Chương 3.2
-
Kiến
- Bernard Werber
- 2855 chữ
- 2020-02-02 07:00:43
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Sau lưng ông, các hiến binh ngồi trên bậc thang. Ông tập trung chú ý lên các nút bấm. Ông phải ấn theo một trật tự chính xác những chữ cái này. Jonathan Wells đã làm trong xưởng khóa, hẳn anh ta đã làm hệ thống an toàn cho cửa các tòa nhà. Phải tìm ra từ mã.
Ông quay lại phía người của mình.
- Các anh có diêm không?
Máy bộ đàm hết kiên nhẫn.
- Alô, cảnh sát trưởng Bilsheim, anh đang làm gì đấy?
- Nếu thật sự chị muốn giúp chúng tôi: hãy thử xếp bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm. Ngay khi chị tìm thấy giải pháp, chị gọi cho tôi.
- Anh coi thường tôi hả, Bilsheim?
Cơn bão cuối cùng cũng dịu đi. Trong vài giây, gió giảm bớt vũ điệu của mình; lá, bụi, côn trùng, lần nữa, lại phải theo luật trọng lực và rơi xuống vô định theo trọng lượng tương ứng.
103 683 và 4 000 dính sát xuống mặt đất cách nhau vài chục đầu. Chúng tìm thấy nhau, không một vết thương, và xem xét hiện trường: một vùng đầy sỏi chẳng giống chút gì quang cảnh mà chúng rời đi. Không có một cây nào, ở đây, chỉ có vài cây cỏ dại rải rác hú họa theo những cơn gió. Chúng không biết chúng đang ở đâu…
Trong khi chúng tạm tập hợp sức lực của mình để rời khỏi chỗ thê lương này, bầu trời quyết định chứng tỏ sức mạnh lần nữa. Những đám mây ngùn ngụt kéo về, chuyển sang đen kịt. Một tiếng sét nổ vang, tách không khí và giải phóng tất cả điện áp được tích trữ.
Tất cả các loài vật hiểu thông điệp này của thiên nhiên. Những con ếch lặn xuống, những con ruồi trốn dưới đám sỏi, những con chim bay thấp hơn.
Mưa bắt đầu rơi. Hai con kiến phải tìm khẩn cấp một chỗ trốn. Mỗi giọt mưa có thể gây tử vong. Chúng vội đi về phía một hình thù nhô lên, nổi bật ở đằng xa kia, cây hoặc mỏm đá.
Dần dần, xuyên qua những giọt mưa mau và sương mù sát mặt đất, hình thù đó hiện lên rõ hơn. Không phải đá cũng không phải cây con. Đó là một nhà thờ thật sự bằng đất, và đỉnh các ngọn tháp của nó sắp mất hút trong đám mây. Sốc.
Đó là một tổ mối! Tổ mối miền Đông!
103 683 và 4 000 bị kẹp giữa cơn mưa giông kinh khủng và tổ kẻ thù. Chắc chắn là chúng tính đi thăm nó, nhưng không phải trong điều kiện này! Hàng triệu năm hận thù và kình địch ngăn chúng tiến lên.
Nhưng không lâu. Sau chót, đúng là để đi dò xét tổ mối mà chúng tới tận đây. Thế rồi chúng vừa run vừa tiến tới phía một lối vào tối om nằm ở chân tòa nhà. Râu dựng đứng, hàm bành ra, chân nhẹ nhàng hạ xuống, chúng sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Tuy nhiên, trái với mọi mong đợi, không có một lính nào ở lối vào tổ mối.
Hoàn toàn không bình thường. Xảy ra chuyện gì vậy?
Hai con kiến vô tính đi vào bên trong cái tổ rộng thênh thang. Sự tò mò của chúng đua tranh với sự cẩn trọng cơ bản. Phải nói là nơi này không giống chút gì với một tổ kiến. Những bức tường được làm từ một vật liệu ít mủn hơn nhiều so với đất, một thứ xi măng cứng như gỗ. Các hành lang hết sức ẩm ướt. Không có chút gió nào. Và không khí nhiều khí cacbonic một cách bất bình thường.
Chúng tiến vào bên trong đã được 3°-thời gian, vẫn không gặp một lính gác nào! Hoàn toàn không bình thường… Hai con kiến bất động, râu chúng sờ soạng hỏi ý kiến nhau. Quyết định được đưa ra khá nhanh: tiếp tục.
Nhưng cứ mải miết tiến lên trước, chúng hoàn toàn bị mất phương hướng. Cái tổ lạ hoắc này là một mớ bòng bong còn ngoắt ngoéo hơn cả tổ quê hương của chúng. Thậm chí các mùi đánh dấu mốc từ tuyến Dufour của chúng cũng không có một chút nào trên tường. Chúng không còn biết là chúng đang ở phía trên hay ở phía dưới so với mặt đất nữa!
Chúng cố quay trở lại, điều đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Chúng không ngừng khám phá ra những hành lang mới với các hình thù kỳ lạ. Chúng thực sự lạc đường.
Đúng lúc đó 103 683 nhận thấy một hiện tượng kỳ lạ: một ánh sáng! Hai con chiến binh hết sức ngạc nhiên. Ánh sáng lờ mờ ở chính giữa một tổ mối hoang vắng, thật là kỳ cục. Chúng tiến về phía nguồn sáng.
Đó là một kiểu ánh sáng vàng cam thỉnh thoảng chuyển sang xanh lá cây hoặc xanh lục. Sau một cú lóe lên hơi mạnh, nguồn sáng tắt ngóm. Sau đó nó hoạt động trở lại, để bắt đầu nhấp nháy, bị phản chiếu lại bởi vỏ kitin lấp lánh của hai con kiến.
Như bị thôi miên, 103 683 và 4 000 lao về phía cái đèn hầm đó.
Bilsheim nhảy cẫng lên vì phấn khích: ông đã hiểu! Ông chỉ cho các hiến binh xếp các que diêm thế nào để có bốn hình tam giác. Vẻ mặt ngơ ngác, rồi những tiếng hét phấn khởi.
Solange Doumeng, bị hút vào cuộc chơi, tuôn một hơi:
- Anh đã tìm ra rồi à? Anh đã tìm ra rồi à? Nói cho tôi đi!
Nhưng người ta không vâng lệnh bà nữa, bà ta nghe thấy tiếng ầm ĩ của các giọng nói lẫn với tiếng máy móc. Và im lặng lại rơi xuống.
- Chuyện gì xảy ra thế Bilsheim? Nói cho tôi đi!
Cái máy bộ đàm bắt đầu loẹt xoẹt dữ dội.
- Alô! Alô!
- Vâng (tiếng lẹt xẹt), chúng tôi đã mở đường. Đằng sau có một (tiếng lẹt xẹt) hành lang. Nó đi sang bên (tiếng lẹt xẹt) phải. Chúng tôi đi đây!
- Chờ đã! Anh làm thế nào để có bốn hình tam giác?
Nhưng Bilsheim và người của ông không nghe thấy các thông điệp trên mặt đất nữa. Cái loa ở máy của họ không chạy, chắc là bị chập mạch. Họ không nghe thấy gì nhưng vẫn có thể nói được.
- À! Không thể tin nổi, chúng tôi càng tiến thì đường hầm càng được xây cẩn thận. Có một cái vòm, và đằng xa có một tia sáng. Chúng tôi đi tới đó đây.
- Chờ đã, anh nói với tôi là một tia sáng, ở dưới đó á? - Solange Doumeng gào rát cổ một cách vô ích.
- Chúng ở đây!
- Ai ở đó? Mẹ kiếp! Các xác chết à? Trả lời đi!
- Chú ý…
Người ta nghe thấy một loạt tiếng nổ mạnh, tiếng hét rồi liên lạc bị cắt đứt.
Cái dây chão không tuột thêm nữa; thế nhưng nó vẫn căng. Cảnh sát trên mặt đất nắm lấy nó và kéo, cho là nó bị vướng. Họ tụm ba… tụm năm ở đó. Đột nhiên, nó tuột ra.
Họ kéo cái dây lên và cuốn lại, không phải ở trong bếp mà trong phòng ăn, nó thành một cuộn khổng lồ. Cuối cùng họ tới cái đầu dây bị đứt, nham nhở, như là răng nhay nó.
- Chúng ta làm gì, thưa chị? - một trong số cảnh sát thì thầm.
- Không gì hết. Nhất là chúng ta không làm gì hết. Không gì hết trơn. Không một từ cho cánh báo chí, không một từ dù bất kỳ là gì, và các anh xây bịt lại cho tôi cái kho chứa đồ này nhanh nhất có thể được. Điều tra kết thúc. Tôi đóng hồ sơ và người ta sẽ không bao giờ nói với tôi về cái kho chứa đồ đáng nguyền rủa này nữa! Nào, làm nhanh lên, mua gạch và xi măng. Còn anh, giải quyết vấn đề với các góa phụ của hiến binh.
Đầu giờ chiều, trong khi cảnh sát sắp đặt những viên gạch cuối cùng, một tiếng động không rõ lắm vang lên. Ai đó đang trèo lên! Họ mở lối đi. Một cái đầu ló ra khỏi chỗ tối tăm sau đó là toàn thân của người thoát nạn. Một hiến binh. Cuối cùng họ sẽ biết được chuyện gì xảy ra dưới đó. Nỗi sợ hãi tuyệt đối hiện trên khuôn mặt anh ta. Một vài cơ mặt còn bị co cứng như do đánh nhau. Một bóng ma thật sự. Đầu mũi của anh ta bị cào nát và chảy nhiều máu. Anh ta run rẩy, mắt trợn ngược.
- Gebegeeeege, - anh ta nói.
Một màng nước dãi chảy từ cái miệng trề xuống. Anh ta vuốt lên mặt một bàn tay đầy vết thương mà cái nhìn thành thạo của các đồng nghiệp thấy giống như nhiều nhát dao đâm.
- Chuyện gì xảy ra thế? Anh bị tấn công à?
- Geuuuubegeu!
- Còn ai sống sót ở dưới đó không?
- Beugeugeeebebeggebee!
Vì anh ta không thể nói thêm nhiều hơn nữa, người ta chăm sóc các vết thương của anh ta, cho anh vào một trung tâm chăm sóc tâm thần và người ta bịt cửa kho chứa đồ lại.
Tiếng bước chân nhỏ nhất của chúng gây nên sự thay đổi cường độ ánh sáng. Ánh sáng rung rinh, cứ như nó nghe thấy chúng đang tới, cứ như nó sống.
Hai con kiến đứng bất động, để biết đích xác. Ánh sáng nhanh chóng khuyếch đại, cho tới khi chiếu sáng hết những hốc ngoằn ngoèo nhỏ nhất của các hành lang. Hai kẻ do thám vội vàng trốn để không bị cái đèn kỳ lạ phát hiện. Sau đó, tận dụng lúc cường độ ánh sáng giảm, chúng lao về phía nguồn sáng.
Đó là một con bọ phát lân quang. Một con đom đóm đang động dục. Ngay khi phát hiện ra những khách không mời, nó tắt hoàn toàn… Nhưng vì không có gì xảy ra, nó lấy lại từ từ một chút ánh sáng xanh yếu ớt, cẩn trọng để nhỏ.
103 683 tung các mùi không tấn công. Mặc dù tất cả các loài sâu bọ cánh cứng hiểu ngôn ngữ này, nhưng con đom đóm không trả lời. Ánh sáng xanh lá cây của nó xỉn đi, chuyển sang màu vàng trước khi từ từ trở nên đo đỏ. Hai con kiến cho là màu mới này diễn đạt một câu hỏi.
Chúng tôi bị lạc trong tổ mối này, nhà thám hiểm già nói.
Đầu tiên, con kia không trả lời. Sau một vài độ, nó bắt đầu nhấp nháy, điều đó có thể diễn tả niềm vui nhưng cũng có thể là tức tối. Trong lúc nghi ngờ, các con kiến chờ đợi. Bỗng nhiên con đom đóm đi vào trong một hành lang cắt ngang đồng thời nhấp nháy ngày càng nhanh hơn. Cứ như nó muốn chỉ cái gì đó. Chúng đi theo nó.
Giờ chúng ở trong một khu vực còn mát và ẩm ướt hơn. Những tiếng kêu sầu thảm văng vẳng, người ta không biết ở đâu. Giống như những tiếng kêu tuyệt vọng lan rộng dưới dạng mùi và âm thanh.
Hai con thám hiểm hỏi. Thế nhưng, dù con côn trùng ánh sáng không trả lời, nó vẫn hoàn toàn nghe được. Và như để trả lời câu hỏi của chúng, nó sáng lên và tắt đi bằng từng đợt giật giật dài, như muốn nói: Đừng sợ, theo tôi.
Cả ba ngày càng đi vào sâu hơn trong tầng hầm xa lạ và cứ như thế tới một khu vực rất lạnh, ở chỗ đó các hành lang rộng hơn rất nhiều.
Những tiếng kêu tiếp tục, mạnh dồn dập.
Chú ý! 4 000 đột nhiên phát.
103 683 quay lại. Con đom đóm chiếu vào một con quái vật đang tiến lại gần, khuôn mặt nhăn nhúm của người già, thân bị bọc trong một tấm vải liệm trắng trong suốt. Con chiến binh hét lên một mùi khiếp sợ mạnh làm nghẹt thở hai người bạn đồng hành của nó. Cái xác ướp tiếp tục tiến, nó thậm chí có vẻ nghiêng mình để nói với chúng. Thực tế, nó bị chới với ra phía trước. Nó ngã sóng soài trên mặt đất. Cái vỏ mở ra. Và con già khụ quái dị biến thành một đứa bé mới sinh...
Một con nhộng mối!
Nó phải giữ thăng bằng trong một góc. Bị phanh bụng, xác ướp tiếp tục vặn vẹo và đẩy ra những tiếng kêu sầu não. Vậy ra chính là nó, nguồn gốc của những tiếng kêu.
Và xác ướp, còn nhiều cái khác. Vì ba con côn trùng giờ đang ở trong một nhà trẻ. Hàng trăm nhộng mối xếp thành hàng thẳng đứng trên tường. 4 000 kiểm tra chúng và thấy là một số bị chết vì thiếu chăm sóc. Những đứa sống sót tỏa các mùi tuyệt vọng để gọi vú nuôi. Đã ít nhất là 2° chúng chưa được liếm láp, tất cả chúng đang chết vì đói lả.
Không bình thường. Không bao giờ một loài côn trùng sống thành xã hội bỏ rơi trứng nhộng của mình, dù chỉ còn một 1°-thời gian. Hoặc là… Một ý nghĩ giống nhau chạy qua đầu hai con kiến. Hoặc là… Các con thợ chết hết và chỉ còn lại mỗi nhộng mà thôi!
Con đom đóm nhấp nháy tiếp, ra hiệu cho chúng theo nó trong dãy hành lang mới. Một mùi kỳ lạ tràn ngập không khí. Con chiến binh đang đi trên một cái gì đó cưng cứng. Nó không có mắt đơn hồng ngoại và không nhìn được trong bóng tối. Ánh sáng sống tiến lại gần và chiếu chân con 103 683. Xác một chiến binh mối! Nó cũng khá giống một con kiến, ngoại trừ người nó toàn màu trắng và không có bụng tách rời…
Và những xác chết trắng này, có hàng trăm cái phủ trên mặt đất. Một cuộc tàn sát thảm khốc! Và kỳ lạ nhất: tất cả các cơ thể đều nguyên vẹn. Không có đánh nhau! Cái chết chắc phải như sét đánh. Các dân cư bị bất động trong tư thế làm việc hàng ngày. Vài con có vẻ đang trao đổi hay đang chẻ củi giữa những chiếc hàm của mình. Cái gì có thể gây ra thảm họa như thế?
4 000 xem xét những bức tượng kỳ lạ này. Chúng bị ngấm hơi cay. Một thoáng rùng mình chạy dọc cơ thể hai con kiến. Đó là khí độc. Vậy là điều đó giải thích tất cả: sự biến mất của đoàn thám hiểm đầu tiên tung ra chống tổ mối; người sống sót cuối cùng của đợt thám hiểm thứ hai chết không một vết thương.
Và nếu bản thân chúng không cảm thấy gì, đó là vì khí độc đã phân tán đi từ lâu rồi. Thế nhưng, tại sao những cái nhộng sống sót được? Nhà thám hiểm già tỏa ra một giả thuyết. Chúng có phòng vệ miễn dịch đặc biệt; có thể kén của chúng đã cứu chúng… Bây giờ chắc hẳn chúng đã được chủng chống chất độc. Đó là sự nhờn thuốc nổi tiếng cho phép các loài côn trùng chống lại mọi loại thuốc trừ sâu bằng cách sinh sản ra các thế hệ đột biến.
Nhưng ai đã có thể đưa khí giết người này vào đây? Đó đúng là một việc đau đầu. Thêm lần nữa, khi đi tìm vũ khí bí mật, 103 683 lại rơi vào
những việc khác
, tất cả đều không thể hiểu nổi.
4 000 muốn ra ngoài. Con đom đóm nhấp nháy ra hiệu tán thành. Hai con kiến đưa vài mẩu xenlulô cho các ấu trùng có thể sống được, sau đó đi tìm lối ra. Con đom đóm theo chúng. Dần dần theo đường chúng tiến, các xác lính mối nhường chỗ cho xác mối thợ phụ trách chăm sóc mối chúa. Một số con còn đang giữ những quả trứng ở răng mình!
Kiến trúc càng ngày càng trở nên điêu luyện hơn. Các hành lang, cắt theo hình tam giác, được chạm khắc nhiều ký hiệu. Con đom đóm đổi màu và bắt đầu tỏa ánh sáng phơn phớt xanh. Chắc là nó phải nhận ra cái gì đó. Quả vậy, một tiếng thở hổn hển vang lên từ cuối hành lang.