Chương 57 : Thu phục thể tu ! Thật nực cười


............................................................

-
Ha ha ha, Các vị nể mặt Vương gia ta đến đây tham gia đấu giá hội.Vương Thiên Nhất thân là thái thượng trưởng lão của Vương gia xin các vị vào thành nghỉ ngơi chờ đấu giá hội bắt đầu.


-
Thiên Nhất lão đệ chúng ta đường xá xa sôi đến đây đâu chỉ vì một đấu giá hội. Nghe nói Vương gia xuất hiện một tiểu bối có tinh thần lực cường đại.


-
Trấn Thánh Ân ta rất muốn cùng hắn đàm luận, đã cho người nhiều lần mời nhưng Vương gia không chịu nể mặt. Lão Ân ta đành phải đích thân đến cầu Nhất lão đệ, ngươi thật sự muốn từ chối lão ca sao?


Mọi người đã giằng co một lúc lâu hai bên đều dùng lời lẽ khách sáo nói chuyện nhưng không khí không có chút nào hòa hoãn. Trái lại chiến sự có thể bùng nổ bất cứ lúc nào đứng đằng sau Vương gia có ba vị kim bào.

Trong đó cũng có Vương Chiến Cuồng đứng một bên, ở giữa là một lão kim bào đã từ trong mật thất của Vương Thiên Nhất đi ra, đó là Vương Thanh Phúc mới võ thánh cảnh đỉnh phong nhờ vào linh khí tinh thuần của Vương Minh bước vào võ thần cảnh.

Thanh Phúc bị kẹt tại võ thánh cảnh đã nhiều năm hắn thiếu là cảm ngộ của thiên địa mặc dù đã một chân nắm vững thời gian chi cảnh, nhưng thiếu là nền tảng thời ích địa cảnh đã nóng lòng dùng đan dược đột phá.

Cảnh giới tuy tăng nhưng cảm ngộ lại thiếu, bao nhiêu năm vẫn chưa bù được, khi hấp thu linh khí từ Vương Minh lão đã nhờ đó có thêm cảm ngộ của ngũ hành. Hiểu thêm rất nhiều về hỗn độn, đây mới là điều đáng sợ của Hỗn Độn Thánh Thể.

Có thể đem cảm ngộ của mình truyền cho người khác Vương Minh thiếu khuyết cảm ngộ nhưng đối với nhiều người vẫn là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Không phải tu luyện giả nào cũng có cơ duyên chạm đến tận cùng của cảnh giới.

Vương Minh bao lâu nay chưa thể đột phá nhưng vì hắn chưa đạt được tận cùng của ích địa cảnh nên vẫn phải tiếp tục cảm ngộ. Còn đan điền của những người khác không khủng bố như vậy, không cần nhiều cảm ngộ và tích tụ linh khí như Vương Minh.

Bên cạnh của Trấn Thanh Phúc là một nữ võ giả của Trấn gia từ Thiên Minh Trung lục đến, đã nửa bước dừng tại cảnh giới bán tôn. Cũng nhờ vào vị tiền bối này mà các thế lực không dám cứng rắn đòi người.

Không ngờ Trấn gia có thể xuất ra một bán tôn cảnh, tuy nói bán tôn cảnh vẫn là võ thánh cảnh. Tại Trấn gia cũng có ít người nhưng cảnh giới giữa bán tôn cảnh vẫn mạnh hơn võ thánh cảnh hậu kỳ rất nhiều.

Lần này Trấn gia thật sự không ngại xuất ra vốn liếng khiến các thế lực cũng phải kiêng dè không thôi. Trấn gia che dấu thật kỹ, Bán tôn cảnh cũng là một vũ lực không nhỏ đối với bất kỳ thế lực nào.

Kết hợp với thần khí của Trấn gia, không thể nghi ngờ Trấn gia đã rất có thể cùng só sánh với nhất lưu thế lực. Cho dù bao năm thế hệ trẻ của Vương gia vẫn lạc mà vẫn không xuất ra bán tôn cảnh để thủ hộ tộc nhân, Trấn gia có sức ẩn nhẫn mà người thường khó tưởng.

Vương Minh nhìn đội hình xuyên tinh toa thì cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Cũng may là hắn đeo Hắc Dung nên ngoài mặt không đổi sắc trong thức hải của Vương Minh, Khí Tôn lên tiếng:

-
Xuyên tinh toa hạ cấp nhưng tụi nó có lắp đặt trận pháp pháo đài, chỉ cần kích hoạt với số lượng này bán tôn cũng không có cách ngăn cản. Tiểu tử, không thể dụng võ.


-
Sư phụ, cảnh giới của họ là gì?


Tiếng của Đan Tổ vang lên.


- Võ thần cảnh sơ kỳ, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Nếu là đánh, chưa chắc chúng ta sẽ thua nhưng Thôn Kiếm Thành khó giữ.


Bất quá nếu như vậy họ sẽ xé rách da mặt cùng Trấn gia. Sẽ không có đường lui, ta không tin họ không cần một luyện khí đại gia tộc và luyện dược đại gia tộc trợ giúp cho chiến tranh.

Lần này đến bất quá chỉ là dùng gậy thử hồ băng mà thôi, họ muốn xem phản ứng của Vương gia. Xuất ra bán tôn cảnh, Trấn gia cũng đủ cho ngươi mặt mũi rồi tiểu tử.

Hiểu rõ tình hình Vương Minh vỗ nhẹ tay của Chí Hào vứt lên không trung bảy viên linh thạch trung phẩm. Tay bắt kết ấn đánh ra thủ pháp của trận pháp sau đó nhảy một cái đứng vào giữa trận, mắt trận đã tạo.

Bảy viên linh thạch trung phẩm lóe sáng bay lơ lửng trên không trung tạo thành một loại trận pháp kỳ dị. Cử chỉ này của Vương Minh không thoát khỏi tầm mắt của các cường giả đỉnh phong của cả hai bên.

Vương Thiên Nhất quay đầu khẽ nhíu mày, Tiểu tử này không chạy lại ra đây. Quay sang nhìn Vương Chí Hào thấy Vương Chí Hào tay nắm chắc mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào Trấn Thánh Ân.

Không biết cha con tiểu tử này nghĩ gì? Vương gia cũng không thể ngờ các đại thế lực lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Đây có điều thất thường rất lớn tại sao lại cho nhiều xuyên tinh toa đến đây? Muốn ép Vương gia sao?

Như vậy đối với họ cũng không có điểm gì tốt. Sao không để vươn gia tiếp tục chế tạo vũ khí đỉnh tiêm cho Liên Minh. Bắt ép Vương gia quá không phải sẽ cá chết lưới rách hay sao?

Vương Thiên Nhất đang nhíu mày suy nghĩ thì Vương Minh đã bước lên trận pháp bay lên trước tiêu sái anh dũng. Không hổ là người của Vương gia ta không sợ sệt trước cường quyền.

Vương Minh mặc áo bào đen, gió bay phất phới, dưới thành biết bao ánh mắt nhìn lên. Người của các dong bình đoàn cũng thật sự trấn động một thể tu lại có thể bay lượn, đây là trận pháp.

Không thể nghi ngờ minh chủ của bọn họ thật sự sở hữu một thân tuyệt kỷ. Không thể khinh thường mặc dù chỉ là một thể tu.

Tiếng của Vương Minh nhập vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất vang lên trong gió, rất rõ ràng rót vào tai của từng người.

Nhưng cường giả của các đại thế lực thấy một thanh niên cưỡi gió bay lên thì biết ngay đây là cao thủ bày trận. Hoán phong trận cỡ này cũng thật hiếm thấy.

-
Vương Minh bái kiến các vị tiền bối vì Vương Minh mà các vị tiền bối đã là ra động tĩnh lớn như vậy, vạn bối thật thấy xấu hổ không thôi.


-
Ha ha ha, tiểu hữu khiêm tốn khách sáo rồi ngươi vừa bày ra Hoán Phong trận cấp 9 đỉnh một cách dễ dang như vậy so với các lão gia hỏa như ta cũng có tư cách luận bàn rồi.


-
Hôm nay Trấn Thánh Ân ta thật sự đã mở rộng tầm mắt, Trẻ tuổi tài cao. Sếp vào Liên Minh Bách Tộc cũng không thua gì các đại thiên tài.


-
Ha ha ha, Ân tiền bối muốn ta chết sớm sao? Thiên tài cũng cần thời gian để trưởng thành. Liên Minh Bách Tộc thiên tài nhiều như mây, một thể tu như ta vào đó sợ rằng sẽ bị đè bẹp Hư danh thiên tài, vãn bối xin không dám nhận.


Vương Minh nói vậy ý tứ đã rất rõ Trấn Thánh Ân đem hắn sếp vào cùng vai phải lứa với các thiên tài của Liên Minh Bách Tộc ý muốn đem hắn đi.

Vương Minh lại nói đưa đi thì bị đè bẹp, đã giáng tiếp lên án Liên Minh không che chở cho thiên tài như hắn. Muốn ta chết, thôi đừng nhé. Trấn Thánh Ân thấy vậy mắt cũng sáng rực.

Tuổi còn trẻ tâm trí đã lanh lẹ đối đáp như vậy người này thật hứng thú. Không muốn đi sao, để ngươi làm sao từ chối để xem ngươi làm mất mặt của Vương gia như thế nào.

-
Tiểu hữu cần gì khách sáo như vậy Cổ Ma Tộc tại tinh vực hoành hành không ngớt, đó cũng là nơi các thiên tài tụ tập thân trai đầu đội trời chân đạp đất da ngựa bọc thây. Tiểu hữu là người có tài sao lại không đem tài mình phục vụ cho nhân loại Thiên Linh giới?


-
Cổ Ma Tộc hoành hành như vậy?Nguy to! Nguy to! Nguy to!


-
Ủa, tiểu hữu sợ? «

-
Phải, Liên Minh sắp bị diệt, Thiên Linh thế giới nguy trong sớm tối dĩ nhiên là ta sợ.


-
Cớ sao nói vậy??


-
Lúc này mọi người ngơ ngác nhìn Minh, Tiểu tử này sao lại nói Liên Minh sắp bị diệt. Trấn Thánh Ân cũng mặt ngoài bình tĩnh bên trong mừng thầm.

Tiểu tử này dám trù ẻo Liên Minh Bách Tộc như vậy. Không sợ mang họa sao? Hay là hắn tuổi trẻ lắp bắp nói bừa?

Vương Minh vẻ mặt buồn rầu lắc đầu đáp:

-
Ân tiền bối Vương gia ta đã chịu khó đến nơi này làm thủ giới giả để canh chừng Cổ Ma Tộc một ngày nào đó đến đây đánh lén cướp đất. Đem bao nhiêu hy vọng gửi gấm vào Liên Minh Bách Tộc có thể ngày một cường đại.


-
Nay Cổ Ma hoành hành đến nỗi Liên Minh hết cường giả chăng? Giờ muốn tìm một thể tu như ta xuất chiến, như vậy mà không nguy sao?


Các thể tu ở dưới thành nghe vậy thì ôm bụng cười Liên Minh Bách Tộc cường giả như mây, giờ Vương Minh lại hỏi hết người rồi chăng. Chúng ta đến đây làm thủ giới giả phải chịu sống ở nới có linh khí loãng, mãi không sinh ra cường giả.

Những nơi linh khí nồng đậm cường giả nhiều mà còn đánh không lại bắt Minh đi chịu chết sao? Thể tu trong chiến tranh chỉ làm pháo hôi, giờ được ngồi vào hàng thiên tài, nghe sao ngược đời.

Vương Minh nói vậy vừa nêu ra Vương gia đã hy sinh không ít. Giờ muốn ép chết người ta vậy Liên Minh cũng phải mất mặt. Nói vậy khác nào chê Liên Minh Bách Tộc không người, chỉ biết chèn ép thế lực nhỏ. Vậy sau này các thế lực nhỏ nào ai dám đầu quân vào Liên Minh nữa?

Nói xong mặt Vương Minh vẫn đằng sau Hắc Dung không đổi sắc tỉnh bơ. Trấn Thánh Ân nghe vậy cũng tiến thôi lưỡng nan hắn nói làm trai thì phải da ngựa bọc thây chết trận xa trường.

Minh lại nói tổ tiên ta đã chịu ủy khuất giờ Liên Minh còn vỗ lại mời hậu bối xuất trận vậy thì Liên Minh Bách Tộc có thể xóa sổ đi cho rồi.

Đang chửi khéo Liên Minh vô lực ngăn cản Cổ Ma khiến cho một thể tu cũng phải xuất chiến. Bất quá da mặt của Trấn Thánh Ân cũng hơi dày cố đấm ăn sôi

-
Vương gia tam thiếu có cảnh giới trận pháp cường đại như vậy cớ sao không gia nhập Liên Minh Bách Tộc giúp cho lê dân bá tánh an cư lạc nghiệp khỏi phải chịu cảnh bị Cổ Ma Tộc tù đày?



- Hử.... Ân tiền bối, Vương gia ta cũng đang vì Liên Minh quên mình phục vụ. Là một thành tử của Vương gia, cớ sao nói ta không lo cho lê dân bá tánh sao?


Sau đó Minh quay lại phía Lôi Kiếm Thành hô to:

-
Hỡi các lê dân bá tánh trong Thôn Kiếm Thành. Thử hỏi bao năm nay Vương gia ta có giúp cho các vị an cư lạc nghiệp nơi này không?


-
Hôm nay có duyên gặp mặt Trấn Thánh Ân của Trận Môn muốn đem ta đi. Mọi người nói ta có nên đi hay không?


Nhờ vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Vương Minh mọi người đều nghe câu hỏi rất rõ. Tuy Minh không điên cuồng hấp thu linh khí nhưng số lượng linh lực tích tụ trong đan điền Minh cũng đủ để phát ra âm thanh khiến mọi người đều hiểu.

Hắc Dung lại che dấu ba động linh khí thoát từ người Vương Minh khiến các cường giả vẫn lầm tưởng Minh đúng là một thể tu. Chỉ nhờ vào trận pháp để bay lượn và phát ra ba động âm thanh cho tất cả mọi người.

Tuy họ không nhìn thấy được trận pháp khác nhưng đã là cao thủ trận pháp bọn họ làm sao có thể đoán ra Minh dùng thủ đoạn gì. Toàn trường im lặng nín thở thường dân ngày thường vẫn chịu ơn của Vương gia.

Nhất là Vương Minh đã hứa xây tụ khí tháp và giảm giá cho những người bình thường để vào tu luyện sao họ lại không cảm kích chứ?

Vương Minh dong binh đoàn giờ đã trở thành thế lực dong binh đoàn cường đại nhất tại Đấu Linh đại lục. Số lượng võ giả đều gia tăng mỗi ngày Klkhông biết ai trong số tu luyện giả dùng linh lực hô lớn:

-
Vương gia như thần thủ hộ của chúng ta Minh minh chủ như cha mẹ tái tạo lại sức sống cho chúng ta. Minh minh chủ không có cảnh giới cường đại tên già kia bắt minh chủ đi là để hắn chịu chết thôi à.


Trấn Thánh Ân tái mặt không ngờ cường giả như lão lại bị một võ giả cấp thấp như vậy chỉ trích nhưng khi tìm kiếm tên kia thì chả thấy đâu. Bất quá đã có người đi trước lên tiếng mọi nơi cũng nhao nhao phản ứng.

-
Đúng rồi kêu một thể tu đi tinh vực khác gì nói người ta đi chịu chết, Đồ chó má!!


-
Liên Minh cái chó má gì đi bắt ép một hậu bối xuất trận chứ? Đi ăn cứt đi!!
.

.................................còn nữa
....Vương Minh sẽ làm gì?
Thu phục hay cứng rắn phản kháng??
... Mời các bạn đón đọc trong ngày mai..... =))
Hôm nay mình xin kết thúc chương tại đây chúc
Mn ngủ ngon good night mai lớp :)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.