn tôi vài lần. Tôi không chắc liệu ông muốn tránh hay muốn tông cho tôi một cú trực diện.

Vào đi,
ông nói. Tôi vòng qua bên kia xe để ngồi bên cạnh ông. Việc ngồi cùng xe với bố bạn gái gợi lại cho tôi những ký ức đau thương. Tôi hít vài hơi sâu. Đây không phải tình huống đó, hãy bình tĩnh đi, tôi tự nhủ mình vài lần.
Ông lái xe với tốc độ khoảng mười cây số một giờ, và tôi tự nhủ không biết phải giải trình thế nào với sếp vì đã không đến văn phòng từ hai tiếng trước. Xe tuk tuk, xe máy và thậm chí cả những loại xe dùng sức người như xích lô cũng có thể vượt được chúng tôi.
Tôi muốn nói chuyện nhưng không thể nghĩ được bất kỳ chủ đề nào mà không gây ra rắc rối. Tôi mở chiếc cặp đi làm có in dòng chữ đáng nghi hoặc
Citi không bao giờ ngủ
và lấy các bản báo cáo nghiên cứu của mình ra đọc. Tuần qua cổ phiếu dot com[34] đã giảm hai mươi lăm phần trăm. Các nhà phân tích từng dự đoán rằng các cổ phiếu này sẽ tăng gấp ba giá trị mỗi giờ thì nay lại tuyên bố rằng thị trường đã đi vào chế độ tự chỉnh định. Tự chỉnh định - thuật ngữ nghe rất thông minh và đã khéo léo lấy bớt đi một phần đau đớn của những người vừa đánh mất đi khoản tiền tiết kiệm của cả đời mình. Nó cũng làm bạn trở nên ngu ngốc nếu bạn hỏi tại sao thị trường lại không tự chỉnh định sớm hơn? Hoặc theo cách cơ bản hơn, tự chỉnh định là cái chết tiệt gì cơ chứ?
Có hai khách hàng, mỗi người đã mất một triệu rupi, sẽ đến gặp tôi hôm nay. Với tấm bằng IIMA của mình, tôi phải cần tới phép thần thông mới làm cho những khoản lỗ đó biến mất được.
Chiếc xe dừng lại gần một cột đèn giao thông.

Cậu viết những báo cáo đó à?
ông hỏi.
Tôi lắc đầu.
Là nhóm nghiên cứu ạ,
tôi nói.

Thế ở ngân hàng cậu làm gì?
Có vẻ ông đang thích dùng câu hỏi tu từ.

Phòng chăm sóc khách hàng ạ,
tôi nói, không chắc những gì mình làm có phải là chăm sóc không. Bảo người ta đưa tiền của họ cho mình rồi bòn rút từ đó không phải là chăm sóc.

Cậu có biết cách viết các báo cáo đó không?
ông hỏi.
Những chiếc xe sau chúng tôi bắt đầu bấm còi. Chiếc Fiat không khởi động ngay lập tức được. Ông thử hai lần trong tuyệt vọng.

Không gì đó chất lượng dịch vụ,
ông chửi thề với chiếc xe trong khi kéo bướm gió. Tôi để những bản báo cáo lại bên trong và sẵn sàng đẩy chiếc xe. Thật may, đến lần thứ ba thì xe khởi động được.

Cháu viết được, sao ạ?
tôi nói, trả lời câu hỏi lúc trước của ông.

Chẳng có gì. Ngân hàng của chúng tôi đã liên doanh một cách ngu ngốc. Giờ họ muốn tôi đề xuất một kế hoạch làm việc. Chính tay tổng giám đốc đó đã yêu cầu tôi.


Cháu có thể giúp,
tôi la lên như một cậu hướng đạo sinh.

Nhãi ranh,
ông nói.

Gì cơ ạ?


Tay tổng giám đốc Verma ấy. Trong ba mươi năm làm việc ở ngân hàng, tôi chưa từng làm một báo cáo nào. Giờ tôi còn phải làm trình chiếu pinpoint nữa.


Trình chiếu PowerPoint ấy ạ?
tôi hỏi.

Đúng rồi, cái đó đó. Cái thằng nhãi ranh ấy cố tình đưa tôi những thứ tôi không hiểu được,
ông nói.

Cháu có thể giúp,
tôi nói. Có lẽ tôi đã tìm được cách để làm thân với ông.

Không cần,
ông nói, giọng rất nghiêm trọng. Ông đã nhận ra rằng mình cởi mở quá mức cần thiết.

Cậu xuống đây đi,
ông nói và lái xe tới một góc đường.
Citibank chỉ cách đây khoảng trăm mét thôi.

Tôi bước ra khỏi xe. Tôi nói cảm ơn ba lần và vẫy tay tạm biệt ông, ông không đáp lại. Ông đặt tay lên cần số.

Đừng có gặp Ananya quá nhiều. Chúng tôi là những người đơn giản, chúng tôi không nói nhiều. Nhưng đừng làm hỏng danh tiếng của con bé trong cộng đồng chúng tôi,
ông nói.

Thưa chú, nhưng…


Tôi biết cậu là bạn học với nó và cậu đang giúp đỡ Manju. Chúng tôi có thể biết ơn cậu, chúng tôi có thể mời cậu ăn, nhưng chúng tôi không thể để Ananya cưới cậu được.

Tôi đứng ở ngã tư đường. Những chiếc xe tuk tuk bóp còi inh ỏi như thể đang có cuộc cãi vã căng thẳng. Đó thật khó có thể xem là nơi để thuyết phục ai đó về quyết định quan trọng nhất đời của bạn.

Chú ơi, nhưng…
tôi lại nói.
Ông chắp tay lại trước khi nhấn ga. Chiếc xe bắt đầu chuyển động. Chết tiệt, tôi phải đáp lại sao đây với bàn tay chắp lại? tôi nghĩ. Ông lái xe vượt qua tôi. Giống như một anh chàng bán bảo hiểm thất trận, tôi nhấc cặp lên và bước về phía ngân hàng.
= =
• Chú thích •
[33] Madurai Shanmukhavadivu, nghệ sĩ nhạc camatic nổi tiếng của Ấn Độ.
[34] Cổ phiếu của các công ty công nghệ cao, đặc biệt là công ty mạng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Khi yêu cần nhiều dũng cảm.