Chương 37 : Khống Hỏa Quyết(2)
Vậy nơi có linh khí nồng đậm tại đây hẳn là thiên giới sao? Vậy còn các giới khác thì ở đâu? Nghĩ đến đây liền hỏi.
-
Sư phụ vậy các giới khác ở đâu.
-
Haizz... chúng ta không biết. Tung hoành lục giới. Đó là câu cửa miệng của cường giả của thế giới này được truyền lại từ thưở Sơ Khai của hỗn độn.
-
Nhưng lục giới ở đâu thì không ai biết. Hay có thể nói, đã không còn ai biết. Chúng ta là những người của cuối thời kỳ Hồng Hoang.
-
Thời kỳ đó đã tồn tại không biết bao nhiêu tỷ năm. Trước đó là thời kỳ Sơ Khai của Hỗn Độn.
-
Sau thời kỳ Sơ Khai của Hỗn Độn đã không còn ai ngao du khắp cả lục giới nữa. Nhưng chúng ta biết chắc.
-
Nhân giới là nơi chung chuyển để đi sang các giới khác. Nhưng cho dù đã sống bao nhiêu năm tại Nhân giới chúng ta cũng không tìm được cửa đến các giới khác.
-
Chỉ là chúng ta ở đó quá lâu, muốn liều một lần để thử tìm về. Chúng ta nghĩ khi nhân loại rời bỏ thể xác, sẽ theo duyên nghiệp của mình để chuyển kiếp.
-
Kết quả chúng ta đã theo ngươi đến đây. Có thể nói không phải chúng ta đưa ngươi đến đây mà là ngươi không có chúng ta cũng sẽ đi đến nơi này thôi à. Nếu biết vậy, ta thà để mụ thối này ở lại địa cầu à.
-
Lão già chết tiệt đúng thật là muốn qua cầu rút ván?
Mặc kệ Đan Tổ giơ chân múa tay Khí Tổ vẫn ôn tồn giảng dạy:
-
Hẳn nếu muốn đến các giới khác chắc chắn cũng sẽ theo duyên nghiệp để chuyển kiếp.
-
Muốn đi đâu thật ra là phải tạo duyên nghiệp cho chính mình lúc còn sống.
-
Trong truyền thuyết có cảnh giới có thể đến gần với Hỗn Độn, thậm chí có thể thay đổi pháp tắc của Hỗn Độn.
-
Nhưng chúng ta đã lần mò bao năm cũng không chạm đến cánh cửa kia.
-
Ngày hôm nay lại mất đi thân xác. Không thể tiếp tục tu luyện. Chỉ có thể dựa vào linh hồn lực để tồn tại.
-
Tiểu tử. Ta và Đan tổ cũng đã sống đủ. Chúng ta nhìn qua nhân tình thế thái. Cũng từng bước lên đỉnh phong của tu luyện giả.
-
Chỉ là chúng ta còn chưa truyền lại y bát cho ai nên không cam lòng chuyển kiếp mà thôi.
-
Ngươi là hy vọng của chúng ta. Ta cũng không mong đào tạo ra một đồ nhi sau đó ngươi lại mắc kẹt tại nhân giới.
Vương Minh nghe vậy lòng cũng bùi ngùi. Chuyển kiếp kiểu xuyên thế này thật là xui xẻo.
Xuyên đâu không xuyên lại xuyên vào cái kiếp gánh vác trách nhiệm nặng nề. Đôi vai hắn khẽ rũ xuống.
Thẫn thờ ngước nhìn bầu trời của hắc giới. Bao nhiêu hy vọng vừa mới lóe lên đã bị dập tắt.
Hắn đưa tinh thần lực chạm vào kết giới của bầu trời. Nói là bầu trời nhưng đúng ra nó giống như trần nhà của một sân vận động rất lớn.
Hắn tùy ý thay đổi màu sắc của trần nhà thành màu xanh da trời như bầu trời thật.
Đứng lên phất tay một cái, một hồ nước nhân tạo được đào xuống. Đây là không gian của hắc giới.
Đan Tổ và Khí Tổ đã sống trong Hắc Giới bao năm. Theo sự ôn nhuận linh hồn của hai cường giả, Hắc Giới đã sinh ra linh tính sơ khai.
Tuy chưa thành hình nhưng nó đã nhận Minh làm chủ nhân. Hắc Giới này do Khí Tổ làm từ hồn thạch.
Có công dụng an dưỡng linh hồn của hai vị Đan Tổ Khí Tổ. Sau khi theo Phong hơn một năm, Minh đã đeo nó tu luyện.
Mỗi khi tu luyện xong Hắc Giới đã hấp thu linh khí tinh thuần đã được tinh luyện. Giữa Hắc Giới và Trấn Phong đã vì vậy mà sinh ra sự liên kết.
Vương Minh nhắm mắt tĩnh tâm lại. Trở lại địa cầu đó là tâm nguyên duy nhất của hắn nhưng theo thời gian thay đổi hắn đã cảm nhận được trách nhiệm của hắn đối với thế giới này.
Trở lại địa cầu đã không còn là mục tiêu duy nhất của hắn nữa. Hắn có trách nhiệm với gia tộc. Còn có sự đe dọa của Cổ Ma tộc.
Hình như định mệnh đang sắp sếp vai trò của hắn. Có cái gì đó luôn muốn ngăn cản hắn trở lại địa cầu.
Vứt hết những lo âu sang một bên. Nếu muốn quay lại địa cầu thì phải trở lên mạnh mẽ. Không quay lại được muốn sinh tồn tốt tại thế giới này cũng phải trở lên mạnh mẽ.
Vậy điều kiện tiên quyết là phải có thực lực. Hơn nữa hắn đang ở nơi không người.
Thịt linh thú chứa đựng linh khí nồng đậm và thịt của nhân loại cũng vậy. Linh thú cũng săn giết nhân loại.
Chỉ cần nuốt nhân loại, chúng sẽ có thể cảm ngộ được nhân tính. Linh thú có sức sống mãnh liệt hơn nhân loại nhưng trí tuệ của chúng thì quá kém.
Đến địa giai cấp mới bằng đứa trẻ 5-6 tuổi. Thiên cấp mới là đứa trẻ 10 tuổi. Đến thiên cấp đỉnh mới là nhân loại 18-20 mà thôi.
Đôi khi còn chưa biết lừa lọc. Chúng chiến đấu bằng linh tính và thiên phú của mình.
Thân đang ở nơi nguy hiểm không cho phép Minh suy nghĩ viển vông. Mặc kệ sau này sẽ ra sao. Tăng thực lực lên mới là điều cần thiết.
Vương Minh đã tu luyện tốt các võ kỹ. Nhưng hắn vẫn đang buồn bực vì chưa có loại công pháp thích hợp cho hắn.
Công pháp là kỹ năng vận hành linh khí qua các kinh mạch. Công pháp cũng chia ra thành thiên địa huyền hoàng.
Vương gia tu luyện chính là Dung Hỏa Quyết và Tinh Thần Thí Luyện Quyết.
Một cái là tu luyện hỏa thuộc tính, cái khác tu luyện tinh thần lực. Vì Minh thiếu quyết chính là công pháp để có thể tu luyện được tất cả 10 loại thuộc tính.
Vì điều này mà đôi khi buồn bực không thôi. Mặc dù hôm nay hắn chưa tu luyện được nhưng điều đó sẽ không kéo dài vĩnh viễn.
Mỉm cười trấn tĩnh Minh nói:
-
Hai vị sư phụ. Chuyện trở về địa cầu tạm thời không cần nhắc nữa.Minh nhi sẽ không buông bỏ cơ hội nhưng cũng sẽ không cố chấp nữa.
-
Tăng lên thực lực mới là chính đạo. Không phải điều tiên quyết của tu luyện giả là phải có được loại công pháp phù hợp với mình hay không?
-
Một người không thể tu luyện 2 loại công pháp. Tinh thần lực cũng cần công pháp nhưng không sử dụng đan điền nên không ảnh hưởng.
-
Nhưng để tử có quá nhiều thuộc tính. Biết chọn loại nào cho hợp đây.
-
Dĩ nhiên là chọn hỏa thuộc tính rồi. Tiểu tử, ngươi là truyền nhân của chúng ta. Không có hỏa công thì chúng ta còn truyền y bát được cái rắm.
Nghe Khí Tổ nói thì Đan Tổ cũng gật gù.
-
Lão mặt đen này nói đúng lắm. Tiểu tử, ta biết ngươi có rất nhiều thuộc tính nhưng không thể lấy hết phải chọn một. Tham thì thâm đó à.
-
Haizz sư phụ. Đồ nhi có Hỗn Độn Thánh Thể. Làm sao buông bỏ các thuộc tính khác đây.
-
Bộ trên đời này không có loại công pháp nào để dung hợp được tất cả các thuộc tính sao? Tại sao cứ phải chọn một?
-
Tiểu tử, thường thì tu luyện giả chọn thuộc tính cảm ứng được lúc đầu tiên vì đó là loại mà hắn có thiên phú cao nhất.
-
Sau này có thể từ từ lãnh ngộ sau đó cảm ngộ thêm rồi tự mình dung hợp.
-
Có nhiều thuộc tính cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Phải cảm ngộ rất nhiều nên cũng có rất nhiều tu luyện giả không đủ ngộ tính phải gặp đại nạn khi hết tuổi thọ.
-
Tu luyện giả phải có thiên phú nhất định nhưng ngộ tính cũng phải có, chọn loại thiên phú cao nhất để tu luyện mới có thể truy cầu cảnh giới cao nhất.
-
Ê !!...lão mặt đen. Ta nghĩ cũng có thể có!
Khí Tổ mắt lóe lên tia sáng dị kỳ:
-
Ý của ngươi là loại công pháp năm xưa?
-
Phải, Khống Viêm Quyết. Chỉ có nó!
Khí Tổ gật gật đầu:
-
Tu luyện cái công pháp đó như gân gà. Hắn nhai nổi sao?
-
Không thử làm sao biết. Ông đừng có lôi thôi. Mau xuất tí huyết ra đi.
Nói xong Đan Tổ tủm tỉm cười như người gặp họa. Khí Tổ cũng trầm ngâm rồi phóng ra một quyển trục màu vàng lửa.
Sau đó nét mặt âm trầm ngồi bệt xuống. Đan Tổ cũng phóng ra một quyển trục màu trắng đưa cho Vương Minh :
-
Minh nhi, tu luyện thứ này ngươi sẽ là vô địch thiên hạ.
- Đây là???
......còn nữa