Chương 22: Dưỡng Thương


Rất thoải mái, đó chính là cảm giác đầu tiên của Quốc Tuệ, cả cơ thể như được thả lỏng tới cực hạn, từng tế bào đều trong giai đoạn nghỉ ngơi, đã từ lâu lắm rồi từ lúc mà Quốc Tuệ tham quân tới giờ hắn chưa từng thoải mái như vậy.

Cuộc sống của Quốc Tuệ lúc trước chỉ có hành quân và tập luyện, rất lâu rồi cơ thể của hắn chưa được được thả lỏng ra như bây giờ. Cảm giác thanh thản khiến cho đôi mắt của Quốc Tuệ nhắm nghiền lại, không có ý mở mắt ra để tình dậy


Tuệ ca à, không phải là ta muốn làm chuyện này,nhưng mà đây chỉ là tốt cho huynh mà thôi,…Huynh ngàn vạn lần không nên giận ta


Giọng nói ngọt ngào thanh thúy quen thuộc của Kì Nam vang lên, có thể nghe thấy rõ ràng là cô nàng vừa rươm rướm nước mắt vừa nói. Tiếng nói trong trẻo nghe qua có chút tức cười.

Mở mắt ra, đập vào mặt Quốc Tuệ là khuôn mặt xinh đẹp của Kì Nam đang đầm đìa nước mắt, hai mắt Kì Nam nhắm lại, bàn tay nhỏ rón rén cởi áo của Quốc Tuệ ra. Bộ dạng ủy khuất như một chú mèo nhỏ bị chủ nhân ức hiếp.

Thì ra là nàng đang chăm sóc vết thương cho Quốc Tuệ, cơ thể Quốc Tuệ tuy đã đỡ hơn rất nhiều rồi nhưng vẫn còn yếu lắm, cảm giác nhức nhối truyền về từ phía vết thương vẫn còn hiện hữu, bàn tay của Kì Nam như không có trọng lượng, cởi được ngực áo Quốc Tuệ ra thì mới len lén mở mắt nhìn.

Quốc Tuệ sớm đã tỉnh dậy, đôi mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ của Kì Nam. Kì Nam thấy Quốc Tuệ tỉnh dậy thì xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên, đầu cúi xuống tỏ vẻ ngại ngùng. Thấy biểu hiện của Kì Nam, Quốc Tuệ cũng không nói gì hết, chỉ là dung đôi mắt của mình nhìn Kì Nam chăm chú.

Khuôn mặt Kì Nam đỏ bừng, hồi lâu sau mới tiếp tục quay xuống chăm sóc cho Quốc Tuệ mà không nói gì cả. Kì Nam không còn khó khăn nữa do đôi mắt cô đã sớm mở ra, Quốc Tuệ cũng thu ánh mắt về, để ý xung quanh thì thấy mình đang ở trong một hang động nhỏ, được thắp sáng bằng chiếc lồng đèn của Kì Nam.

Chiếc lồng đèn không còn cháy ngọn lửa màu xanh kia nữa mà rực rỡ ánh lửa đỏ bình thường, ánh sang ít ỏi từ đó chiếu lên khuôn mặt Kì Nam làm cho cô rực rỡ như ánh lửa hồng, không còn ngại ngùng bàn tay của Kì Nam cũng nhanh hơn hẳn.

Dùng khăn lau sạch vết máu trên ngực Quốc Tuệ, Kì Nam lấy ra lọ thuốc bằng ngọc quen thuộc, nhỏ từng giọt thuốc lên vết thương Quốc Tuệ, rồi dùng bàn tay của mình chà xát vào bộ ngực rắn chắc, sau đó nàng cũng chăm sóc tới các vết thương ở nơi khác.

Qua một thời gian, rốt cuộc cũng xong xuôi, những vết thương được băng bó lại cẩn thận không còn đau nhức như chúng nữa. Vầng trán của Kì Nam lấm tấm từng giọt mồ hôi to như hạt gạo, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán Kì Nam thở phảo ra nhẹ nhõm.


Ta vẫn luôn thắc mắc, thứ thuốc đó là gì?


Phá vỡ không khí yên lặng Quốc Tuệ mở miệng hỏi, Kì Nam ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu gối ánh mắt nhìn về phía xa xăm nghe tiếng Quốc Tuệ hỏi thì giật mình.


Chỉ là nước thuốc bình thường do ta pha chế ra, Tuệ ca ngươi có muốn một bình hay không?


Kì Nam lấy từ trong túi vải ra một cái bình ngọc nhỏ, Quốc Tuệ lắc nhẹ đầu tỏ ý từ chối ý tốt của Kì Nam, thấy vậy Kì Nam cũng chỉ bỏ lọ thuốc vào lại vào túi vải, khuôn mặt hơi thất vọng, lần đầu tiên Quốc Tuệ thấy người ta có ý buồn khi người khác không lấy đồ của mình.

Thứ thuốc này chắc là rất hiếm, hay ít ra nếu nói đưa nó công bố ra ngoài thì nó sẽ trở nên quý giả ngay tức khắc. Vật có thể cầm máu và làm cho vết thương nhẹ hẳn đi như nước thuốc này của Kì Nam thì không có quá nhiều, và giá cả cũng không phải là rẻ, một món cũng có giá vài vạn lạng bạc.

Nếu đúng như Kì Nam nói đây chính là do cô bào chế ra thì Kì Nam chính là một thiên tài đích thực, chỉ cần chi phí không quá đắt thì có thể ngay cả triều đình cũng bắt tay vào sản xuất hàng loạt. Có thứ thuốc kì diệu như vậy thì trên chiến trường có thể cứu được không biết bao nhiêu mạng người.


Ta vào đây, hoàn toàn chỉ là vì mục đích tìm kiếm một loại dược thảo mà thôi, hoàn toàn không có ý định gì khác, xong việc ta sẽ đi ngay, à không ta sẽ đi ngay khi huynh khỏi hẳn…cho nên…huynh không cần lo lắng gì cả


Có lẽ là do lo sợ Quốc Tuệ hiểu lầm mình, cho nên Kì Nam cũng không phiền giải thích thêm lần nữa. Hai bàn tay trắng muốt không ngừng vẩy tỏ vẻ vô tội, khuôn mặt thật thà mà không ai có thể nghi ngờ được.


Ta không có ý định nghi ngờ ngươi đâu, mà ngươi muốn đi tìm thứ gì, có thể ta sẽ giúp ngươi được


Kì Nam chỉ lắc đầu, nàng dùng hai tay ôm gối đôi mắt lộ vẻ phân vân, rốt cuộc sau hồi lâu im lặng nàng mới lên tiếng như có như không.


U Minh thảo, loài cỏ xinh đẹp mang lại xui xẻo cho người khác


Cái tên này Quốc Tuệ có nghe qua một lần, chính là khi hắn dừng chân tịa một sơn thôn nhỏ, ở đó người ta kể lại rằng có một loài cỏ chỉ mọc duy nhất ở rừng U Minh xa xôi, loài cỏ có bốn lá màu xanh mạ, hương cỏ mang hương thơm nồng đâm mùi tử thi.

Một loài cỏ không có công dụng gì ngoài phá hoại tất cả các dược liệu có thêm nó vào, hương thơm của nó tuy nồng đậm và quyến rũ nhưng mà nó là hương của xác chết, ngửi vào quá nhiều thì sẽ bị chóng mặt, nhức đầu và ôn mửa, có khả năng gây ảo giác rất mạnh nhưng mà chẳng có ai có bản lĩnh chế biến nó thành mê dược hết.

Một loài đẹp và nguy hiểm.

Không rõ tại sao Kì Nam lại có ý định tìm kiếm loại cỏ này, nó nằm sâu tận bên trong rừng U Minh, may mắn lắm mới thấy nó mọc bên ngoài bìa rừng, nhưng mà nơi nó mọc đều là là nơi đã trải đầy xác chết, âm khí mịt mù.

Không có giả trị sử dụng, lại nguy hiểm như thế cho nên nó không được khai thác, người muốn thấy nó thì nhiều nhưng muốn tìm nó thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.


Tại sao? Thứ cỏ vô dụng ấy, tuy xinh đẹp nhưng để mạo hiểm tánh mạng để ngắm nó thì không đáng, nó chỉ mọc ở nơi âm u ghê rợn, biết vị trí cũng khó mà đi lấy được


Quốc Tuệ ngồi dậy, hắn phát hiện ra thân thể của mình thật ra cũng đã rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại hoàn toàn, thấy mình khỏe lại càng nhanh Quốc Tuệ càng nể phục Kì Nam vì đã bào chế ra một loại thuốc tuyệt vời như vậy.


Thứ càng đẹp thì càng có nhiều công dụng, chỉ là do mắt trần chỉ nhìn được bề ngoài của nó mà không nhìn được công dụng của nó, dù sao thì ông trời tạo ra tất cả mọi thứ đều có nguyên do riêng


Kì Nam say mê nói, có lẽ đối với nàng U Minh thảo chính là một món đồ tuyệt đẹp quá cao quý, tới mức đám
người phàm xác thịt
không thể nào chạm tới được.


Dù sao thì…lần này cũng phải trắng tay mà về thôi, ta cũng hết thủ đoạn bảo hộ để đi đến nơi có U Minh thảo nữa rồi, mà Tuệ ca…mau nghĩ ngơi đi…vài ngày nữa lành hãy quay về, chắc đám người Lê Kiên chờ được mà


Nói xong Kì Nam lấy ra một miếng bánh mì khô đưa cho Quốc Tuệ, phần mình cũng lấy một mẩu bánh nhỏ ra mà ăn, vừa ăn nàng vừa nói.


Khu vực này gần với nơi U Minh thảo mọc, đó chính là nơi mà hơn hai trăm người đã bị chôn tập thể, vì vậy âm khí nơi đây rất mạnh, tới mức mà ngay cả giác quan của con người ta cũng mù mờ đi rất nhiều, thú rừng khi đi vào nơi đây thì sẽ bị dẫn đi ra ngoài, còn người thường thì sẽ đi lòng vòng, lòng vòng


Kì Nam lấy ta một tấm bản đồ bằng da, cô nàng vẽ vẽ tô tô mấy thứ lên cái bản đồ rồi mới đưa nó cho Quốc Tuệ, nhận được bản đồ cứu mệnh Quốc Tuệ cẩn thận cất nó vào túi áo, lúc này mẩu bánh nhỏ của Kì Nam cũng đã hết, phủi tay cho rơi vụn bánh nàng mới căn dặn.


Sau khi huynh khỏi hẳn, hãy đi theo đường màu xanh mà…mà…muội đã gạch, chỉ cần đi theo thì sẽ nhanh chóng tìm được đường ra


Kì Nam nói hăng say nhưng vấp lại bởi chính lời nói của mình, nàng không quen nói chuyện với Quốc Tuệ với thân phận là một cô gái. Kì Nam tò mò không biết Quốc Tuệ sẽ dùng cái thái độ như thế nào với cách xưng hô của mình.


Ta biết rồi, áo của ngươi rách rồi, mau mặc tạm áo ta đi. Và hãy nghỉ ngơi đi, vài ngày tới có lẽ ta cần có ngươi chăm sóc

Thái độ của Quốc Tuệ vẫn như cũ, làm cho Kì Nam có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng nàng cũng nghe lời mà tiếp nhận chiếc áo dính một ít máu của Quốc Tuệ, toan cởi áo mình ra thay thì thấy Quốc Tuệ vẫn đang nhìn chằm chằm mình, xấu hổ nàng thì thầm.


Tuệ ca mau xoay sang chỗ khác, cho muội thay đồ


Quốc Tuệ quả là có dị trạng gì đó bất thường, kì lạ là hắn cảm thấy thân thể mình nóng bức, ánh mắt như vô tình như cố ý tập trung về bộ ngực trắng của Kì Nam, phần nhân tính còn lại cộng với cơn đau ác liệt đột ngột truyền tới từ vết thương mới làm cho Quốc Tuệ dời mắt đi, miệng lẩm bẩm rồi nới xoay ra đằng sau.


Có gì mà phải che chứ, dù sao cũng không được to


Lời nói của Quốc Tuệ tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm cho Kì Nam nghe rõ, nàng bối rối nhưng cũng không biết làm gì đành xoay lưng về phía Quốc Tuệ, dùng túi vải gối đầu mà nghỉ ngơi, trong đầu nàng liên tưởng tới bộ ngực rắn và tấm lưng trần của Quốc Tuệ, cả khuôn mặt đỏ lên.


Xấu hổ quá, dù sao Tuệ ca cũng không có ý xấu


Kì Nam suy nghĩ vu vơ hồi lâu rồi mới ngủ, khi tiếng thở đều đều của Kì Nam vang lên, chì, vào trong không gian tĩnh lặng của hang động. Đôi mắt Quốc Tuệ mở ra, lắp chiếc áo bên ngoài của mình đắp lên người Kì Nam, lúc này mới rút tấm bản đồ mà Kì Nam đưa cho lúc nãy, thều thào nói


Để ta trả ơn cho ngươi

 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.