Chương 46 : Đấu Lôi Đài(3)


Vương Minh cũng cảm thấy cao hứng:

-
Các vị các vị. Phương cô nương đây kết bạn cùng với các huynh đệ tỷ muội của mình từ xa mà đến. 3 người trong bọn họ đã gia nhập dong binh đoàn của ta. Nếu có ở lại thì phải ở lại để Vương Minh ta chiêu đãi.


-
Phong minh chủ,Nói vậy vị tiểu huynh đệ này vẫn chưa gia nhập. Vậy minh chủ và chư vị nhường cho Hắc Nguyệt ta đi.


Khi Hắc Nguyệt nhắc đến vị thư sinh, thân hình ẻo lả không có chút sức thì các đoàn trưởng khác không khỏi có vẻ khinh thường.

Một tên thư sinh thì có gì tài giỏi. Chúng ta không tranh Hắc Nguyệt cũng chỉ là mời chào cho có chuyện mà thôi. Nào ngờ Vương Minh lại vui cười thành tiếng:

-
Không được không được. Nguyệt cô nương thấy ta mời khách lại đương nhiên muốn cướp người.


-
Ha ha ha... Vương Minh dong binh đoàn của ta mới thành lập. Nhân tài ai chê ít chứ. Một người cũng không thể nhường, không thể nhường ha ha ha.


Mọi người nghe vậy cũng chỉ lắc đầu lấy lệ ra vẻ tiếc nuối. Họ tiếc là tiếc vị cô nương áo đỏ và hai người ở dưới kia thôi.

Chẳng nhẽ Minh minh chủ này muốn dùng hai người yếu nhất đội để thu phục đồng bọn của họ thêm tận tâm?
Pháp trận sư, nhất là đối với Hỏa Long dong binh đoàn, đây là sự trợ giúp đối với họ thật không nhỏ à. Dường như Vương Minh cũng biết được ý nghĩ của mọi người.

Họ kiếm cơm ở đây đã lâu. Là ma cũ. Giờ lại bị một con ma mới xuất hiện mạnh mẽ đè ép. Làm sao có thể dễ chịu cho được.

Hỏa Long tính nóng như lửa nét mặt hơi âm trầm. Thể hiện của ngày hôm nay khiến hắn quá tiếc nuối. Lắc đầu than khổ:

-
Vương gia thế lực mạnh mẽ, hôm nay minh chủ lại có tài thu phục lòng người. Trước sau gì Hỏa Long của ta cũng phải giải tán. Lúc đó xin minh chủ chiếu cố đó à.


-
Ấy. Hỏa Long huynh, chúng ta đều là những người sống trên mũi đao mũi kiếm. Thôn Kiếm Lâm rất rộng. Có tiền cùng nhau kiếm, có tiền cùng nhau kiếm ha ha ha.


Các đại đoàn chủ nghe vậy không khỏi hồi hộp mong đợi. Họ đã tốn nhiều công sức mở ra 1 phiến sơn cốc để các thành viên có con đường an toàn vào liệp sát linh thú cấp thấp.

Họ tận lực né tránh các địa bàn của các linh thú cấp cao. Nếu tìm thấy thì phải hợp kích xua đuổi hoặc liệp sát. Cũng may là Vương gia bao năm nay không mạnh mẽ đến cướp địa bàn và công sức của họ.

Vương Minh nói vậy chắc chắn không để họ chịu quá nhiều thiệt thòi. Bọn họ cũng thấy thực lực của Vương Minh dong binh đoàn ngày càng mạnh mẽ.

Tuy số lượng thành viên không nhiều nhưng ai dám nói sau này sẽ phát triển ra sao. Chừa lại chút đường kiếm sống sau này mà không cần đụng đao đụng búa vậy là tốt nhất.

Thôn Kiếm Lâm đúng là rất rộng nhưng những dong binh đoàn thấp kém không thể vào quá sâu.

Có thêm một dong binh đoàn mạnh mẽ cùng bọn họ hợp sức biết đâu được có thể mở rộng thêm địa bàn.

Đang lúc mọi người đang bàn tán thì trên bãi đất trống lại xuất hiện thêm một số kỳ nhân dị sĩ. Một người mập mập lùn lùn. Râu mép đen với khuôn mặt tươi tỉnh chắp tay cung kính:

-
Tài hạ Lôi Thạch Thổ. Tuy cũng họ Vương nhưng không phải người của Vương gia. Hôm nay có chút tài mọn xin minh chủ thu nhận.

Nói xong tay bắt kết ấn rồi đặt mạnh xuống đất. Tứ phương đất đai ba động rồi từ lòng đất dựng lên một căn nhà khá rộng rãi. Có ba gian thoáng mát mọi người quan khán thấy vậy đều cười ồ.

Kỳ nhân dị sĩ kiểu gì phải có sức mạnh hoặc có thể hỗ trợ chiến đấu chứ. Cũng như vị cô nương áo đỏ vừa nãy tuy không biểu hiện ra sức lực chiến đấu cường hãn.

Nhưng đối với tu luyện giả cấp thấp không thể nghi ngờ trận pháp của cô sẽ giúp cho bất kỳ thế lực nào tiết kiệm được rất nhiều linh thạch và đan dược.

Vương Minh thấy được người như vậy lại vỗ đùi cao hứng,đến rồi. Người mà hắn chờ đợi rớt cuộc đã đến. Vương Minh đứng lên trịnh trọng:

-
Thổ huynh, mời lên đài ăn thịt uống rựu.


Mọi người nghe vậy thì lại khó hiểu. Người như vậy mà cũng được trọng dụng? Tên Vương Thạch Thổ này ngoài biết xây nhà thì chả biết gì khác.

Chỉ là một thợ thủ công bình thường không có sức chiến đấu cường hãn. Đối với thế giới võ giả này chuyện ăn ở không đến nỗi cần thiết lắm.

Họ ăn đường ngủ bụi trong rừng đã quen. Về thành thị lại chui vào quán trọ. Những người thợ xây không mấy được trọng dụng tại thế giới này.

Không hiểu Minh, minh chủ thu nhận họ để làm gì. Các thợ xây khác thấy vậy cũng nhao nhao đòi trổ tài. Người hệ mộc có thể trong nháy mắt xây nhà gỗ.

Người hệ thổ cũng như Thạch Thổ có thể dùng kết ấn hòa với linh khí của mình để xây dựng. Có cả người có được hệ kim cũng mạnh mẽ muốn trổ tài uốn sắt.

Không phải ai cũng có thể trở thành luyện khí sư vì không có hỏa công nhưng họ vẫn có thể bằng vào linh khí và thuộc tính của mình để chế tạo một số dụng cụ khác.

Tuy đều là võ giả nhưng không phải ai cũng có được sức chiến đấu cường hãn. Một số người vì thiên phú không đủ, cũng không có được sức chiến đấu mạnh mẽ nên cũng chỉ có thể làm những thợ thủ công cấp thấp.

Cuộc sống cũng không hơn một tiểu nhị hay một người làm công tại các đồn điền linh thảo. Cho dù có chút thiên phú tu luyện thì cũng phải có tài phú để tu luyện mới được. Người thì nhiều mà thiên tài thì lại ít.

Lúc trẻ họ đã không đủ sức để tranh chân cùng các thiên tài cùng lứa. Đến khi có tuổi tiềm năng cạn kiệt chỉ có thể làm những nghề thấp kém để sống qua ngày.

Họ cũng không dám vào rừng liệp sát linh thú vì cảnh giới và võ lực không đủ. Nhưng phàm là con người ai cũng muốn được có người thưởng thức. Hôm nay có minh chủ mời chào. Đây là cơ hội ngàn năm có một  của họ.

Vương Minh đang lo vì bãi đất trống suốt ngày hôm qua không có ai trổ tài thi thố. Hôm nay sau khi thu nhận Lôi Thạch Thổ đã có rất nhiều người biểu lộ tài năng.

Không phải ai Minh cũng nhận. Bằng vào nhãn lực của mình Minh có thể nhìn ra linh lực mạnh yếu của từng người. Tạo nghệ cao thấp của từng người.

Tâm trí của Minh giờ đã để ý hết sức đến những người trên bãi đất trống. Không chỉ những thợ thủ công mà các trận văn sư, trận pháp sư cũng lần lượt cùng nhau lên tràng.

Bằng vào nhãn lực của mình Minh bắt đầu sàng lọc. Những người được Minh thu nhận đều được Long Linh phụ trách chiêu đãi một bên.

Các thành viên cũ dưới trướng Long Linh cũng vui lòng làm công việc bê nước cho những người mới đến. Mọi người đang hồi hộp không biết vị thiếu gia này dùng những thợ thủ công này vào những công việc gì?

Những người mới gia nhập cũng không vì được người khác mời chào mà lên mặt.Vương Minh đem đến cho bọn họ những điều rất mơ hồ. Chỉ biết vị minh chủ này cần tài năng của họ nhưng không ai có thể nghĩ ra cần họ để làm gì.

Khi đến xế chiều trên ba lôi đài khác cũng đã xuất hiện ra tu luyện giả tụ linh cảnh trấn thủ. Các đối thủ cũng không dám tùy tiện khiêu chiến họ.

Tụ linh cảnh ở các thế lực thật ra không phải ít, nhưng trong giới dong binh đoàn đều là tu luyện giả đơn độc. Để có thể tồn tại đơn độc một mình tu luyện đến tụ linh cảnh, ai ai cũng có thiên phú khá tốt và có được chút bản lĩnh giữ mạng.

Ba người này lại đều là những tụ linh cảnh đỉnh phong. So với thực lực của đoàn trưởng Hỏa Long đoàn cũng chỉ thua một chút mà thôi. Vương Minh gật gù hài lòng.

Hiện giờ người thủ hộ lôi đài số 1 đến số 5 đã xuất hiện. Hy vọng ngày mai sẽ không khiến Minh thất vọng.

Khi chợp choạng tối. Vương Minh lại sai người bày tiệc thiết đãi những thành viên mới của Vương Minh dong binh đoàn

. Cùng với ngày hôm qua, hôm nay đã có thêm 150 người có thể thủ vững hơn 10 trận. Cộng thêm ba người tụ linh cảnh và hai người Thế Hùng, Cảnh.

Tổng cộng hôm qua và hôm nay đã có thêm hơn 250 người có sức chiến đấu cường hãn. Lại có thêm hơn 70 người thợ thủ công. Khi rựu được ba chung Vương Thạch Thổ ghé tai nói với Vương Minh.

Hắn còn hai người huynh đệ cùng học một thầy, nếu Vương Minh cần hắn có thể tiến cử. Tạo nghệ của 2 người kia chỉ có hơn chứ không kém hắn.

Vương Minh nghe thấy vậy thì cả mừng. Giao cho Thạch Thổ một miếng lệnh bài.Phong chức đường chủ thủ công đường cho Thạch Thổ.

Thạch Thổ nghe vậy thì mừng rơn, Cúi đầu đa tạ không ngớt. Sau đó hứa sẽ bằng mọi cách đem 2 vị huynh đệ của hắn đến gặp mặt để đền đáp ơn tri ngộ.

Vương Minh lại một lần nữa bỏ đi nghỉ sớm. Lấy cớ là ngày mai còn phải lo công vụ. Hôm nay rựu thịt mọi người cứ tận hưởng.

Phân phối mọi người 2 ngày nữa sau khi kết thúc lôi đài đến sẽ giao nhiệm vụ và sắp sếp cho từng người. Riêng năm người thủ vững lôi đài hôm nay Vương Minh cũng cho người mời nhưng họ đều từ chối.

Với lý do là không một ai trong bọn họ đã trụ được quá 10 trận, Vương Minh thấy vậy cũng vui mừng. Những người này thắng mà không kiêu. Là nhân tài tốt để bồi dưỡng.

Phong lại rút vào Hắc Giới lo luyện đan. Ngày mai là ngày quyết liệt, sẽ có rất nhiều người bị thương. Hắn không muốn nhìn nhiều người chết vì hắn.

Hồi lực đan, hôm nay hắn quyết định luyện chế càng nhiều càng tốt. Bắt đầu là một lò thành công với xác suất trên 5 thành.

Rồi không lâu lại thêm một lò với xác suất 6 thành, 7 thành, 8 thành, 9 thành. Nhưng dường như Phong khó có thể thành đan 10 thành.

Nếu là một luyện dược sư tam tinh có xác suất thành đan như Minh chắc đã mừng rơi lệ nhưng Minh đã xem qua thủ pháp của sư phụ luyện chế đan dược. Điều hắn truy cầu là cảnh giới đó.

Hồi lực đan. Dùng tài liệu cấp thấp và một vài tài liệu cấp 4 làm chủ mồi. Luyện chế ra loại linh dược mộc thủy quang thuộc tính.

Vì thuộc tính của nó nên nó cũng thuộc loại đan dược quý hiếm. Không có mấy luyện dược sư có thể luyện chế ra loại đan dược này.

Trên thị trường cũng có rất nhiều loại tương tự nhưng công hiệu thì không thể bằng.Vương Minh đã gần 2 ngày 2 đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần hắn vẫn phấn kích vì thành công liên tiếp luyện chế đan dược.

Minh bước vào cảnh giới vong ngã sau đó lấy thêm ra một lò luyện đan khác. Bắt đầu dùng phân tâm nhị dụng luyện chế một lúc 2 lò.

Lúc đầu vì khống hỏa của hắn còn chưa thuần thục nhưng rất nhanh đã thành công luyện chế ra hai lò đan dược với xác suất trên 7 thành.

Rồi từ từ cả hai đều được nâng lên đến trên 9 thành. Minh vẫn cảm thấy mình đang thiếu cái gì đó để ra sản phầm 10 thành thành đan.

Nhưng trong nhất thời hắn chưa nghĩ ra. Cứ thể tiếp tục đam mê luyện đan. Đến khi trời sáng Đan Tổ mới nhắc hắn dừng.

Đan Tổ rất hài lòng về người đồ đệ này. Khi Minh ăn điểm tâm, rời khỏi Hắc Giới hai vị sư phụ với gật gù. Người đệ tử này của họ có thiên phú, có đam mê, có kiên trì và có cơ duyên.

Người như vậy chắc chắn sẽ có thể kế thừa y bác của bọn họ. Hy vọng của bọn họ đầy mong chờ.

Trời vừa hửng sáng đã có rất nhiều người đến lôi đài. Kể cả người của Vương gia.

Ba vị đường chủ vì mới gia nhập Vương Minh dong binh đoàn đã làm hết phận sự, tận trung chức vụ nên khi biết đó là người của Vương gia họ đã đến bái phỏng mời lên khán đài.

Các vị trưởng lão của Vương gia đều từ chối. Họ chỉ đến xem sự phát triển của tiểu bối gia tộc và cảm nhận nhân sinh mà thôi. Không muốn ra mặt.

Biết được điều này ba vị đường chủ cũng không dây dưa lui xuống đi lo công việc của mình. Nhưng đây chỉ là bề ngoài. Rất nhiều người đứng bên đều nhìn thấy người của Vương gia đến tham sát thì đều nhường cho họ chỗ tốt.

Các trưởng lão cũng không từ chối. Họ đứng ôn tồn mỉm cười như một sự cổ vũ thầm lặng cho hậu bối gia tộc họ.Vương Minh cũng rất biết điều, phái cô gái áo trắng có tên là Trần Ngọc Phương đi chiếu cố cho những trưởng lão của Vương gia.

Ngọc Phương cũng rất vui vẻ đi làm. Nàng đã thầm hiểu Vương Minh đã chao 5 địa vị trong dong binh đoàn cho tiểu đội của họ. Và trong đó có vị trí của nàng. Tâm hồn người thiếu nữ lại bay bổng.

Minh chủ sai mình đi rót nước và chiêu đãi trưởng lão của hắn. Ngọc Phương cũng thầm hiểu nàng không có biệt tài, cũng không có võ lực cường hãn.

Vương Minh thu nhận nàng chủ yếu vì bốn người kia mà thôi. Hay minh chủ còn có ý gì khác đối với mình? Thiếu nữ của thế giới này ai chả mến tài.

Nhất là người lại có thực lực như Vương gia tam thiếu. Nghĩ đến đây Ngọc Phương lại không khỏi nhớ đến kiếm khách bí ẩn trong rừng đã cứu nàng một mạng.

Nét mặt âm trầm lạnh lẽo nhưng cử chỉ đầy vẻ hào phóng. Không giống người ra tay tàn nhẫn vô tình.

Vào ngày thứ 3 đấu lôi đài xuất hiện rất nhiều người bán hàng rong đến buôn bán. Họ bán đồ ăn, bán linh thảo trị thương, bán nước giải khát, bán rựu và thịt nướng.

Không phải ai cũng được lên quán rựu Vãng Lai ngồi hưởng thụ. Không thể không nói, những người bán hàng rong này là những người rất biết nắm bắt cơ hội.

Tin tức nghe ngóng được cũng rất nhanh và khá chính xác. Nếu muốn phao tin đồn thì có thể lợi dụng bọn họ.

Vương Minh âm trầm suy nghĩ sau đó phái Lý Dương sai thủ hạ đút cho những người bán hàng rong ít kim tiền. Âm thầm nhắn nhủ sau này đến gặp mặt minh chủ sẽ có chuyện cho bọn họ làm.

Những người bán hàng rong thân phận thấp hèn, nếu được gia nhập dong binh đoàn, chỉ cần làm tên lau nhà họ cũng đã mãn nguyện.

Thế giới của cường giả nhưng không phải ai cũng có cường giả chi tâm. Rất nhiều người cũng chỉ muốn có được một ngày ba bữa, quần áo mặc cả ngày và đôi khi được
tháo bỏ
. Lấy vợ sinh con sống một cuộc sống an nhàn.

Ngày thứ ba là ngày cuối cùng thi đấu lôi đài và cũng là ngày quyết định mười vị trí đội trưởng với mức lương bổng là 50 linh thạch hạ phẩm.

Vương Minh cũng giao rất nhiều đan dược chữa trị cho thủ hạ để chuyên cứu chữa những người còn có thể cứu.

Khi tiếng trống điểm canh tư cũng là lúc sổi nổi nhất. 5 vị trí còn lại rất được nhiều người tranh dành.

Một số người cũng nhịn không được mạnh mẽ đi khiêu chiến với 5 người thủ lôi đài vị trí đầu tiên nhưng đều bị những người này một chiêu đánh bại.

Sau khi Thế Hùng lại một lần nữa bực mình chém đối thủ của mình thành 12 khúc thì mọi người nhớ đến sự kiện ngày hôm qua.

Sự tàn nhẫn của Thế Hùng khiến nhiều người phải nổi da gà. Mặc dù nhiều võ giả phải sống trên lưỡi đao mũi kiếm nhưng bị phân thây thành 12 khúc như vậy cũng quá tàn bạo đi.

Vương Minh cũng không khỏi âm trầm nét mặt. Hắn nhập vào trạng thái thiên nhân hợp nhất nhưng không hấp thu linh khí.

Minh chỉ muốn dùng cảm giác của thiên nhân hợp nhất để trấn tĩnh lại chính mình. Hắn không thể làm mất hình tượng của một minh chủ.

Vì sợ sệt cũng đồng nghĩa với việc hắn yếu đuối. Khi ở trong trạng thái thiên nhân hợp nhất Vương Minh như cùng tồn tại với thiên địa hỗn độn.

Những người ở gần Minh cảm thấy hắn âm trầm, lạnh lùng. Là tính cách của một cường giả cần có. Minh thể hiện sự uy nghiêm như một chiến thần bất động.

Mặt không đổi sắc lạnh lẽo quan sát tất cả lôi đài. Nhưng chú ý của Minh chủ yếu là để trên bãi đất trống. Tay Minh cầm hai cây cờ, một xanh một đỏ.

Xanh là thu nhận, đỏ là không nhận. Người lên bãi đất chống hôm nay rất nhiều. Phần đông đều nhận được cờ đỏ. Chỉ số ít nổi trội mới nhận được cờ xanh.

Mọi người cũng cảm thấy ánh mắt của Minh rất sắc bén nhưng vẫn không tài nào đoán ra Minh cần những thợ thủ công này làm gi.

Những lão gia hỏa của Lôi gia chỉ mỉm cười. Tuy không hoàn toàn đoán ra được Vương Minh đang làm gì nhưng họ chỉ sợ hắn sẽ làm ra oanh động quá lớn.

Tuy vậy thì đã sao? Cùng lắm là cá chết lưới rách với các đại thế lực nhất lưu kia. 2000 năm nay người của Vương gia đã nằm xuống không ít.

Nếu cứ tiếp tục ép họ sống tiếp như thế này, vậy thì các thế lực kia tự đến cái nơi linh khí nhạt như nước ốc này đi. Lão tử chán rồi.

Để xem không có Vương gia cung cấp vũ khí sẽ có bao nhiêu gia tộc vì thế mà yếu đi. Liên Minh cần Vương gia hơn Vương gia cần họ.

Cùng lắm là cái gì cũng không làm nữa, sống nhục như vậy quá đủ rồi. Ai trong số bọn họ mà chả có người thân phải ngã xuống vì Liên Minh?

Cái tâm của cường giả sống mạnh trong tim của mỗi thủ hộ giả! Đã làm thủ hộ giả thì đâu ai sợ chết.

Thủ hộ giả cũng có thể bị diệt tộc bất cứ lúc nào vì nếu đại chiến phát sinh, Vương gia tại Đấu Linh đại lục sẽ hy sinh đầu tiên.

Đã như vậy thì còn gì phải sợ? Minh nhi, ngươi thay tổ tiên và các vị gia gia thúc bá huynh đệ tỷ muội làm lớn luôn đi. Trong cao tầng của Vương gia đã bắt đầu truyền nhau câu vè của Thần Toán chí tôn:

«Hỗn độn hiện»

«Thiên hạ kinh»

«Cổ Ma Xuất»

«Thiên địa băng»

«Vương gia khởi»

«Đấu Linh Biến»

«Thiên tử vong»

...............Còn tiếp ...............
Hôm nay mình xin kết thúc chương tại đây chúc mn ngủ ngon good night mai lớp :)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.