Chương 82 : Phượng Hoàng Nữ
Bóng đen này bắt đầu tạo cho mình một ngoại dáng như người vợ của Vương Minh.
Cô chọn cho mình bộ váy chấm bi màu trắng của Địa Cầu.Bộ váy mà Minh và Trang Linh đã mất nhiều ngày để tìm chọn, chiếc váy ngắn chỉ đến đầu gối.
Đôi giày cao gót màu trắng trong suốt như pha lê hiệu Louboutin mà Minh đã đập chảo bán nồi ra để mua tặng vợ iu nhân dịp valentine.
Đứng trước một cái gương nữ nhân này mỉm cười thỏa mãn:
-
Chắc chắn chủ nhân sẽ rất thích ta.
Bao ngày nay Hắc Dung đã tiến triển hơn rất nhiều, đã không còn mơ hồ như trước. Nàng bắt đầu có ý nghĩ riêng của mình, giờ nàng đã biết mình muốn gì.
Cái nàng muốn là có được người yêu, có người quan tâm nàng. Chấp niệm của Minh đối với Trang Linh khiến Hắc Dung sinh ra linh trí, cảm nhận được tình cảm của một người đối với một người.
Lần đầu tiên trong đời Hắc Dung thực sự biết mình muốn gì? Hắc Dung muốn trở thành nhân loại. Có tình cảm "Biết yêu" Muốn yêu và được người yêu lại.
Nhưng Hắc Dung không biết ích kỷ, vì biết chủ nhân có nhiều thần binh. Sau này sẽ thu phục càng nhiều thần binh hơn nữa nên Hắc Dung cũng không ghen tỵ.
Đối với cô, chủ nhân có nhiều thần binh đồng nghĩa với việc hắn cường đại. Thân làm binh khí nàng đối với vũ lực của chủ nhân rất hoan nghênh.
-
Ta muốn được ngươi yêu!!
Hắc Dung thì thào nói rồi bước ra khỏi thức hải của Minh, đứng bên cạnh chủ nhân quán sát thầm lặng.
Hai thần binh khác khi thấy Hắc Dung có được hình hài thì gật gù tán thưởng (Mơ hồ)
Đó là tính cách của Hắc Dung, nàng chưa từng có ý nghĩ riêng, chưa từng biết mình muốn gì. Nên nàng có thể dễ dàng biến thành bất kỳ hình thù gì.
Che dấu ba động linh khí, tạo ra cho kẻ thù của chủ nhân cảm giác mơ hồ. Đây không phải là nàng cố tình tạo ra mà là kẻ thù của nàng bị tính cách của nàng ảnh hưởng.
Hôm nay Hắc Dung vì chấp niệm của chủ nhân mà thăng tiến đột phá. Hắc Dung rất thích Hắc Giới, vì 2 thần binh đều là vật ngụy trang có thể che dấu tung tích của người sử dụng.
Hắc Dung khẽ nhắc nhẹ với Vương Minh :
-
Khai thiên lập địa là tạo ra hỗn độn. Chủ nhân muốn Hắc Giới trưởng thành thì phải tạo cho nàng một tiểu hỗn độn trong Hắc Giới có đủ các thuộc tính.
-
Cho nàng hấp thu linh khí của ngươi, dùng Thiên Nhân Hợp Nhất kích hoạt nàng.
Vương Minh quay lại phía phát ra âm thanh, đến gần Minh mà Minh không thể phát hiện thì chỉ có Hắc Dung.Nàng chịu ra gặp ta rồi?
Khi Minh thấy bộ dáng của Hắc Dung thì kiềm lòng không được ôm Hắc Dung vào lòng.
-
Trang Linh. Chồng thật nhớ vợ à...
Hắc Dung cũng yên lặng ở trong lòng của Minh, chủ nhân thật ấm áp. Thiên địa như yên tĩnh lại, Hắc Giới cảm nhận được sự ấm áp của chủ nhân mình khiến mây bay nhè nhẹ, gió ấm áp.
Thời tiết trong Hắc Giới trở lên ấm áp ôn hòa, cây cối và linh dược như được mùa tự nhiên tốt lên um tùm. Hắc Giới đã hấp thu rất nhiêu linh lực của Minh, kể từ ngày Minh mới bước lên con đường tu luyện.
Lại là vật đã theo Minh ngay từ lúc đầu ở Địa Cầu. Khi Minh bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Hắc Giới đã hấp thu rất nhiều linh khí đã được tinh luyện của Minh.
Khi Minh hấp thu số lượng linh khí khổng lồ như vậy tại Thôn Kiếm Lâm và suốt thời gian lịch lãm tại Hỏa Linh Hải Hắc Giới đã rộng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng hiện giờ sau khi núi non ao hồ lớn rộng thì biên giới của Hắc Giới lại được thu nhỏ dần. Toàn bộ Hắc Giới giờ chỉ còn rộng lớn như Thôn Kiếm Thành.
Tuy như vậy vẫn còn rất lớn nhưng so với lúc trước rộng bằng Đấu Linh thì Minh cảm thấy thế giới này đã thu nhỏ lại rất nhiều. Đồng thời linh khí trong Hắc giới lại trở lên nồng đậm hơn. Số lượng vẫn như lúc trước, nhưng khi diện tích được thu nhỏ thì lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Minh ôm Hắc Dung. Đúng là mùi da thịt này, cảm giác này khi ôm Trang Linh. Mặc dù Minh biết đây không phải là Trang Linh nhưng Minh cũng không nỡ buông ra.
Hắc Dung tuy không cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy có chút tự ty. Thì ra tình cảm của nhân loại phức tạp như vậy. Ta muốn là chủ nhân yêu ta vì ta chính là ta, không phải yêu ta vì ta giống người khác.
Hiểu ra được điều này Hắc Dung như trưởng thành hơn. Đẩy Vương Minh ra rồi trở lại với khuôn mặt của mình, một ánh sáng không có hình dạng. Thì ra là vậy.
Đây mới chính là mình, ta là Hắc Dung. Như lần đầu tiên trong quãng đời dài đăng đẳng của một thần binh Hắc Dung mới cảm thấy mình chính là mình.
-
Ta là Hắc Dung.
Và như vui sướng với nhận thức mới này trong giọng của nàng đang reo vui.
-
Chủ nhân, ta là Hắc Dung, lần đầu tiên ta biết mình là ai? Ta là Hắc Dung, vô hình vô tướng, mặt nạ Hắc Dung. Ta là Ẩn Hồn Vô Ảnh Hắc Dung.
-
Ta là thần binh đứng thứ tư trong bát đại thần khí do chí tôn vương giả Khí Tôn đúc thành từ thiên địa huyền thép.
-
Ta nhờ hấp thu hồn thể của cường giả vẫn lạc mà tạo thành. Được thiên hỏa dung luyện rồi trở thành hình dạng này.
-
Ta không phải nhân loại, nhưng sẽ có ngày ta tiến hóa thành nhân loại. Chủ nhân, ta là của ngươi.
Minh gật đầu bồi tỉnh lại. Đúng, đây là Hắc Dung, không phải Trang Linh. Hắc Dung mơ hồ không biết mình là ai, không nhận thức ra mình là ai.
Nhưng Hắc Dung cảm nhận được tình cảm của Minh nên nảy ra ham muốn trở thành hình bóng mà chủ nhân thương nhớ. Nhưng đồng thời nàng cũng có cảm nhận riêng.
Nàng là nàng, không phải một người khác.
-
Phải, nàng không phải Trang Linh, nhưng ta sẽ yêu nàng vì nàng là Hắc Dung. Ta cũng là của nàng...
Rồi Minh quay sang các thần binh khác. Ngửa đầu lên trời nói với Hắc Giới.
-
Ta là Độc Cô Vô Danh, đơn độc cô quạnh làm bạn với thần binh. Ta sẽ bước lên đỉnh cao của cường giả duy ngã độc tôn. Các ngươi hãy cho ta mượn sức mạnh của các ngươi, ta sẽ giúp các ngươi trưởng thành. Ta cũng là của các ngươi.
Âm thanh của Minh vang vọng cùng thiên địa, Khí Tổ tại một góc thành của Hắc Giới gật gù. Tiểu tử này giờ đã thật sự hiểu ra được sự tiến hóa của thần binh. Chúng là những thiên địa dị vật được thiên hỏa dung luyện rồi do lão tạo ra hình dáng.
Nhưng Khí Tổ cũng không thể khiến các thần binh trưởng thành. Không phải linh hồn lực của lão không đủ mà là do lão vần chưa có cơ duyên để trải nghiệm sự đau khổ của thần binh.
Nhưng sau khi đến địa cầu và buộc phải vào trong Hắc Giới thì lão đã dần hiểu ra nỗi đau khổ của các thần binh. Họ rất cô đơn.
Nếu không có Đan Tổ tối ngày bầu bạn cãi lộn với Khí Tổ, lão đã không thể chịu nổi cảnh cô tịch đã sớm ngày chuyển kiếp. Các thần binh cũng thế.
Suốt bao năm tháng chờ đợi chủ nhân của mình, nhưng rồi chủ nhân cũng chả coi trọng những thần binh cầm trên tay.
Thần binh bất quá cũng chỉ là vũ khí giết người mà thôi. Sẽ không có ai hỏi thần binh của mình có muốn chiến đấu hay không? Và thần binh phải chiến đấu vì cái gì.
Những dị vật sinh ra linh trí đều muốn có được sự tôn trọng của người khác đối với mình. Chúng cũng có cảm ý riêng, ham muốn riêng.
Vương Minh vì đến từ thế giới khác nên định nghĩa cho sự tồn tại rất khác người của thế giới này. Minh là một lập trình viên, đang cố tìm cách làm game có trí óc riêng.
Đó là mơ ước của bao lập trình viên, có thể tạo ra một trí thông minh nhân tạo hoàn mỹ, có tư duy, tự học hỏi được.
Khi nghĩ đến câu nói của Descartes
tôi tư duy, nên tôi tồn tại
. Bất kỳ vật thể nào có linh trí, có tư duy đều phải được đối đãi như một con người.
Minh không coi những thần binh của mình là những đồ vật mà coi họ như một sinh vật đồng loại. Thậm chí Tiểu Lôi, Minh cũng không coi đó là một con chó. So với một đứa bé Tiểu Lôi còn thông minh hơn nhiều.
Các thần binh đều là linh hồn thể, so với Đan Tổ và Khí Tổ cũng không khác gì mấy. Vương Minh tại sao lại vì họ gọi mình là chủ nhân mà đè ép họ chứ?
Minh sẽ không ra lệnh họ làm bất kỳ thứ gì họ không muốn. Minh cũng muốn họ trở lên cường đại và có thể một ngày nào đó đủ cường đại để thoát khỏi xiềng xích của một món binh khí.
Minh muốn tạo sư sống cho họ để một ngày thần binh có thể thoát khỏi thể xác của mình. Minh giúp thần binh trở lên cường đại không chỉ vì bản thân của mình mà là vì các thần binh.
Điều này các thần binh sống trong thức hải của Minh đều cảm nhận ra được.
Nói cho chúng biết sự tồn tại của chúng rất có ý nghĩa. Những thần binh đều sống rất lâu nên thông minh hơn một thiếu niên, thiếu nữ rất nhiều.
Cho dù chúng không hiểu được tình cảm của nhân loại nhưng cũng như Hồ Điệp và Hắc Long đã sinh ra sự liên kết của tình bạn, tình huynh muội.
Chúng cũng biết đau khi đồng bạn vẫn lạc, thần binh cũng sẽ chết khi báo hỏng, bị thần binh khác phá hủy hay bị thôn phệ.
Vương Minh bừng tỉnh ra khi hiểu được điều này.
-
Đến với ta đi. Các người có thể sống trong thức hải của ta, ta sẽ bước lên đỉnh của cường giả, sẽ sống rất lâu.
-
Các ngươi sẽ có bạn trong thức hải của ta. Ta sẽ không để các ngươi cô đơn nữa.
Các thần binh nghe được vậy thì vui mừng chui vào trong thức hải của Minh. Nhưng khi vào đến thức hải thì cảnh vật đã thay đổi vì lúc trước thức hải của Minh chỉ là một mảnh đất trống.
Giờ thì lại giống y sì Hắc Giới, Minh bước vào thức hải của mình thì giật mình. Là Hắc Giới đã làm?
- Chủ nhân!!
Minh quay sang phía âm thanh thì thấy một cô gái tuổi tầm 20 mắt phượng mày ngài, da trắng hồng tóc đen rất xinh đẹp. Nàng mặc một bộ áo đỏ rực lửa như màu của Hỏa Linh Giới.
Hỏa có thể huy thiên diệt địa nhưng hỏa thuộc tính cũng đại diện cho sự tái tạo của luyện khí, luyện dược.
-
Nàng là Hắc Giới?
-
Ta không thích cái tên Hắc Giới. Ta muốn có một cái tên đẹp.
Vương Minh gật đầu suy nghĩ. Nhờ hấp thu rất nhiều hỏa thuộc tính nên Hắc Giới đã mặc bộ quần áo màu đỏ. Hắc Giới có sức sống mãnh liệt như vừa mới niết bàn trọng sinh. Nàng lại lấy thân hình là nữ nhân, tính cách rất nữ nhân.
-
Nàng thích màu đỏ, ta có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của nàng.
-
Ta đặt tên cho nàng là Phượng Hoàng Nữ.Tôn quý như chúa tể của bầu trời, tôn vinh, cao quý.
-
Phượng Hoàng Nữ... Từ nay ta sẽ gọi nàng là Phượng nhi, Nàng cũng đừng gọi ta là chủ nhân. Cứ gọi ta là Minh ca ca đi!
-
Phượng nhi. Ta rất thích cái tên này, nhưng muốn gọi thì ta phải gọi ngươi là Minh lão đệ mới đúng. Ngươi trẻ thế mồ.
Hồ Điệp bên cạnh thấy vậy thì nhảy cẫng lên phản đối.
-
Ngươi mà gọi như vậy lão nương sẽ đánh đít ngươi!! Gọi là Minh ca ca hoặc là đại ca ca. Đừng so tuổi với ta, đừng có không biết tôn ti trật tự.
Phượng Hoàng Nữ nghe vậy thì quay đầu rụt cổ. Tiểu bà cô này coi bộ còn nhỏ hơn mình nhưng đừng để ngoại hình của cô nương này qua mặt. Cô gái váy hồng này đâu chỉ gần hai ngàn tuổi như Hắc Giới?
Suốt bao năm tử thưở Hồng Hoang, Trung Cổ rồi đến Tân Kỷ Nguyên. Số năm tháng đâu thể dùng ngàn năm để làm đơn vị được. Những ngày tháng dài đăng đẳng đó hầu hết Hồ Điệp đều ngủ say nhưng so tuổi thì nàng già hơn Hắc Giới rất nhiều.
Hắc Long cũng ở một bên lên mặt.
-
Đúng thế... Không gọi Minh lão đệ là ca ca thì ta sẽ đánh đít ngươi!
Hắc Dung cũng tủm tỉm cười một bên. Hiện giờ nàng lại có thêm một tiểu muội, nàng không phải nhỏ nhất trong bát đại thần binh nữa.
Phượng Hoàng Nữ thấy Hắc Long hùng hổ như vậy thì chạy vào đằng sau Vương Minh giọng ủy khuất.
-
Thiếu gia, họ ăn hiếp ta.
...................................còn nữa