Phần hai: Hôn lễ không cô dâu - Chương 15.1
-
Không Kịp Nói Yêu Em!
- Phỉ Ngã Tư Tồn
- 2064 chữ
- 2020-02-02 04:00:20
Dịch: Keichan (Huyền Trang)
Nhà xuất bản: Văn Học
Nguồn typer: DĐ Lê Quý Đôn
Tĩnh Uyễn vốn đang trong giai đoạn dưỡng thương,trên đường cực kì mệt mõi,vất vả cô sợ cha lo lắng,cố gắng không để lộ ra,chỉ cắn răng chịu đựng.Về đến càng bình,xuống xe dườg như mệt mỏi lên đến cực điểm,cô không muốn nói them một câu.Suốt dọc đường Doãn Sở Phàn lo lắng không nguôi,lúc xuống tàu mới thở phào một tiếng,nói:’cuối cùng cũng đến nhà rồi
Tiếng cười ồn ào trên sân ga,lần này đi Thừa Châu,chỉ mấy tháng,nhưng cô lại có cảm giác như cả một đời,dường như tách biệt với thế giới này là một tầng sâu,đầu óc choáng váng,cô cố gắng lấy tinh thần xuống xe,chân đặt xuống đất,trái tim vẫn dập dềnh.Họ đã điện báo cho gia đình từ trước ,lái xe trong nhà đón được họ mới thở phào mặt mài hớn hởn nói:
lão gia ,đại tiểu thư,hai người đã về rồi ,phu nhân sớm đã giục chúng tôi đi đón đó
Tĩnh Uyên cảm thấy mình yếu ớt đền cực độ ,mệt đến cực độ,ngồi trên xe cô chỉ muốn mau về nhà,đến lúc về nhà vừa xuống khỏi xe bổng nhiên như có sức lực cô bước nhanh vào phòng khách:
Mẹ,Mẹ!
Doãn phu nhân đã ra đón,cô lao vào lòng mẹ,giống như đứa trẻ òa khóc thành tiếng.Doãn phu nhân ôm lấy cô,cô khóc lớn hu hu như thể muốn trút ra hết những đau đớn tủi nhục gần đây.Doãn phu nhân không kìm được rơi lệ nói:
về là tốt rồi,về là tốt rồi…
Cô ôm lấy cánh tay mẹ,giống như ôm lấy khúc củi mục cuối cùng,cứ thế khóc nức nở.Cô chưa từng yếu đuối thế này,cũng chưa từng sợ hãi thế này.Doãn phu nhân vỗ vỗ lưng cô giống như dỗ đứa trẻ ,cô kiệt sức nức nở nói:
mẹ con sai rồi
Doãn phu nhân ngấn lệ nói:
con gái lần sau không được dọa mẹ như thế,mẹ chỉ có con thôi
Nước mắt cô cũng lã chã chãy xuống giọng nói của cô gần như không thể nghe thấy:
mẹ con cũng chỉ có mẹ
Tối đó cô ngủ rất ngon,cơ thể quá mệt mõi,trái tim cũng mệt mỏi ,thế nên về đến nhà là ngủ một giấc thật sâu chẳng mơ mộng gì.Cô ngủ đến trưa mới dậy ăn cơm trưa.Doãn Sở Phàn rời Càn Bình đã lâu vừa quay về bận việc kinh doanh.Doãn phu nhân ở lại với con gái,cứ ngắm cô mãi,chỉ hỏi mọi chuyện cô ở Thừa Châu.Cô sợ mẹ lo lắng,chỉ kể chút chuyện không lien quan,hai mẹ con tíu tít trò chuyện,bỗng bác Ngô vào nói:
phu nhân ,tiểu thư Hứa thiếu gia đến
Tĩnh Uyển chỉ thấy trái tim nhảy lên không biết là cảm giác gì,Doãn phu nhân đã nói:
mau, mau đi gọi cậu ấy vào
Tĩnh Uyển ngồi ở đó không động đậy Hứa kiến Chương hôm nay mặc áo dài,người gầy đi rất nhiều,vẽ mặt cũng mệt mõi,từ xa đã chào hỏi Doãn phu nhân:
bác gái
.Doãn phu nhân nói :
ngồi đi,bác lấy chút điểm tâm cho hai đứa
Bà liền đứng dậy ra đi,khóe miệng Tĩnh Uyên hơi mấp máy,cô muốn giử mẹ lại,cuối cùng vẫn không nói ra.
Hứa Kiến Chương nhìn cô từ phía xa,giữa họ chỉ cách nửa căn phòng,nhưng trong chốc lát bỗng trở nên xa vời,dường như cách cả ngàn núi vạn biển .Anh hơi cúi đầu Tĩnh Uyển nghiêng mặt ,trên cửa sổ rèm cửa nhung màu xanh lá thẩm rủ những tua màu vàng hoa lệ gió thổi qua chút ánh vàng lấp lánh,giống như mặt trời chiếu xuống dòng song ,sống động lấp lánh,trong mắt anh lại tràn ngập sự chán nản.
Trong tim cô chất chứa cảm giác rối ren phức tạp,vừa như thương xót lại vừa như oán trách càng giống như sự bị động khiến cô không thể nghỉ gì thêm ,ép cô đến mức không thể thở được.Cuối cùng anh mở rộng nói khàn khàn:
Tĩnh Uyễn xin lỗi
cô không nói gì một sức mạnh kì lạ ủng hộ cô ,móng tay cô vô thức cào vào mặt nhung ghế sofa nhung tơ mịn và mềm ,hơi ngứa .Rất lâu sau anh lại nói
hôm nay anh đến ,chỉ là đến xin lỗi em ,anh có lỗi với em ,nhưng trong tình hình đó anh cũng không có cách nào khác .Anh không mong em tha thứ cho anh ,cũng biết em không muốn gặp anh ,nhưng nếu hôm nay anh không đến ,kiếp này anh sẽ không yên tâm .
Gió rất mạnh ,thổi rèm cửa phần phật ,Tĩnh Uyễn nghĩ đến phòng ngủ cửa Mộ Dung Phong,cũng là rèm cửa lớn kiểu tây ,dưới rèm cửa kết quả cầu bông,lúc không có việc gì làm cô thường đứng trước cửa sổ nghịch mấy quả cầu đó quả cầu bong xoa trong lòng bàn tay hơi ngứa ngứa.Cô bất ngờ hoảng hốt,kì lạ sao bổng nhiên bản thân lại nhớ đến điều này.Cô cho rằng Thừa Châu là ác mộng của mình,cả đời cũng không muốn nhớ lại.Cô hơi hoảng loạn mắt nhắm lại,Kiến Chương đang nhìn cô ,ánh mắt đầy hối hận và đau khổ vẻ mặt cô hơi thẩn thờnhưng cô định thần lại nói:
em không oán trách anh
Anh đứng đó không nhúc nhích,giọng nói vẫn nhỏ nhẹ:
nhưng anh trách bản thân mình…
cô quay đầu lại một cách hơi tự lừa mình dối người
đây không phải lỗi của anh ,em không trách anh
anh lại gọi một tiếng Tĩnh Uyễn . Cô nói
là em không tốt sao có thể trách anh được
.Sắc mặt anh nhợt nhạt đến đáng sợ,tuy cô gần anh như vậy,nhưng lại xa vời không với nổi đến thế.Cô nói ra câu đó ,lập tức cảm thấy hối hận,yên lặng ngồi đó chỉ nhìn anh xót xa.Anh nhớ lại lúc nhỏ mỗi khi cô gây chuyện hoặc là bị tủi thân gì ,cô đều có dáng vẻ đấy,trái tim mềm nhũng ,nước mắt chực trào ra,chỉ là cố gắng kìm nén.
Cô đi lên phía trước một bước ,anh đưa tay ra co chẳng nghĩ gi nửa mà cũng chẳng muốn nghĩ gì nữa,nghĩ tiếp cô sẽ phát điên.Cô quay về rồi,cô muốn quay lại cuộc sống của mình.Cô lao vào lòng anh ,giống như sợ một cái gì đó vô hình ,vô tướng.Cô muốn sự bình yên ở anh ,muốn anh cho cô sự thân thuộc trên cơ thể anh có mùi thuốc quen thuộc không có mùi thuốc súng rất nhạt sen lẫn.Cô không thể nghĩ tiếp ,nghĩ tiếp cô sẽ sợ hãi,cô ngẫn mặt lên mắt ngấn lệ ,cô biết rõ là không thể quay lại ,cô không thể quay lại quá khứ trước đây với anh ,nhưng cô cứ cố chấp trong tuyệt vọng,cô nhất định muốn giống như trước đây,cô nhất định phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Anh ôm chặt lấy cô như ôm bảo vật đã mất vừa tìm lại được ,anh không ngờ có thể dể dàng tìm được sự tha thứ của cô như vậy ,một người ngạo mạng như cô ,bây giờ lại yếu đuối đến mức không có một sức lực nào.Trong tim anh lờ mờ dấy lên nỗi sợ hãi ,tất cả quá dể dàng ,không giống như sự thật .Anh cho rằng cả đời cô sẽ không tha thứ cho mình ,nhưng bây giờ cô đang ở trong lòng anh ,Anh ôm chặt lấy cô ,dường như chỉ có thể mới chứng minh sự tồn tại của cô ,cơ thể cô cứng đờ,có lẽ vì vẫn giận anh ,anh thở dài hôn lên tóc cô :
Tĩnh Uyễn….anh xin lỗi….
Vẽ mặt cô ngơ ngẫn ,nơi tan nát trong trái tim lại âm ỉ đau,cô ép bản thân mình không nghĩ nửa,thứ cô muốn chỉ là một cuộc sống yên bình.anh sẽ đối xử tốt hết sức với cô có thể,cô sẽ đối tốt với cô ,sau đó quên hết tất cả những khúc mắc,quên Thừa Châu,quên tất cả những thứ đã làm xáo trộn cuộc sống của cô.
Càn Bình giữa tháng bảy,tháng tám vô cùng nóng bức,Tĩnh Uyển tuy ham ngủ nhưng ngày hè nóng nực hơn 10 giờ náng đã gắt ,cả khu vườn cây cối tươi tốt,mơn mởn sum sê ,cô dậy muộn nên không ăn sáng ,chỉ lấy một miếng bánh ngọt vừa ăn vừa đọc báo Tây hôm nay .Trên báo còn phân tích sự xung đột giữa Thừa-Dĩnh tại đồn Trịnh Gia,trình bày bố phòng và thực lưc hai quân chính phủ ở ngoài đứng hòa giải…cô nhìn thấy hai từ
Thừa quân
bất giác nảy sinh bực bội ,vứt tờ báo sang một bên ,Doãn phu nhân thấy cô đọc báo nên hỏi
báo viết gì sắp đánh nhau sao?
Cô đáp:
vẫn là mấy câu đó,chuyên gia phân tích quân sự nước ngoài nói,tuy cục diện rất căng thẳng nhưng chắc sắp tới sẽ không đánh nhau
.Doãn phu nhân nói:
vậy thì tốt ,đánh nhau thì loạn lạc,khiến lòng người bất an
bà lại nói:không phải con muốn đi dạo công viên với Kiến Chương sao,sao đến giờ vẫn chưa đi?
Tĩnh Uyển nhìn nhìn đồng hồ rồi nói:
bọn con đến Minh Minh Hiên ăn cơm ,dù sao công viên mấy ngày lại dạo một lần,giống vườn hoa nhà mình có gì thú vị chứ?
Minh Minh Hiên là một nhà hàng đồ tây ở trong công viên Càn Sơn ,rất nổi tiếng,Tĩnh Uyển rất thích món đào lạnh ở đó,cho nên Kiến Chương và cô hay hẹn nhau ở đó.
11 giờ cô mới ra khỏi nhà ,đến cô công viên đã 12 giờ.Hôm nay là chủ nhật ,Minh Minh Hiên sắp kín chổ.Vì là khách quen nên bồi tây mặt mày tươi cười chào hỏi:
Doãn tiểu thư đến à,Hứa thiếu gia đã đợi cô từ lâu rồi đấy
.
Vì đến ăn đồ Tây nên Hứa KIến Chương cũng thay âu phục,ánh nắng giữa trưa gay gắt chiếu xuyên qua cửa sổ kính màu tạo thành những vệt sáng đầy màu sắc,một vệt sáng màu vàng nhạt đang chiếu trên mặt anh anh mỉm cười nheo mắt lại,những sợi tóc đen tuyền trên trán anh thẳng tấp,nụ cười đó ấm áp khiến tim cô cảm thấy dịu dàng bình yên ,cô cười nói:
đợi em lâu lắm rồi phải không?Kiến Chương đáp:
anh cũng mới đến một lúc thội
Thức ăn mới đem lên một lát ,bỗng nhiên tiếng ồn ầm ỉ bên ngoài truyền tới,trong nhà vốn có một đội nhạc Nga đang biểu diễn,âm thanh đó ồn ào đến nổi ác cả tiếng nhạc,có người đang lớn tiếng nói gì đó,còn có người liên tiếp hỏi ,rất nhiều người khác không kìm được ngó nghiêng bồi Tây vội vàng đi qua,Tĩnh Uyển gọi anh ta lại hỏi:
xảy ra chuyện gì thế?
Bồi Tây đó đáp:
báo mới đăng tin ,Thừa quân tuyên chiến rồi
Trái tim cô chợt chùng xuống,không biết vì sao cơ thể bổng đờ ra.Lúc lâu sau cô mới quay mặt lại nhìn Kiến Chương,trong ánh mắt ánh lên chút đau khổ,rất nhanh bị che lấp bởi sự ung dung.Giọng nói của anh dường như rất bình tĩnh:
xem ra sẽ phải loạn lạc một thời gian
Tĩnh Uyển cũng dần trấn tỉnh ,nói như không có chuyện gi
Thừa Dĩnh cũng không đánh nhau bốn năm nay rồi nhỉ
hai người họ vẫn cứ nói chuyện nhưng chiếc đĩa trong tay Tĩnh Uyển đã chọc nát miếng bành mỏng mới mang lên .
Người ở bàn bên cạnh lớn tiếng thảo luận tình hình ,những giọng nói liên tiếp truyền đến.Một người nói hành động này của Mộ Dung Phong không thông minh ,Thừa quân vốn yếu thế ,tuyệt đối không có lợi
Một người khác nói:
Dĩnh quân mới thắng An Quốc quân ,sĩ khí đang lên ,nếu không phải chính phủ nước ngoài điều đình thì đã tuyên chiến với Thừa quân tháng trước rồi
một người nửa lại có ý kiến khác:
theo tôi thấy chưa chắc Mộ Dung Phong mới kí hiệp ước với người Nga,quay đầu lại liền tuyên chiến với Dĩnh quân ,ở giữa nhất định có điều bất thường
.Họ mồm năm miệng mười,nói mãi không thôi ,Tĩnh Uyển vốn không muốn nghe ,nhưng từng câu chữ giống như con rắn lạnh,uốn lượn luồn vào tai cô Tâm trạng cô rối loạn ,bất giác thở dài một tiếng .