Chương 35 : Ma luyện tại Thôn Kiếm Thành(2)


.
.
Đối với tu luyện giả thường dùng cảm ứng của ba động linh khí để cảm ứng kẻ thù thì lại vô dụng với thể tu.

Linh thú có sự cảm ứng sắc bén với linh khí nên tu luyện giả mặc dù có bản lĩnh cũng không thể dấu diếm hơi thở khi đối đầu với linh thú được.

Còn thể tu vì không thể hấp thu linh khí nên linh thú chỉ có thể dùng giác quan để cảm ứng.

Thể tu cũng có thể dùng nước tiểu của linh thú cấp thấp để che dấu mùi của bản thân.

Dùng lá cây để ẩn nấp, Linh thú sẽ khó phát hiện hơn. Đến khi phát hiện ra thì cũng đã bị bao vây.

Vị vậy các thể tu dong binh đoàn mới chiếm được thượng phong về số lượng thu thập tài liệu liệp sát linh thú.

Nhưng khi gặp phải linh thú cường đại thì thể tu chỉ có thể chạy chối chết.

Tu luyện giả mặc dù không dễ che dấu linh lực toát ra nhưng vẫn có thể đối chiêu, không ám sát được thì có thể dùng minh sát.

Đây cũng là điều lợi khi dong binh đoàn có tu luyện giả tọa trấn. Các dong binh đoàn thường dùng số lượng của thể tu.

Để bao vây và cầm chân linh thú sau đó xuất hiện tu luyện giả để kết thúc.

Nín thở theo dõi kỳ biến. May mà khu vực này không có nhân loại khác. Có hai lão quái vật ở đây Vương Minh cũng rất yên tâm.

Tuy Đan Tổ nói vậy nhưng hắn không tin sư phụ nỡ lòng nào nhìn hắn gãy tay gãy chân.

Vậy thì còn sợ cái chym. Con hắc hùng (gấu đen) to lớn nhưng hơi chậm chạp.

Mỗi lần Hắc Hùng vung hùng chưởng đều bị con Thỏ Bạch thoát khỏi. Hình như thế giới này không có những động vật dễ thương.

Nói là thỏ nhưng thật ra nó còn to hơn cả nhân loại binh thường. Răng nhọn dài thoòng mắt đỏ tóe lên vẻ hung sát dữ tợn.

Móng vuốt của nó cũng không phải vũ khí bình thường. Nhanh nhạy hơn người.

Thoáng cái ở bên trái, một lát lại ở bên phải của Hắc Hùng. Hai con vật đối chiêu ở thế giằng co.

Tuy Thỏ Bạch nhanh hơn nhưng Hắc Hùng da giày thịt béo. Cho dù bị đánh cũng không bị thương nặng.

Tưởng rằng sẽ phải đợi một hai ngày nào ngờ Hắc Hùng đứng lên cứng rắn chịu một đòn thật nặng rồi lập tức phản kích.

Thỏ Bạch ăn một chưởng đầu loang lỗ máu nằm bất tỉnh té xỉu. Hắc Hùng thấy vậy vui vẻ chạy lại định cho thêm một kích.

Thỏ Bạch nhổm người dậy thật nhanh tặng lại một vuốt vào mắt. Hắc Hùng đau quá mất hết lý trí gào thét đuổi theo.

Nhưng Thỏ Bạch đã nhân cơ hội cao chạy xa bay cho dù Hắc Hùng cố đuổi vẫn không kịp.

-
Tiểu tử cơ hội đến.


Không để cho hai vị sư phụ nhắc thêm Vương Minh lướt nhanh như gió. Cách không dùng tinh thần lực nhổ cả gốc.

Nhìn cũng không nhìn ném thẳng vào hắc giới sau đó dùng Thiên Mã Hành Không hướng phía cửa vào Thôn Kiếm Lâm chạy thục mạng.

Minh cũng không quay đầu lại nhìn xem có con nào đuổi theo không. Linh thú cấp 7 tương đương với Sơn Hà Cảnh của nhân loại, hắn cũng không đủ sức ngạnh kháng.

Nếu không phải Hắc Hùng chậm chạp và Thỏ Bạch đã bị thương có lẽ hai lão quái vật phải ra tay giúp đỡ.

Chạy được nửa ngày thì Minh yên tâm dừng lại. Thoát khỏi móng vuốt của linh thú cấp 7 thật sự quá lời.

Nếu không nhờ vào nước tiểu của các linh thú cấp thấp che dấu đi hơi thở nhân loại, chắc chắn Minh đã không có cơ hội.

Linh thú thường hay có địa bàn riêng của mình, bình thường thì chúng sẽ không dám xâm phạm vào phạm vi của linh thú cao cấp hơn.

Nhưng Hắc Mai Hoa đang lúc thành thục, linh thú kéo đến phụ cận cũng không phải ít, chỉ là bọn chúng không to gan nên không dám đến gần như Trấn Phong.

Hai đầu linh thú minh đấu lại để Vương Minh phỏng tay trên. Minh một đường chạy thục mạng về hướng Thôn Kiếm Lâm.

Một số linh thú cũng đuổi theo nhưng tốc độ của hắn so với cùng cấp quá biến thái. Lại buông bỏ hết bước vào trạng thái thiên nhân hợp nhất.

Linh khí được cung cấp liên miên bất tuyệt. Chạy nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy một bóng người khi quay lại thì cảm thấy sắc trời đã sáng.

-
Tiểu tử ngươi tại sao lại chạy sâu vào Thôn Kiếm Lâm làm gì? Muốn chết sao?


-
Đan sư phụ, ta tung cước bộ hướng cửa Thôn Kiếm Lâm mà.


-
Phải rồi Đan bà, ngươi thấy hắn chạy sâu vào sao không lên tiếng?


-
Ha. Liên quan gì đến ta? Không phải chết người thì ta mặc kệ hắn.


-
Tiểu tử ngươi kiếm cách ra ngoài mau đi. Ta cảm ứng khu vực này không an toàn.


-
Ê lão mặt đen ngươi còn nhắc hắn ta cho ăn chưởng.


-
Con mụ dâm bà bà này. Ngươi không cần đồ đệ nhưng lão tử cần.


-
Hai thầy trò ngươi mù đường như nhau sao? Thật hết cách các ngươi tự kiếm đường ra đi. Lão nương quyết định không giúp.


-
Hừ. Biết bà kênh kiệu thế này năm xưa đã để bà lại địa cầu.


-
Ha ha ha, để ta lại địa cầu lão mặt đen ngươi có thể tìm thấy đường về sao? Đồ mù đường.


- Ngươi ...

-
Hai vị sư phụ đừng cãi lộn nữa. Để ta nghĩ cách.


Suy nghĩ một lúc. Minh không rõ phương hướng. Trong bóng đêm hắn cứ một mạch chạy thục mạng về hướng hắn tưởng rằng là cửa ra.

Nào ngờ lại chạy vào sâu trong sơn mạch,Đang nghĩ cách làm sao rời khỏi.

Không hiểu các dong binh đoàn khác làm sao có thể tìm được phương hướng trong mảnh rừng này?

Mấy lần trước đi với dong binh đoàn đều có đông người. Lúc nào cũng có người chỉ đường.

Lần này vào không đem theo hoa tiêu vì tin tưởng vào tinh thần lực cao thâm của mình.

Vương Minh có thể cảm ứng được nguy cơ. Nếu đánh lại thì liệp sát, biết trước không đánh được thì bỏ chạy.

Vương Minh có hai lão quái vật như Đan Tổ Khí Tổ làm bảo kê nên cũng không mấy để ý đến sự khó khăn mất phương hướng.

Cứ loay hoay vài vòng rồi chả còn biết đâu là đông tây nam bắc. Chắc phải chờ đến sáng xem mặt trời mọc hướng nào.

Đi lòng vòng một hồi vừa lo tránh linh thú, vừa kiếm chỗ nghỉ chân. Cả tháng nay cứ thế, mỗi đêm hắn đều vào trong Hắc Giới ngủ, chả tội gì lại ở ngoài cho muỗi cắn.

Cũng không lâu Minh liền kiếm được một hòn đá to giữa vùng thoáng khí.

Vương Minh nhảy lên hòn đá sau đó chui vào trong hắc giới. Trong hắc giới Khí Tổ mỉm cười phất tay một cái.
Chiếc hắc giới nằm trên hòn đá dần dần đổi màu ẩn vào hòn đá. Vào đến nơi thì mặt mày Đan Tổ đã vênh váo.

-
Tiểu tử ngươi cũng dốt đường như vậy. Hồi ở địa cầu ngươi làm sao mà sống?


-
Sư phụ, địa cầu có cái gọi là Navi (Tom Tom). Có máy chỉ đường chỉ cần cho địa chỉ.


-
Có Google, Đệ tử ở đây đâu có mấy cái thứ đó chứ. Bất quá cũng tại sư phụ, con đã bao giờ đi lịch lãm đâu mà người không chỉ đường.


-
Cũng không nói trước cho con biết là người không tham gia à. Hôm nay lần đầu tiên chính thức gặp nguy hiểm mới cho người ta biết.


-
Thôi ngày mai đệ tử bắt đầu kiếm đường quay lại. Linh thú cấp 7 đâu phải hạng ăn chay.


-
Kệ xú bà nương đó đi đồ đệ ngoan. Đưa cho ta Hắc Mai Hoa, sư phụ giúp ngươi bày Kết Linh trận.


Nói xong lão xoa xoa đôi bàn tay như ngứa ngáy lâu ngày chưa động thủ. Thân là một luyện khí đại tông sư Khí Tổ thật sự rất đam mê với trận pháp và rèn.

Bao năm phải sống ở trạng thái linh hồn tại địa cầu lão cũng thu thập được rất nhiều kiến thức.

Là linh hồn nên mỗi khi lão tỉnh đều có thể ngao du thiên hạ học hỏi được rất nhiều.

Người địa cầu vì không có linh khí nên họ phát huy các đặc tính của nhiều tài liệu một cách triệt để.

Nhưng ở thế giới này sẽ không dùng điện. Họ khinh thường dùng điện vì linh thạch chứa đựng năng lượng hùng hậu hơn.

Có loại năng lượng này rất nhiều người dùng nó để sử dụng thường ngày.

Chỉ là Đấu Linh Đại lục là nơi nghèo nàn bị tàn phá bởi chiến tranh nên số lượng sử dụng được tiết kiệm rất nhiều.

Không mất bao lâu thời gian bên ngoài hắc giới sung quanh hòn đá to đã có một trận pháp được khởi động. Khí Tổ vui vẻ nhảy lên hòn đá rồi biến mất.
....
.......còn nữa
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.