Chương 22 :Thành giao
Đại thái thượng trưởng lão Vương Thiên Nhất nhìn Vương Minh bằng ánh mắt dò hỏi:
-
Minh nhi, ngươi thật có thể chịu đựng được dị ứng phụ của Tinh Thần Thảo?
-
Gia gia không tin?
Nói xong Vương Minh lan tỏa tinh thần lực của mình công kích thẳng vào thức hải của Thiên Nhất.
Bất quá lão là luyện khí tông sư, tinh thần lực xa xa hơn tu luyện giả cùng cấp. Khi vận hành tinh thần lực chống đỡ lại sự công kích của Vương Minh lão cũng phải thấy hơi run.
Mặc dù một tháng vừa qua Vương Minh không thể tăng lên phạm vi cảm ứng lực nhưng tôi luyện mỗi ngày đã giúp hắn có thêm ý chí bền vững vô kiên bất tồi.
Công kích tinh thần lực trở lên sắc bén hơn, mạnh mẽ hơn. Tuy rằng không thể gây ảnh hưởng được luyện khí tông sư như đại gia gia nhưng cũng đủ để chứng minh thực lực của mình.
Người Vương gia làm việc khá trực tiếp. Không trần trừ lâu Thiên Nhất vứt cho Vương Minh một cái giới chỉ:
-
Thành giao.
Vương Minh cũng mỉm cười dùng tinh thần lực cách không đưa lại cho đại gia gia một cục than sau đó đứng nhìn mọi người cười tủm tỉm. Mọi người trong phòng hơi khó hiểu hô to:
-
Hắc thạch?
Vương Minh chỉ tủm tỉm cười. Than không đáng giá ở đây nên được gọi là hắc thạch. Thật buồn cười.
Người của thế giới này miễn cái gì không liên quan đến linh khí thì đều là rác cả, sẽ không đáng một tiền.Vương Minh gật gật đầu:
-
Hắc thạch?
-
Minh nhi, ngươi dám chơi gia gia?
-
Minh nhi nào dám!
-
Ngươi nghĩ gì mà lại đưa hắc thạch cho ta? Không lẽ trong đó có huyền cơ?
Mọi người trong phòng cũng không nhịn được lắc đầu:
-
Hắc thạch chỉ là đá ven đường, không phải kim loại thì làm sao dung hợp được với tinh thép chứ?
-
Đúng rồi chỉ là hắc thạch không đáng một kim tiền. Tùy tiện cũng có thể gặp được trên các bãi đá à.
Vương Minh biết được tại kiếp trước than được dùng trong lúc chế luyện thép. Loại thép của người Nhật dùng đúng là có nồng độ than từ 0,5% - 0,75% trong sắt.
Tinh thép thì cũng là sắt, chỉ là loại có pha hợp kim nhiều hơn nên cứng rắn hơn thôi. Phàm đã là sắt thì có thể dung hợp với than. Than có thể dùng để chống rỉ sét và tăng lên độ cứng, độ dai dẻo của thép.
Chỉ cần nung thép đến 723 độ C là có thể từ từ dung hợp. Chỉ tiếc là thế giới này họ không dùng nhiệt kế.
Luyện khí sư dùng kinh nghiệm của mình để cảm ngộ độ nóng của thép qua màu lửa, qua cảm nhận của sức nóng, bằng vào những tiếng sủi khi ấn thép nung đỏ vào nước.
Lấy gì nói ra cho họ biết đây? Thật ra với tạo nghệ luyện khí của người tại thế giới này với những kỹ nghệ nghịch thiên của họ đã có thể sớm tìm ra giải pháp rồi.
Chỉ là họ quá chú trọng vào linh khí và các tài liệu liên quan đến nó nên không để ý đến các phương pháp lý giải khác mà thôi.
-
Minh nhi, gia gia đã đáp ứng ngươi rồi à. Hôm nay không giải đáp cho gia gia thì đừng hòng vô công thọ lộc. Bằng vào lý thuyết gì hắc thạch lại có thể dung hợp được với tinh thép chứ hả?
Vương Minh cũng biết, lần này giải thích không thông thì mất hết uy tín. Thật là khổ mà, chả nhẽ cứ nói là người Nhật đã tìm ra phương pháp hay sao. Lần này không bốc phét chắc không được rồi:
-
Gia gia có biết hắc thạch từ đâu mà sinh ra hay không?
-
Hắc thạch là cả một rừng cây sau khi bị chôn vùi dưới lòng đất qua một thời gian dài. Bị sức ép của lòng đất áp súc rồi tạo thành.
-
Vậy hỏi gia gia gỗ có bị rỉ sét hay không?
-
Dĩ nhiên là không. Gỗ làm sao rỉ sét?
-
Ha ha ha... gia gia, hắc thạch từ lòng đất mà ra, kim khoáng cũng từ lòng đất mà ra, chúng nó có cùng một thủy tổ, cớ gì lại bảo không thể dung hợp chứ hả? Chỉ là tỷ lệ là bao nhiêu và nhiệt độ dung hợp là bao nhiêu mà thôi.
Đôi mắt Vương Thiên Nhất lóe lên tinh quang:
-
Minh nhi ngươi thật biết nhiệt độ và tỷ lệ dung hợp?
Vương Minh mỉm cười giảo hoạt. Không muốn giải thích nhiều thì cứ thần thần bí bí. Bốc phét có tiền dại gì không làm.
-
Biết, đạo lý trong đó chất nhi cũng mới khám phá ra thôi. Nhưng tỷ lệ của hắc thạch hẳn chỉ cần nửa phần trăm của tinh thép là đủ. Còn về nhiệt độ dung hợp, chắc chắn phải cần nhiều hơn gấp bảy lần độ sôi của nước đi.
-
Gấp bảy lần độ sôi của nước? Có nghìa là sao? «
-
Nước bao trùm vạn vật, tùy vào nhiệt độ của nước hình thể của nó sẽ biến đổi. Gia gia chắc cũng biết từ nhiệt độ thấp nước sẽ là thể trạng cứng tức là băng.
-
Khi ở nhiệt độ bình thường sẽ là lỏng và khi nóng quá sẽ bị bóc hơi thành hơi nước chúng ta nhìn thấy chúng như là mây, như là sương mù. Các vị đã để ý đến chưa?
-
Điều này hình như là đạo lý đơn giản nhất của thiên địa đó. Chúng ta sao lại không hiểu chứ?
-
Vậy từ nhiệt độ trước khi băng hóa thành nước cứ tạm gọi là không độ đi. Từ nhiệt độ đó chuyển biến tới khi nước sôi, biến thành hơi nước cứ tạm chia ra làm100 mốc, tạm gọi mốc đó là 100 độ đi.
-
Như vậy độ nung của thép sẽ phải chắc chắn quá 7 lần mốc 100 độ đó rồi. Nước bao trùm vạn vật. Có ở mọi nơi, trong linh thảo, trong cơ thể con người, trong không khí, dưới đất, ở các sống ngòi, trong suối, ở biển cả.
-
Lĩnh hội hành thủy là lĩnh hội vạn vật nhân sinh. Các vị cứ từ từ mà tìm nhiệt độ trên bảy lần độ sôi của nước đi.
Nói rồi quay ra cửa. Khi đi được một quãng đường Vương Minh nghe thấy tiếng rèn, tiếng búa nện xuống thép.
Mỉm cười đắc ý xong rồi hướng phòng mình tung cước bộ. Các lão gia hỏa kia cũng chưa hẳn tin tưởng hắn đâu.
Dù sao hắn nói chuyện cũng rất mơ hồ. Nhưng cái vẻ đắc ý như ta đây biết tất cả của hắn khiến các trưởng lão không tin cũng phải thử.
Họ cũng hiểu rõ rằng Vương Minh không phải luyện khí sư, vậy cũng không có cách chỉ bảo một cách tỉ mỉ cho họ.
Không thể đưa cảm ngộ vào linh hạch sau đó truyền cho họ. Cũng không thể dùng tinh thần lực mô tả như các luyện khí sư dạy học đồ.
Nhưng dựa theo lý thuyết bao trùm vạn vật và cuội nguồn của hắc thạch và tinh thép cũng có một chút đạo lý cao thâm.
Cái vẻ thần thần bí bí của hắn và cái bản mặt ta đây
thông thái
khiến các trưởng lão tuy còn nhiều điều thắc mắc nhưng cũng không dám hạ thấp thân phận đi hỏi một hậu bối.
Vương Minh thật sự có rất nhiều điều muốn nói, muốn chia sẻ, muốn học hỏi nhưng đối với các tộc nhân hắn cũng chỉ dám dữ chừng mực. Người hắn tin cậy nhất hiện giờ chỉ có hai lão quái vật đang ngủ say trong thức hải của hắn.
Vương Minh có quá nhiều thắc mắc về thế giới này mà không dám đi hỏi. Mặc dù hắn mới đến thế giới này nhưng cũng đã thấy rất nhiều điều liên quan đến địa cầu.
Thứ nhất là ngôn ngữ hắn đang dùng. Tất cả mọi người trên Thiên Linh thế giới này đều dùng một loại ngôn ngữ tương tự như tiếng Việt cổ pha đậm nét Trung Hoa.
Anh chị em thì được gọi anh huynh đệ tỷ muội. Như cái kiểu chữ nôm tử con tôn cháu lục sáu tam ba gia nhà quốc nước tiền trước hậu sau… Hắn cứ rối tinh rối mù.
Thứ hai là chữ viết của thế giới này rất kỳ lạ. Nó rất giống chữ Hán hay chữ Hàn nhưng cũng không phải. Nó cũng chả giống chữ Thái hay chữ latin hay bất kỳ loại chữ nào Vương Minh từng biết trên địa cầu.
Nhưng hắn chắc chắn nó rất giống loại chữ cổ trên những chống đồng Đông Sơn từ những năm trước công nguyên.
Sự hiện diện của hắn tại dị giới này liệu có phải là sự trùng hợp hay không? Hay đang có một sức mạnh vô hình nào thao túng?
Biết bao nhiêu người rơi xuống vực, tại sao hai vị sư phụ lại chọn hắn? Biết bao nhiêu thân thể tại sao lại chọn được Hỗn Độn Thánh Thể?
Nhưng đồng lúc hắn cũng có cảm giác hắn thật sự là người của thế giới này, không phải kẻ xuyên việt đơn thuần.
Chủ nhân cơ thể cũ, chả nhẽ đang ăn dần và thay đổi tâm trí hắn? Hắn nhất định phải kiếm được đáp án.
Một tháng tu luyện điên cuồng mà hại vị sư phụ vẫn ngủ say chưa tỉnh. Phải tăng tốc độ tu luyện.
Về đến phòng Vương Minh liền bế quan. Lại theo lịch trình tu luyện. Mỗi sáng thức dậy vác bao cát đi chạy bộ. Bao cát ngày càng nặng.
..............
............còn nữa.
Hôm nay mình kết thúc chương tại đây.... Chúc mn ngủ ngon good night mai lớp :)