Chương 5: Mạc Vô Vi


Từ trong Nghênh Khách Lâu vang ra mấy tiếng ca lây động lòng người, tiếng cầm âm vang ra xa tới nỗi cách đó vài dãy phố vẫn còn nghe được âm thanh tình tang. Phía cửa vào treo đủ hết mọi loại lồng đèn màu sắc. Còn nhiều hơn ở Tĩnh Tâm Viện.

Có khác là lồng đèn ở đây được làm tinh xảo và đẹp hơn ở Tĩnh Tâm viện nhiều, nó tạo cảm giác cho người ta thấy như đang lạc vào tiên cảnh nhân gian, chứ không quá phàm phu tục tiễu như ở viện Tĩnh Tâm.

Các cô gái xinh đẹp, nở một nụ cười duyên dáng trong bộ trang phục kín đáo, từng cử chỉ điều nhẹ nhàng như đang cuốn hút người khác. Có vài phần phong phạm như các tiểu thư có tiền hơn là đang ở thanh lâu.

Bởi thế mới nói, sự khác biệt không chỉ nằm riêng ở nhan sắc và còn ở cái thái độ và cái cảm giác nơi đây mang lại. Chẳng trách có thể thu hút đám người có tiền đốt cả đống tiền vào đây.

Cảm giác càng lạ thì giá càng đắt, đó hẳn là điều tất nhiên.


Ngươi nặng quá đó


Giọng nói nhè nhẹ mang chút yếu đuối của Quốc Tuệ vang lên, hắn dường như chẳng để tâm đến những cô gái nho nhã này, một lần nữa chỉ chăm chú nhìn vào mấy cái lồng đèn tinh xảo như sao trên trời này.

Trên vai của Quốc Tuệ đang nằm yên vị một bé gái. Bé gái khoảng bảy tuổi, mặc bộ đồ rách rưới không hợp với phong cảnh ở đây. Thậm chí vài phần dơ bẩn vướng trên đồ của cô gái đó còn lây sang cả bộ đồ làm bằng lụa đáng giá cả gia tài của Quốc Tuệ.Cô bé có đôi mắt to ngây thơ, khuôn mặt hiền lành có vài phần trẻ con, khuôn mặt của cô bé đôi khi làm cho Quốc Tuệ không nhịn được mà nhéo vào cái má phập phồng. Mà cô bé đúng là trẻ con thật.


Hứ, cha ta còn nói ta còn nhẹ lắm, cần phải ăn để lớn hơn nữa


Cô bé khẽ dùng hàm răng nhỏ cắn vào cây kẹo hồ lô đường. Nhắc tới cha, cô bé tỏ ra chút đau buồn, cô bé nhăn mặt, sờ sờ vào tóc của Quốc Tuệ, nói:


Nè, Quốc Tuệ, cha ta có phải là đã chết rồi không


Bước chân đang đi hơi nhanh của Quốc Tuệ đi chậm lại một chút nhưng chưa để cho con bé nhận ra, hắn nhẹ nhàng hất con bé lên vai mình cho nó ôm chặt hơn.





Quốc Tuệ chậm rãi nói, hắn để ý thấy mình đã sắp đi vào đại sảnh của Nghênh Khách Lâu, Phần nào trong lòng hắn cảm thấy sự đồng cảm của cả hai. Lúc này khi mua kẹo hồ lô con bé lại òa khóc lên đòi cha, nhưng rồi Quốc Tuệ hất nó lên vai và cõng nó cả một đoạn đường dài và giải thích khái niệm về "chết" mà bản thân hắn chưa hiểu lắm cho con bé.

Chết, người chết rồi thì sẽ không có về nhà được nữa, kinh nghiệm mười tám năm qua đã dạy cho Quốc Tuệ một bài học như vậy.

Con bé không nói gì nữa, khuôn mặt nhỏ co lại kìm nước mắt trông rất khó coi. Rốt cuộc, Quốc Tuệ đã đi tới đại sảnh, từ xa đã thấy mẹ hắn đang đi tới.

Hôm nay Thúy Diệp mặc một bộ đồ màu xanh lá bắt mắt, trên cổ bà đeo một cọng dây chuyền thạch nhỏ nhìn có vẻ như không được đắt tiền, trái ngược với điều đó, quần áo bà mặc đều được đính vài viên ngọc không bắt mắt khác, tuy nhiên nếu là người có kiến thức thì đều nhận ra đây là ngọc Dưỡng Thần, có tác dũng an thần trong truyền thuyết.

Mẹ của Quốc Tuệ, thời còn trẻ của bà đã được Quốc Tuệ nghe tới nhói tai. Thời trẻ bà là người nghịch ngợm, phá phách nhất thành Thăng Long, thậm chí nghe đồn có lần bà còn đột nhập vào kho rượu của ông nội Quốc Tuệ mà nốc hết mấy bình rượu cực quý.

Chuyện đó từng làm cho "lão nông" giận tới đỏ mặt. Mà có lẽ vì thế mà bà mới quen được với ba hắn. Bây giờ, trước mắt Quốc Tuệ bà giống như là một phu nhân hiền thục hơn là "tiểu ma nữ" mà ngày xưa làm cho người ta cảm thấy đau cả đầu.


Con tới rồi Tuệ nhi, còn con bé này là ai?


Thúy Diệp cười nhẹ, chỉ tay vào con bé Quốc Tuệ đang cõng sau lưng.


Con bé tên là Lý Thảo, con nhặt được


Quốc Tuệ không giải thích gì cả nhẹ nhàng để con bé xuống đất trong ánh mắt lưu luyến của nó. Thúy Diệp cũng chỉ cười chứ không nói gì hết, nhẹ nhàng vuốt đầu con bé, rồi không nhịn được mà đưa tay nhéo gò má của con bé, làm cho con bé nhăn mặt. Nó không muốn ai ngoài Quốc Tuệ nhéo má nó hết.

Thấy vậy, Quốc Tuệ lắc đầu, chắn hẳn đây chính là cái mà người ta gọi là di truyền,


Con hãy đi hưởng thụ đi, may mắn là hôm nay Kim Ngư cô nương có ở kinh thành, con hãy đi tiếp chuyện với cô ta đi


Nói rồi bà phất tay bảo Quốc Tuệ lui.


Còn Lý Thảo


Quốc Tuệ nghiêng đầu nói.


Mẹ sẽ dắt nó đi ăn chơi. Cho nó hưởng thụ


Nói rồi bà dắt tay con bé đi, thật sự bà muốn khi mà con trai mình gặp Kim Ngư sẽ đổi ý mà ở lại, dù sao bà cũng rất ưng ý con bé đó. Một con bé mà đám thiếu gia chỉ dám nhìn chứ dám đưa tay với tới.

Quốc Tuệ gật đầu, rồi đi về căn phòng mà Thúy Diệp mẹ hắn chỉ cho, trên đường có vài người nâng ly mời rượu hắn, hắn đều lắc đầu từ chối. Bây giờ hắn phải làm đúng với ý nguyện của mẹ hắn.

Đứng trước căn phòng trạm đầy hoa lá ngoài cửa, hắn toan đẩy cửa vào thì từ trong căn phòng vang lên một giọng nói nghe qua như tiếng chuông.


Mạc Vô Vi, tên biến thái này mau biến khỏi đây mau lên


Giọng nói như chuông hẳn có mấy phần bực bội


Ây da, Kim muội a, nỡ lòng nào mà muội đành đuổi ta đi chứ. Dù sao ta cũng cò nhiều tiền mà, muội muốn bao nhiêu, đây, sáng phụ mẫu vừa cho ta 2 lạng bạc ăn sáng đây, cầm đi toàn bộ tài sản của ta đó, đừng...đừng nha....


Chưa kịp để Quốc Tuệ định thần, thì cánh cửa bị xuyên thủng, một thân hình gầy gò từ trong đó bay ra ngoài.

Người bay ra rõ ràng còn hú dài một tiếng trong không khí. Không ai khác, người mà chính bản thân Quốc Tuệ dù chẳng đi đâu cũng phải nghe qua phong thanh. Người mà nổi tiếng với thân phận cháu trai Thừa Tướng Mạc Văn Ngôn, hơn nữa còn từng có một phát ngôn gây sốc toàn tập.

"Nếu mà phế vật có thể luyện tập để có thể trở nên phế vật hơn, thì ngươi có luyện tập cả đời cũng không thể nào bằng ta. Không thể nào"

Người mà dân cư trong thành chả biết nên ghét hay thương.

Mạc gia đệ nhất thiếu gia kiêm luôn Thăng Long thành đệ nhất phế vật.

Mạc Vô Vi

Mạc Vô Vi dùng mặt đất làm chổ dựa, rồi dùng hai chân bật mạnh dậy, giống động tác của những người đi mãi võ trong thành. Đáng tiếc hắn thất bại, cứ bật mãi nhưng không tài nào bật lên thành công được.

Nhìn dáng vẻ như một con cá đang dãy đành đạch của hắn, làm cho Quốc Tuệ cảm thấy có chút buồn cười, cuối cùng mãi tới khi lưng hắn đã đập vào đất vài lần, người xung quanh cũng đã chú ý tới hắn.

Thì lúc này Mạc Vô Vi mới đứng dậy được, tất nhiên là theo một cách thông thường nhất, dùng tay chống xuống đất rồi đứng lên hết sức bình dân, trong miệng hắn còn lẩm bẩm vài tiếng không hài lòng.

Mạc Vô Vi là một người rất dễ gây cho người ta hảo cảm nếu chỉ nhìn qua vẻ bề ngoài của hắn. Thân cao Quốc Tuệ một chút, nụ cười giễu cợt vui vẻ trên môi, khuôn mặt hắn có nét thanh tú của phụ nữ nhưng lại có vẻ trưởng thành và cứng rắn của một người đàn ông.

Thân thể hắn rất gầy, sau lớp áo kia gần như chỉ là một lớp da mỏng thôi. Nhìn hắn cứ như là một tên hành khất lâu ngày chưa được ăn no đang khoác vào cơ thể một lớp áo lụa vậy.

Thật sự nhìn hắn rất tà dị nếu không muốn nói là quá quái dị.


Kim Muội a, muội quên khi xưa, lúc hai ta còn là hai đứa nhóc, muội đã nói là sẽ gả cho ta sao?


Mạc Vô Vi rú dài, hắn dường như là chẳng để tâm tới xung quanh đang nói gì, chỉ cứ làm việc mình thích thôi. Về phần nào đó thì bản thân Mạc Vô Vi cũng làm cho vài người phải ghen tị về việc hắn dám thể hiện bản thân mình.

Tuy nhiên không phải ai cũng là cháu của Thừa Tướng, không phải ai cũng muốn người khác xem thấp mình như Mạc Vô Vi.

Hầu hết đều thể hiện ra cái thái độ thân sĩ để người ta có ấn tượng tốt với mình. Ấn tượng vói hình tượng là một con ông cháu cha gia tộc tốt hơn hẳn là một tên bất tài.

Quả thật thể hiện bản thân mình là tốt, tuy nhiên nếu mà làm những hành động bất lịch sự đó ở một nơi như thế này thì có chút quá phận. Tới một người như Quốc Tuệ cũng biết điều đó là không nên. Huống hồ gì đây cũng là tiệc của hắn, Quốc Tuệ nào để cho người này phá hỏng được.


Mạc Vô Vi, tối thiểu ngươi cũng phải biết đây là đâu chứ?


Giọng nói lạnh tanh của Quốc Tuệ vẫn cứ thế vang lên, tuy nhỏ nhưng đủ để cho người xung quanh nghe rõ, tất nhiên là bao gồm cả Mạc Vô Vi. Nhưng có vẻ Mạc Vô Vi cũng chả thèm để ý tới Quốc Tuệ.


Kim muội a, mau ra đây xem có tên bắt nạt ta này, cho ta vào nha. Không thì hắn sẽ đánh chết ta mất


Mạc Vô Vi chẳng thèm liếc nhẹ Quốc Tuệ một cái làm gì cho mệt cả. Hắn cứ thế đứng bên ngoài cửa phòng mà gào thét. Bộ dạng nhìn có vẻ như là một tên lụy tình đang cầu xin người yêu của hắn.

Từ trong phòng đi ra một bóng người, bàn tay trắng nõn của bóng người đó đặt nhẹ lên vai của Mạc Vô Vi đang gào thét, bàn tay đó khẽ chạm lên má hắn, Mạc Vô Vi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mắt là một thiếu nữ tuyệt mỹ.

Hai đôi mắt ngân ngấn nước của nàng nhìn như có thể sẽ khóc bất cứ lúc nào, bàn tay thanh mãnh như một bông hoa, khoác trên mình bộ áo dài màu vàng như là ghi điểm thêm cho cái dáng người mỏng manh, có lòi có lõm của nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạc, đôi môi nhỏ màu đỏ anh đào khẽ lên tiếng


Mạc huynh...


Giọng nói của nàng nghe như là tiếng cánh bướm đập trong không trung, tiếng nói nhỏ và nhẹ như có như không.

Mạc Vô Vi khi bắt gặp nàng nói chuyện nhẹ nhàng như vậy thì không tài nào kiềm chế được sự vui sướng.


Kim muội, muội nhớ về quá khứ rồi phải không?


Chưa kịp đợi hắn nói xong thì bàn tay nhẹ nhàng như hoa đó vốn dĩ đang sờ vào má hắn thì đập mạnh xuống một cái làm Mạc Vô Vi trực tiếp đập đầu xuống đất, tiếp theo chưa kịp đợi cho người đang xem kịch vui hiểu chuyện gì đang xảy ra thì.

Kim cô nương hiền từ, tài giỏi trong mắt mọi người, liên tục dùng tay đập cho Mạc Vô Vi ra bã, nàng đánh vào mặt của hắn, đánh rất nhiệt tình, vừa đánh vừa hô "Mặt dày, mặt dày này" tiếng nắm đấm của nàng chạm vào da thịt Mạc Vô Vi nghe rất vui tai. Xung quanh yên lặng như tờ, thi thoảng trong khung cảnh yên tĩnh vang lên tiếng rên rĩ của Mạc Vô Vi hòa cùng tiếng quyền không ngừng vang lên.

Theo lẽ thường, ắt hẳn đâu đó trong lòng người ta sẽ có một chút thương hại cái tên công tử Mạc Vô Vi này, và thầm trách Kim Ngư nặng tay. Nhưng không, ai cũng đồng ý là hắn đáng đánh.

Không phải vì hắn đã gây thù chuốc oán gì với mọi người, cũng chả phải vì hắn đã làm chuyện đai gian đại ác gì. Chỉ là cái tên biến thái này, ai để ý một chút sẽ điều nghe rõ


Sướng quá
,
Kim muội, hành hạ ta nhiều nữa đi


Thế nên mặc dù mặt mũi của Mạc Vô Vi đã bầm tím và máu mũi đã xịt ra thì cũng chả ai dám có tí thương cảm nào cho hắn cả. Ai mà chả sợ dây dưa với mấy gã phiền toái, nhất là mấy gã phiền toái có bối cảnh với tâm lý không bình thường nữa.

Hai người cứ thế mà làm ồn ào một mảnh, một bên đánh càng mạng, một bên rên rĩ càng nhiệt tình. Chủ nhân của bữa tiệc này chính là Quốc Tuệ trực tiếp bị người đời lãng quên, họ chỉ bỏ vào mắt hai kẻ như mèo chuột đang đùa giỡn kia, có ai để ý tới tên thiếu gia khuôn mặt không có chút biểu tình đang đứng ở đây.

Quốc Tuệ thấy mình bị xem như không khí cũng không có một tí bất mãn hay tỏ vẻ khó chịu, chỉ là lặng lẽ lui ra đi đâu đó thôi. Chỉ có vài người là còn chú ý tới Quốc Tuệ nhìn thấy hắn rời khỏi thì cũng chỉ lắc đầu.

Một lúc lâu sau, sau khi đã đánh đã tay rồi thì Kim Ngư mới ngừng tay, cô nhẹ nhàng đứng dậy, lấy bên hông ra một tấm khăn lụa màu vàng kim lau máu dính lên tay rồi nhìn Mạc Vô Vi, lúc này Mạc Vô Vi đang nằm rên, phần nào giống như một tên sợ vợ vừa bị đánh một trận, chứ không hề giống cháu trai Thừa Tướng tí nào.


Mạc huynh, xem này ta đập được con muỗi rồi


Kim Ngư nàng vươn bàn tay ra, nhưng chưa để người ta xem rõ thực hư nàng đã vội vàng phủi tay. Nói dối, rõ rang là nói dối ở nơi như Nghênh Khách Lâu này làm gì có con muỗi nào chứ.

Kim Ngư cô nương khuôn mặt tỉnh như không chuyện gì xảy ra, thậm chí chẳng có vẻ sợ hãi chuyện xảy ra với mình sau khi đánh đập cháu trai Thừa Tướng. Mọi người thầm lắc đầu, có vài người nhớ tới hung danh của Kim cô nương.

Khi mà người ta đang định tản đi thì từ xa, bóng hình của Quốc Tuệ xuất hiện, tay áo của hắn cũng đã săn lên, trên tay hắn đang là một can dầu màu vàng bóng loáng. Người đang muốn đi lập tức đứng lại.

Kim cô nương cũng đã chú ý, định tiến lên chào hỏi vị thiếu gia đặc biệt thì lập tức sắc mặt có chút ngưng trọng. Chỉ thấy Quốc Tuệ xách can dầu phòng nàng chả biết làm gì, sau đó từ từ mới thấy hắn đang xách can dầu đi khắp phòng tưới đều đều lên khắp nơi.

Có vài người sắc mặt đại biến như vừa chợt nghĩ ra điều gì đó nhưng nhanh chóng lắc đầu tự nghĩ mình sai. Mạc Vô Vi cũng chú ý tới hành động của Quốc Tuệ, chỉ thấy hắn tưới dầu trong phòng xong lại tưới ra hành lanh, tới kế bên chân của Mạc Vô Vi, Quốc Tuệ hắn nhẹ nhàng kéo Mạc Vô Vi qua một bên rồi tưới dầu.

Xong xuôi, khi mà khắp nơi đã phát ra mùi dầu thấy Quốc Tuệ lấy ra một cây diêm đánh lửa, rất hiếm, lần thứ nhất…. diêm gãy, lần thứ hai… có lửa nhưng bị gió thổi tắt. Lúc này người xung quanh đã bỏ chạy hơn một nữa. Tới diêm thứ ba, lửa đã phut lên, Quốc Tuệ cười một nụ cười ngây thơ rồi với ánh mắt trợn tròn của Kim Ngư, Mạc Vô Vi và đoàn thể mọi người, hắn bỏ cây diêm xuống đống dầu.

Gần như là ngay tức khắc, mọi người bỏ chạy ngay khi hắn vừa buông tay.

Lúc này mọi người mới nhớ khi xưa ông nội của Quốc Tuệ từng dạy đám đệ tử trực hệ


Ai dám xem thường ngươi, dám đắc tội ngươi. Cứ đốt trụi nơi ở của hắn là được


Lửa lan ra một cách rất nhanh. Chết tiệt một tên có suy nghĩ biến thái gặp tên có hành động biến thái, tất cả mọi người đều nghĩ vậy, trong khi ba chân bốn cẳng mà chạy.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.