Chương 17: Một Cái Chớp Mắt


Văn Sở đã bị đã kích tinh thần tới cực hạn, cùng là Bách Quân Trưởng như nhau, nhưng tại sao hắn lại bị đánh bại một cách dễ dàng như thế, dẫu vốn biết là Lê Kiên nổi danh khó đối phó nhưng không ngờ Văn Sở còn không đỡ được nữa chiêu, hắn đã thua ngay từ lúc bắt đầu.

Thất thủi ra về, Văn Sở quyết tâm đóng cửa luyện tập lại thủ pháp dùng dao của mình, đám người tập trung xem náo nhiệt lần nữa sợ hãi sức mạnh của quân đội. Quốc Tuệ cùng bọn người Lang Dã sau khi ăn uống no nê cũng về lại Quân Đường.

Bọn hắn sau đó bị cấm túc, không cho ra ngoài trong hai ngày nghỉ nữa, vì sợ bọn hắn lại lần nữa gây chuyện với những học sinh đang học ở Quân Đường cho nên Đường chủ cũng cấm học sinh lui tới chỗ của bọn người Quốc Tuệ.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Quốc Tuệ hai ngày này chỉ biết luyện tập và luyện tập, thi thoảng trao đổi vài câu với Lưu Tích và Lang Dã, nhưng cũng chỉ có thế thôi, không quá mức nhàm chán nhưng lại làm cho Quốc Tuệ cảm thấy hơi tiếc nuối, chủ yếu là vì không được quay lại quán canh khoai của lão già kia nữa.

Sáng sớm, Quốc Tuệ đã thức dậy từ sớm,hắn nhanh chóng đi lại chỗ tập trung của đoàn đội hắn, đoàn đội của hắn là đoàn mười ba, có khoảng ba mươi mấy người bao gồm cả Lưu Tích và Lang Dã trong đó, trong đám lính mới được phân chia ra thành năm mươi đoàn đội nhỏ.

Đứng đầu mỗi đoàn đội là một tên Bách Quân Trưởng, còn đứng đầu của toàn bộ đám lính mới là một Thiên Quân trưởng dày dặn kinh nghiệm.

Bọn Lang Dã và Lưu Tích đã tới đó từ sớm, Lang Dã thì thức quá sớm, hắn căn bản đã luyện tập từ sớm rồi, còn Lưu Tích thì dậy trễ một chút, nhưng không có thói quen luyện tập sang sớm cho nên lúc nào hắn cũng đến sớm hơn Quốc Tuệ một chút.


Tuệ, chúng ta ở đây này, mau vào hàng Lâm quân trưởng sắp điểm danh rồi


Lâm Kiệt, vốn là Bách Quân trưởng phụ trách cho đoàn đội của Quốc Tuệ, trong hàng ngũ Bách quân trưởng hắn không phải là người nổi bật như Lê Kiên nhưng tuyệt đối là người có kinh nghiệm dày dặn, thuộc dạng lão quân, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ.

Lâm Kiệt là người rất nghiêm khắc, tuy không phải dạng khắt khe nhưng hắn luôn muốn mọi người đi vào khuôn khổ, chỉ cần làm đúng quân luật thì Lâm Kiệt sẽ không làm khó.

Lâm Kiệt là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt để râu dài cũng cái đầu trọc lóc không có một cọng tóc, Lâm Kiệt đếm qua đếm lại mấy lần, dù biết là đã đủ nhưng ông vẫn lên tiếng gọi tên từng người.

Đúng là ông đã tuân thủ quy củ đến cực hạn rồi, trừ bỏ cái tính cách cứng nhách này thì ông chính là một người không tệ tí nào.


Sau đây các ngươi sẽ được phân chia ra các đội khác nhau, việc làm này là để các ngươi luyện tập cách phối hợp với người khác trong quân đội, các ngươi có năm phút để chuẩn bị, sau đó ta sẽ cho các ngươi bốc thăm chia đội. Giải tán


Lời của Lâm Kiệt vừa dứ, mọi người cũng tuân theo mà giải tán, năm phút này bọn hắn cũng không chuẩn bị cái gì, chủ yếu là để bọn hắn chuẩn bị tâm lý của mình, dù sao thì chuyến đi này cũng không hoàn toàn an toàn, việc có ai đó chết hoặc tàn phế cũng là chuyện bình thường, cho dù là cả Bách Quân trưởng cũng không ngoại lệ.


Hy vọng ta vào cùng nhóm với tên Dã, ít ra cũng phải là với Tuệ ngươi, nếu không thì chuyến đi này quả thật rất cực khổ rồi, có khi bỏ mạng cũng nên


Lưu Tích chán nản nói, thân thủ của hắn không tệ, xuất xắc hơn người bình thường một chút nhưng so với Quốc Tuệ và Lang Dã, nhất là Lang Dã thì chính là bị bỏ xa một đoạn rồi. Hơn nữa, năng lượng sinh tồn của hai người bọn hắn mạnh tới đáng sợ, trong một cuộc chơi cần nhất là sinh tồn như bây giờ thì còn gì tốt hơn là ỏ chung nhóm của hai người còn lại.

Năm phút sau, sau một tiếng gọi
Tập hợp
của các Quân đoàn trưởng, tất cả mọi người đang ổ vị trí nào đi chăng nữa cũng nhanh chóng tập hợp, quy củ như một bầy kiến. Đó chính là sức mạn của quân đội Đại Việt, cực kì tuân thủ quy củ và hợp tác đoàn đội rất mạnh.

Quốc Tuệ ngồi bệt xuống đất, lúc này hắn mới phát hiện ra là trong chuyến du ngoạn lần này còn có cả đám học sinh năm hai của Quân Đường nữa, đám người kia với khuôn mặt non nớt đang sợ hãi, bọn họ đều chưa từng tham gia qua bất kì cuộc chiến nào cả, cũng chỉ mới học có lý thuyết cao lắm là luận bàn với nhau vài chiêu.

Sau khoảng ba mươi phút, rốt cuộc cũng đã hoàn thành giai đoạn bốc thăm, Lưu Tích vào nhóm mười bảy, có hai tên học sinh của Quân Đường trong đó có một tên là người dưới trướng của Văn Sở, vừa được xếp đội đã làm cho Lưu Tích hằn học không thôi, hắn nhìn chăm vào tên người của Văn Sở như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Tên kia thấy thế thì mồ hôi chãy ướt cả áo, hắn sợ mình bị Lưu Tích hung hăng mà đánh một trận như hồi hai hôm trước, vết thương ngay chân hắn bây giờ vẫn còn rất đau, quả thật hắn nghĩ không sai, Lưu Tích dự định khi vào rừng sẽ đập cho hắn một trận.

Nhưng mà điều mà không ai dám ngờ tới là Lang Dã lại cùng nhóm với Quốc Tuệ, đối với kết quả này ai cũng bất ngờ, cho hai con quái vật ở chung một nhóm, vậy chẳng phải là lần luyện tập này dễ dàng rồi sao, hơn nữa người dẫn đội cho họ là Lê Kiên.

Mặc kệ mọi người trố mắt ra nhìn ,nhưng Quốc Tuệ cũng không để ý, hắn đang bận nhìn một tên lính từ Quân Đường.

Hắn tên Kì Nam

Kì lạ là hắn trông rất đẹp, giống như nữ nhân vậy.


Mọi chuyện đều hết thảy thuận lợi, mọi người sau khi được chia nhóm thì cũng không có ý kiến gì nữa mà lên đường tiến vào rừng U Minh. Rừng U Minh là một khu rừng rất lớn, lớn tới mức mà người ta chưa tìm ra được một con số nào để minh chứng chính xác độ lớn của rừng U Minh.

Nghe đồn đại rằng, ngay từ khi rất xưa nơi đây rừng là cả một Quận lớn, sau không biết vì lý do gì mà biến thành một khu rừng, chỉ nhiêu đó thôi đã đủ nói lên độ nổi tiếng và bí ẩn của rừng U Minh đối với nhân gian rồi.

Nhóm của Quốc Tuệ có hơn hai mươi người, trong đó có ba người là học sinh của Quân Đường, nhưng mấy người đó đều không có quan hệ gì với đám người gây sự, đánh nhau với Quốc Tuệ vài hôm trước, hai người đó cũng không có gì đặc biệt, trừ Kì Nam.

Người mà Quốc Tuệ đã để ý ngay từ đầu, nhưng ngoài cái có vẻ ngoài giống con gái ra thì hắn cũng chẳng có thành tích gì đặc biệt gì cả, thậm chí nói thành tích của hắn khá tệ, xếp vào dạng tận cùng của bậc thang phân chia cấp bậc trong Quân Đường.

Mà hắn cũng không phải là con gái, điều đó dường như là chắc chắn rồi, bởi lẽ giới tính như thế nào thì ngay khi đi đăng ký tham gia vào Quân Đường thì đã được kiểm tra rất kĩ càng rồi, không có chuyện để lẫn lộn nam với nữa, và cũng vì để phát hiện và ngăn chặn kịp thời những kẻ có mục đích không đúng đắn.


Ta nghe đồn là ở trong rừng này có ma đó, sợ quá đi, có khi nào tối ta đang ngủ thì ma nữ hiện ra làm vài chuyện không được trong sạch không?


Đang đi trong rừng bỗng dưng Lang Dã mở miệng ra nói chuyện, không khí có chút nghiêm túc và căng thẳng của đoàn đội bị phá vỡ bởi Lang Dã, hắn quả thật là không có khái niệm thế nào là
Khoảng im lặng khi chưa quen biết
sao?


Có ma mới dám ăn nằm với thằng điên nhà ngươi, à mà đúng là chỉ có ma, có khi tối nay khi ngươi đang ngủ thì ma nữ sẽ hiện ra
vắt kiệt
cái tên điên nhà ngươi


Lê Kiên xen vào nói, hắn dùng thanh dao bản tao chặt bỏ những cành cây đang cản đường phía trước, miệng vừa nói tay vừa làm rất tự nhiên.

Không thể nói Lê Kiên và Lang Dã là bạn bè, hẳn là Lê Kiên còn nể phục Lang Dã sau khi bị Lang Dã thắng trong cuộc đấu lúc hai người mới gặp nhau, mà danh tiếng của Lang Dã hai tháng nay truyền ra bên ngoài khá nhiều mà thôi, cho tới Lê Kiên cũng phải lắc đầu khen ngợi tài năng của Lang Dã.


Đứng lại, đừng đi chuyển, ta nghe thấy tiếng gì đó


Đột nhiên khuôn mặt đang cười của Lang Dã đanh lại, nghiêm túc lên hẳn, hắn đưa ngón tay lên miệng mà ra dấu cho mọi người không được cử động, bọn lính mới thấy Lang Dã chỉ là người ngang hang với bọn hắn mà dám ra lênh thì có chút khó chịu, bất quá âm thanh rầm rừ bất ngờ xuất hiện làm cho mọi người ngay lập tức đứng lại.


Là một bầy heo rừng


Sauk hi nhìn rõ con vật đang nẩ hiện sau lùm cây, Quốc Tuệ mới nói .Đó là một con heo với răng nanh dài, làn da màu nậu sậm và có thân hình rất to lớn, từ miệng của nó không ngừng phát ra những tiếng kêu
phì…phì
như đang nhả khói.


Tưởng gì, thì ra chỉ là một con heo, xem ta đi bắt nó về đây mà nướng cho mọi người ăn


Một tên trong ba người của Quân Đường khi thấy phía trước chỉ là một con heo thì mở miệng trào phúng, khinh thường. Ngay lập tức, hắn chạy đến gần chỗ con heo móc ra một con dao găm nhỏ, hắn biết tin là Văn Sở, người đứng đầu trong đám học sinh Quân Đường bị ăn thiệt thòi trong tay đám người nhà nghèo thì có chút xấu hổ, cho nên hắn không dám mở miệng lên tiếng. Nhưng ngay bây giờ, có cơ hội cho hắn lấy lại thể diện cho Quân Đường thì dại gì mà không thể hiện một chút.


Tên ngốc, ngươi mau tránh


Con heo rừng dậm chân mấy cái rồi ngoài ý muốn của tên học sinh đó mà chạy tới, tên kia có chút bất ngờ nhưng mà theo suy nghĩ của hắn thì một con heo không có gì là đáng sợ cả, cho nên vẫn cứ thế cầm dao đâm tới. Quốc Tuệ thấy hắn làm thế thì vội vàng hét to.

Con heo rừng, tốc độ càng ngày càng nhanh, nó đưa cái đầu xuống như một cây đinh nhầm ý muốn tông mạnh vào tên học sinh kia. Lúc này, thấy tốc độ của con heo cao hơn mình dự đoán thì sắc mặt hoảng sợ. Con heo này, sao lại có thể hung hăng tới vậy chứ?



Ầm


Thân thể của người học sinh kia bị tông ngược về đằng sau cả mấy thước, miệng hắn phun ra một ngụm một đỏ, than thể của hắn nặng nề đập lên mặt đất, con dao găm trên tay cũng không biết đã rơi mất ở đâu.

Con heo rừng hú lên một tiếng dài rồi tiếp tục thế công của mình, nó chìa hai cái răng nanh của mình ra, chạy nhanh về phía tên kia, giống như là tùy thời có thể đâm cho cái tên này hai cái lỗ nhỏ xinh.


Bốp


Bàn chân của Lang Dã hung hăng đá mạnh vào đầu của con heo, cú đá làm con heo rú lên một tiếng đau đớn, con heo cũng văng ra ngoài, vừa đủ đã cứu cái tên kia một mạng.


Cảm…cảm ơn


Vừa từ cõi chết trở về làm cho tên kia sắc mặt trắng bệch, hắn liên tục tíu tít cảm ơn Lang Dã, lúc này đây hắn nào để ý tới việc học sinh Quân Đường và đám lính quèn có gì khác nhau, hắn chỉ biết hắn suýt bị một con heo xiên chết.


Hừ, lần sau thì nghĩ trước khi làm đi. Lợn rừng không phải là mấy con heo nhà ngươi nuôi ở nhà đâu, bọn chúng chính là ăn thịt mà sống đó. Đúng là tay nhanh hơn não mà


Lê Kiên nghiêm khắc , không tiếc lời chửi cho cái tên học sinh tự đại này một trận, vừa rồi hắn có thể dễ dàng hạ con heo rừng trước khi nó chạm vào được một cọng lông của hắn, nhưng thấy thái độ làm việc không thèm suy nghĩ của tên kia làm cho Lê Kiên phát bực, để cho hắn ăn một chút giáo huấn.

Con heo vùng vẫy mấy cái rồi đứng dậy bộ dáng liêu xiêu nhưng lại hung ác, có vẻ như chưa muốn bỏ cuộc. Nhưng khi nó vừa đi vài bước thì một thanh kiếm gỗ nhanh như tia chớp đập vào đầu của con heo rừng, tuy chỉ là một thanh kiếm gỗ nhưng lực đạo lại mạnh tới mức làm cho đầu con heo vỡ ra làm hai.


Có thịt ăn rồi


Người vừa ra tay không ai khác chính là Quốc Tuệ, từ ngày hắn giết mấy người trên sơn trại hắn đã hạn chết sử dụng kiếm thật lại, không phải vì hắn sợ hãi hay ám ảnh mà là sau khi giết vài người thì mới nhận ra.

Kiếm qua máu sẽ mất đi độ sắc bén

Không cần thiết thì không cần sự dụng tới kiếm thật, Lê Kiên nhanh chóng cho vài người ra cắt con heo rừng ra thành từng phần, bỏ đi phần ruột, thịt heo được chia ra để trữ làm lương thực, Quốc Tuệ ngay từ đầu vốn đã để ý tới Kì Nam ngay từ đầu, mới phát hiện khi hắn nhìn thấy cảnh Quốc Tuệ bổ đầu con heo ra, sau đó đám người Lê Kiên phân thây con heo ra thì khuôn mặt Kì Nam trắng bệch.

Chả lẽ nói hắn sợ máu sao, hay là hắn chưa từng nhìn thấy máu. Như vậy cũng được gọi là quân nhân nữa sao?

Kì Nam miễn cưỡng nhận lấy phần thịt còn dính máu mà mình phải giữ, sắc mặt của Kì Nam như sắp nôn ọe tới nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn như còn gái của hắn giống như là sắp phát khóc.


Ai đó cõng cái tên tay nhanh hơn não này đi, thay phiên nhau mà cõng, sau khi quay về thì thu của hắn một bữa cơm coi như là trả công


Lê Kiên phân phối một tiếng rồi xung quanh nhặt lấy cái đầu heo mà đi trước, mấy tên ở phía sau chỉ gật đầu một tiếng rồi vâng theo lời của cõng tên học sinh của Quân Đường lên vai, người đầu tiên nhận việc là một thanh niên da đen cao to, khuôn mặt thô thiển.

Kì Nam từ nãy tới giờ chỉ dám lũi thủi đằng sau, không dám chạy đi đằng trước, ai nói gì thì cũng không dám cười hay nói gì hết, chỉ dám cúi đầu xuống đất, lúc này khi phải khoác cái bao thịt trên tay thì càng ái ngại, đi bẻn lẽn như một con nai nhỏ.


Để ta xách dùm ngươi


Quốc Tuệ thấy Kì Nam làm vậy thì có chút tức cười, sau đó lấy đi cái bao thịt đang cầm trên tay Kì Nam, thấy có người giúp đỡ mình thì Kì Nam khuôn mặt vui hẳn ra bất quá nhanh chóng tahy đổi, chỉ lắc đầu rồi giựt lại cái bao thịt trên tay Quốc Tuệ.

Kì Nam khẽ cúi đầu xem như là cảm ơn cho Quốc Tuệ.


Để ta xách dùm cho


Lúc này đám người Lang Dã đã bỏ xa Quốc Tuệ hơn hai chục bước, thấy Quốc Tuệ dừng lại lần nữa dùng giọng nghiêm túc nói với mình thì Kì Nam có phần sợ hãi, nhưng vẫn lắc đầu như cũ, chỉ là Quốc Tuệ đã thấy cái cổ nhỏ trắng nõn của Kì Nam đã đỏ lên.

Quốc Tuệ nhíu lại hai cái lông mày, hắn đứng im một lúc rồi sau đó đưa bàn tay nhấc bổng cả người của Kì Nam lên, sau đó vác cả cơ thể của Kì Nam lên.

Cơ thể của Kì Nam nhẹ bân, giống như là một gói lông ngỗng, Kì Nam trợn tròn ra hai con mắt chỉ mới chớp mắt một cái thôi mà đã bị Quốc Tuệ vác lên lưng.


Nếu ngươi không đưa cho ta giữ thì để ta cõng ngươi đi một đoạn đi, nhìn ngươi có vẻ đang sợ hãi phải không?


Đi được mấy bước Kì Nam mới nhận ra và chấp nhận tình trạng của mình, hai bàn tay bé nhỏ đập đập vào tấm lưng của Quốc Tuệ, bàn tay như vô lực, đấm vào lưng Quốc Tuệ, lực còn yếu hơn một đứa con nít.

Mãi không được, lúc này một âm thanh thanh thúy vang lên


Thả ta ra…thả ra, ta đưa…đưa ngươi cái bao thịt là được chứ gì


Đây là lần đầu tiên Quốc Tuệ nghe giọng của Kì Nam, đây chẳng phải là giọng của con gái sao, hắn đặt thân thể nhẹ bân của Kì Nam xuống đất, nhìn ngắm từ trên xuống rồi đưa bàn tay của mình lên, sờ vào ngực của Kì Nam, chà xát mấy cái, xác định không có gì nhô lên, mới bỏ đi ý nghĩ có phụ nữ lẻn vào quân đội.

Mặt Kì Nam đỏ bừng, ấp a ấp úng như người say không dám nói gì, Kì Nam dúi mạnh vào tay của Quốc Tuệ bao thịt, khuôn mặt Kì Nam đỏ như là một bông hoa phượng.

Quốc Tuệ cũng không nói gì nữa, sau lưng đi về phía đám người Lang Dã đã bỏ xa mình, Quốc Tuệ đi rất thong thả, đối với hắn một hay hai bao thịt vài cân là không có vấn đề.

Đứng chết trân hồi lâu Kì Nam mới bừng tỉnh, mới chớp mắt một cái mà hắn đã đi xa quá, Kì Nam chạy theo, bộ dáng từ tốn nhưng lại vội vàng như sợ bị bỏ xa.

Kì Nam chạy về phía tấm lưng của Quốc Tuệ rồi mới đi chậm lại, đi sau lưng Quốc Tuệ, hắn đi nhanh thì Kì Nam đi nhanh, Quốc Tuệ đi chậm thì Kì Nam đi chậm, khuôn mặt cúi xuống đất ngại ngùng.

Một người đi trước một người đi sau.

Một người vô tâm còn một người hữu tình.

Một kẻ muốn đi và một kẻ muốn về.

Mới chớp mắt một cái, hai người đã quen nhau rồi.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.