Chương 12.2
-
Không Kịp Nói Yêu Em!
- Phỉ Ngã Tư Tồn
- 1432 chữ
- 2020-02-02 04:00:19
Dịch: Keichan (Huyền Trang)
Nhà xuất bản: Văn Học
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
Trong lòng cô vô cùng đau đớn, theo bản năng cô đưa tay ra nắm lấy gấu áo anh, giống như nắm lấy khúc gỗ trôi nổi duy nhất. Mộ Dung Phong thấy khóe miệng cô run run, dáng vẻ ngơ ngẩn tội nghiệp như đứa trẻ thơ, anh chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng thương xót, nắm lấy tay cô :
Tĩnh Uyển …
. Cô không muốn nghĩ gì nữa, anh nói:
Nếu em muốn hắn quay lại, bằng mọi cách anh sẽ tìm hắn cho em
. Tim cô đau nhói, nghĩ đến lời Kiến Chương từng nói, từng chữ đều như dao sắc, đâm sâu vào lục phủ ngũ tạng. Mộ Dung Phong nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay anh có vết chai vì cầm súng, thô ráp cọ vào tay cô. Tay Hứa Kiến Chương luôn mềm mại ấm áp, còn tay anh lại đầy sức mạnh, cô cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, chỉ có chút ấm áp duy nhất từ lòng bàn tay anh truyền đến, sự ấm áp đó giống như ngọn lửa yếu ớt ngày đông, khiến người ta không kìm được lưu luyến. Trong lòng cô buồn bã đến cực điểm, có một cảm giác bất an lờ mờ khác, cô không biết sự bất an này từ đâu mà đến, chỉ là đau lòng không muốn nghĩ nữa, cô hít một hơi thật sâu, cố ngăn dòng nước mắt:
Kệ anh ấy… kệ anh ấy đi…
.
Thừa Châu ở phía Bắc, khí hậu vốn khô hanh, mưa ba ngày liên tiếp thật là hiểm thấy. Những hạt mưa như những chiếc kim nhỏ, như những sợi lông bò rơi xuống không phát ra tiếng động, gió thổi tung rèm cửa, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Trước cửa sổ có một cây hòe rất lớn, nở đầy hoa, hoa trắng lật phật lật phật trong gió mưa hỗn loạn, một chút hương nhàn nhạt bay vào theo hơi mưa, mát rượi và thơm dịu.
Triệu Thù Ngưng đến thăm Tĩnh Uyển, thấy Lan Cầm ngồi bóc quả hạnh đào trước chiếc bàn nhỏ, liền hỏi:
Sao không bảo nhà bếp làm?
. Lan Cầm nhoẻn miệng cười, nói:
Cậu Sáu sai em bóc để nấu cháo hạt sen hạnh đào, Cậu Sáu sợ nhà bếp làm không sạch sẽ
.
Triệu Thù Ngưng nói dăm câu tào lao với Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển quay mạt đi nhìn trời mưa bên ngoài, bảo:
Vẫn đang mưa
. Thù Ngưng nói:
Đúng thế, mưa hai ngày rồi, mùa màng năm nay nhất định rất tốt, năm ngoái khô hanh khiến đoại soái lo lắng, anh Sáu đích thân đến phía Nam thu mua quân lương
. Thù Ngưng thấy trước giường đặt một giỏ hoa, bên trong cắm mấy trăm bông lựu, đỏ rực như bó đuốc rừng rực, nở rộ gần như muốn cháy lên, tấm tắc khen:
Loại hoa này kết thành tú cầu là đẹp nhất
. Lan Cầm cười nói:
Biểu tiểu thư khéo tay nhất rồi, kết lẵng hoa, kết tú cầu, ai ai cũng khen đẹp
. Thù Ngưng nói:
Dù sao cũng rãnh rỗi, kết một cái cho Doãn tiểu thư chơi mà
. Lan Cầm liền đi lấy dây kẽm đến, lại lấy hơn trăm bông hoa lựu đỏ rực.
Thù Ngưng ngồi trước giường kết quả cầu hoa, Tĩnh Uyển thấy ngón tay cô thoăn thoắt, một lát sau quả cầu hoa đỏ rực đã hoàn thành, Thù Ngưng lại lấy dây đồng kết thành tua, nói:
Treo trước, đầu giường được không?
. Tĩnh Uyển luôn thích màu sắc rực rỡ, ngh thế liền mỉm cười:
Cô khéo tay thật đấy
.
Thù Ngưng nói:
Tôi học của cô tôi đấy, cô ấy rất khéo tay, con người cũng rất tốt
. Bỗng nhiên mắt Thù Ngưng ngân ngấn:
Tiếc là cô ấy ra đi quá sớm, lúc đó đại soái đánh trận bên ngoài, anh Sáu còn nhỏ nhưng việc tang lễ đều do anh ấy làm chủ. Anh Sáu lúc nhỏ nghịch ngợm lắm, không hiểu chuyện nhất, nhưng cô tôi vừa mất, anh ấy bỗng như trưởng thành lên. Chúng tôi lúc đó chỉ biết khóc, nhưng anh ấy gọi người bên ngoài vào, điện báo cho đại soái trước, sau đó hỏi từng quy tắc tang lễ, giống như người lớn
. Tĩnh Uyển thuận miệng hỏi:
Lúc đó Cậu Sáu bao nhiêu tuổi?
. Thù Ngưng nói:
Mới mười hai tuổi, anh Sáu lúc nhỏ không cao lớn lắm, đại soái thường nói anh ấy vẫn còn chưa cao bằng lan can
. Lan Cầm cười mỉm, chỉ nói:
Nhà trên có rất nhiều ảnh Cậu Sáu hồi nhỏ, em đi lấy cho tiểu thư xem
. Không đợi Tĩnh Uyển nói Lan Cầm đã đi ra ngoài.
Tĩnh Uyển tuy mới quen Thù Ngưng có vài ngày, nhưng cảm thấy tính cách cô ôn hòa nho nhã, lúc này thấy cô yên lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì, đầu hơi cúi, hàng mi dài rủ xuống như chiếc quạt nhỏ, trên tay cầm một bông hoa lựu, lại ngắt từng cánh hoa đỏ như lửa, những cánh hoa lác đác rơi trên thảm trải nền. Lan Cầm đã quay lại cầm rất nhiều ảnh, đặt từng tấm từng tấm lên giường cho cô xem:
Đây là lúc còn ở Vọng Châu, đây là đại soái và Cậu Sáu, đây là phu nhân và Cậu Sáu…
.
Tĩnh Uyển cầm bức ảnh đó lên, ảnh chụp lúc Mộ Dung Phong khoảng mười tuổi. Trong ảnh, một người phụ nữ khuôn mặt thanh tú đang ngồi trên ghế, Mộ Dung Phong đứng ở bên cạnh, khuôn mặt non nớt ngây thơ, rõ ràng vẫn là một đứa trẻ xấc láo. Cô vẫn còn ngẩn ngơ bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếp theo là tiếng cảnh vệ hành lễ, tiếng giày da bước đi ấy cô đã vô cùng quen thuộc, quả nhiên là Mộ Dung Phong đã về.
Mỗi ngày anh đều đến thăm cô mấy lần, lúc này trông anh như mới từ bên ngoài về, vẫn chưa thay quân phục, anh đi vào mới bỏ mũ xuống, Lan Cầm vội đón lấy, Thù Ngưng cũng đứng dậy. Anh nhìn nhìn sắc mặt Tĩnh Uyển trước, cười nói:
Hôm nay hình như tinh thần tốt hơn chút rồi, em ăn cơm chưa?
.
Tĩnh Uyển lắc lắc đầu, anh nói:
Anh phái xe đi đón một vị khách quý, em nhất định sẽ rất vui khi gặp vị khách quý này
. Thấy trên giường bày không ít anh của mình, anh bất giác cười tươi hớn hở:
Sao lại xem cái này?
. Anh cúi người xuống cầm một bức ảnh ngày bé của mình lên nhìn một lát, miệng nói:
Dạo trước có một tờ báo đến phỏng vấn anh, chụp cho anh hai bức nửa người rất đẹp, lúc nào anh lấy cho em xem
. Tĩnh Uyển cười cười, hỏi:
Là vị khách quý nào đến thế?
.
Mộ Dung Phong tâm trạng rất vui vẻ, nói:
Bây giờ không nói cho em, lát nữa em gặp sẽ biết
. Giờ anh mới chú ý Thù Ngưng cũng ở đây, liền hỏi:
Bên tứ phu nhân đã ăn cơm chưa?
. Thù Ngưng đáp:
Em mới đến một lúc cũng không biết nữa
. Cô ngừng lại một lát, nói tiếp:
Em cũng phải về ăn cơm thôi, Doãn tiểu thư, ngày mai tôi lại đến thăm cô
. Tĩnh Uyển biết quy tắc trong nhà họ, ngay cả các phu nhân trưởng bối đều rất kinh sợ Mộ Dung Phong, cho nên không dám giữ Thù Ngưng lại.
Mộ Dung Phong ra vẻ bí hiểm như thế, nhưng Tĩnh Uyển chẳng hề để ý, Mộ Dung Phong nói chuyện phiếm với cô mấy câu, bên ngoài có người thông báo:
Cậu Sáu, Doãn tiên sinh đến rồi
.
Tĩnh Uyển vừa kinh ngạc vừa vui mừng, giống như đang mơ, thấy người làm dẫn vào một người, quả nhiên là Doãn sở Phàn, Tĩnh Uyển gọi một tiếng
Cha
. Nước mắt cô cứ chực trào ra, Doãn Sở Phàn đi lên mấy bước nắm lấy tay cô, mắt cũng ngân ngấn nước:
Tĩnh Uyển con sao rồi, cha và mẹ con lo đến sắp phát điên
. Cô vừa tủi thân, vừa đau lòng, vừa vui mừng, vừa áy náy, tuy mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố cười nói:
Cha… con… con vẫn ổn
.