Chương 4.4 (Hết)
-
Kiến
- Bernard Werber
- 3049 chữ
- 2020-02-02 07:00:44
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Ngay lập tức nó quyết định tấn công quân sự Bel-o-kan. Cả đêm, các chiến binh trang bị. Toàn đội bay bọ tê giác mới hoàn toàn sẵn sàng.
103 683 đề xuất một kế hoạch. Trong khi một phần quân đội tấn công trực diện, mười hai đội sẽ nhẹ nhàng đi vòng Tổ để thử tấn công cái gốc chỗ hoàng cung.
THẾ GIỚI ĐI TỚI: Thế giới đi tới sự phức tạp. Từ hyđrô tới hêli, từ hêli tới cácbon. Luôn phức tạp hơn, luôn hoàn thiện hơn hướng tiến hóa của mọi vật.
Trong tất cả những hành tinh được biết đến, Trái đất là hành tinh phức tạp nhất. Nó nằm trong một khu vực mà nhiệt độ của nó có thể thay đổi. Nó được bao phủ bởi các đại dương và núi. Nhưng nếu như bảng các hình thái sống của Trái đất hầu như là vô tận, thì có hai hình thái vượt trội các hình thái khác nhờ trí thông minh của chúng. Kiến và con người.
Có vẻ như Thượng đế đã sử dụng Trái đất để làm thí nghiệm. Thượng đế đã tung hai loài, với hai triết lý hoàn toàn tương phản, vào cuộc đua ý thức để xem loài nào tiến nhanh nhất.
Chắc hẳn mục đích là đạt tới một ý thức tập thể toàn cầu: sự hợp nhất toàn bộ các bộ óc của loài. Theo tôi, đó chính là chặng tới của cuộc phiêu lưu ý thức. Mức độ phức tạp tiếp theo.
Tuy nhiên, hai loài cầm đầu đã đi trên những con đường phát triển song song:
- Để trở nên thông minh, con người đã làm căng bộ não mình cho tới lúc nó có kích thước kinh khủng. Một kiểu súp lơ hồng to đùng.
- Để có được kết quả tương tự, loài kiến thích sử dụng hàng nghìn bộ não nhỏ được các hệ thống thông tin tinh tế liên kết lại hơn.
Về giá trị tuyệt đối, vật chất và trí thông minh là ngang bằng nhau trong đống vụn cải bắp của kiến cũng như trong cái súp lơ con người. Cuộc chiến đấu ở thế cân sức.
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai hình thái thông minh, thay vì chạy song song, hợp tác với nhau?...
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Jean và Philippe gần như chỉ thích ti vi và cùng lắm là bi-a điện tử. Ngay cả cái sân golf mini mới, được tốn tiền sửa lại gần đây, cũng không hấp dẫn chúng. Về phần đi dạo trong rừng… Với chúng, không có gì tồi tệ bằng khi viên giám thị bắt chúng đi hít thở không khí.
Tuần trước, chắc chắn chúng đã chơi rất vui khi vầy chết những con cóc, nhưng niềm vui quá ngắn ngủi.
Hôm nay, tuy nhiên, Jean hình như đã tìm ra một trò thực sự đáng quan tâm. Nó kéo bạn mình ra xa nhóm trẻ mồ côi, đang ngốc nghếch nhặt những chiếc lá khô để kết thành những bức tranh ngớ ngẩn, và chỉ cho nó một đống kiểu hình nón bằng xi măng. Một tổ mối.
Ngay lúc ấy, chúng bắt đầu đạp đổ nó, nhưng chẳng có gì chui ra cả, tổ mối trống không. Philippe cúi xuống và hít mạnh.
- Nó bị công nhân sửa đường phá rồi. Nhìn này, nó bốc mùi thuốc diệt côn trùng, chúng bị chết hết ở bên trong.
Chúng chuẩn bị quay lại chỗ đám bạn, thất vọng, thì Jean nhận ra ở bờ bên kia dòng sông nhỏ một kim tự tháp ẩn một nửa dưới một gốc cây.
Lần này là cái chuẩn! Một tổ kiến đồ sộ, một cái vòm cao ít nhất một mét! Nhiều cột dài toàn kiến đang ra và vào, hàng trăm, hàng nghìn kiến thợ, chiến binh, thám hiểm. Thuốc diệt côn trùng còn chưa tới đây.
Jean nhảy cẫng lên sung sướng.
- Này, mày nhìn thấy nó không?
- Ôi không! Mày không còn muốn ăn kiến nữa mà… Những con kiến lần trước có vị ghê ghê.
- Ai nói với mày là ăn! Mày đang đứng trước một thành phố, chỉ những gì nổi lên trên này đã giống như New York hay Mexico rồi. Mày nhớ những gì họ nói ở chương trình đó không? Ở trong đầy dân. Nhìn tất cả bọn ngu ngốc này làm việc như những tên ngu xuẩn!
- Ừ… Mày đã thấy Nicolas chưa, vì quan tâm tới kiến cuối cùng thì mất tích? Tao à, tao chắc chắn là có kiến ở dưới đáy kho chứa đồ nhà nó và chúng đã ăn thịt nó. Và tao sẽ nói với mày, tao không muốn ở lại bên cạnh cái này. Tao không thích! Lũ kiến chó chết, hôm qua tao thậm chí đã thấy chúng ra khỏi những cái lỗ ở sân golf mini, có thể chúng muốn làm tổ dưới đáy… Lũ kiến ngu ngốc chó chết!
Jean lắc vai nó.
- Đúng thế! Mày không thích kiến, tao cũng thế. Mình giết chúng đi! Báo thù cho thằng bạn Nicolas của chúng ta.
Gợi ý làm Philippe quan tâm.
- Giết chúng?
- Đúng! Tại sao không? Ném lửa vào thành phố này! Mày hình dung Mexico bốc cháy không, chỉ vì điều đó làm chúng ta hài lòng?
- OK, chúng ta sẽ nổi lửa nó. Đúng. Vì Nicolas…
- Đợi đã, tao còn có một ý hay hơn: chúng ta sẽ nhét thuốc diệt cỏ vào đó, như thế, nó sẽ tạo thành pháo hoa thật sự.
- Tuyệt vời…
- Nghe này, bây giờ là 11 giờ, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây đúng hai giờ nữa. Như thế giám thị sẽ không quấy rầy chúng ta và mọi người đều đang ở căng tin. Tao sẽ đi tìm thuốc diệt cỏ. Còn mày, mày xoay xở để mang một bao diêm tới, một cái bật lửa thì tốt hơn.
- Đồng ý!
Các toán bộ binh tiến thần tốc. Khi những tổ kiến liên bang khác hỏi chúng đi đâu, dân Chli-pou-kan trả lời là người ta đã tia được một con thằn lằn ở khu vực phía Tây và Tổ trung tâm yêu cầu chúng trợ giúp.
Trên đầu các toán bộ binh, những con bọ tê giác kêu vù vù, chỉ hơi giảm tốc độ một chút do trọng lượng của các pháo binh đang cựa quậy trên đầu chúng.
13 giờ. Bel-o-kan đang nhộn nhịp hoạt động. Người ta tranh thủ nắng ấm để tích trứng, nhộng và rệp trong phòng tắm nắng.
- Tao mang cồn đốt để nó cháy bốc hơn, - Philippe báo.
- Tuyệt vời, - Jean nói, - tao mua thuốc diệt cỏ. Hai mươi franc một liều, đồ tồi!
Mẹ đang đùa với các cây ăn thịt của mình. Từ lúc chúng ở đây, nó tự hỏi tại sao nó chưa bao giờ làm một bức tường bảo vệ, như nó muốn lúc đầu.
Thế rồi nó nghĩ tới bánh xe. Sử dụng ý tưởng tuyệt vời này như thế nào? Có thể người ta sẽ làm một viên bi lớn bằng xi măng, rồi người ta lấy đầu chân đẩy chúng đi để cán nát kẻ thù. Nó phải tung dự án ra.
- Xong rồi, tao đã đổ tất vào, cồn đốt và thuốc diệt cỏ.
Trong khi Jean nói, một con kiến thám hiểm trèo lên người nó. Con kiến lấy râu đập đập vào vải quần của Jean.
Anh hình như là một cấu tạo sống khổng lồ, anh có thể cho tôi các nhận dạng của anh không?
Jean bắt lấy nó và nghiền nát nó giữa ngón cái và ngón trỏ. Púp! Nước vàng và đen chảy ra tay nó.
- Thế là một con tới số, - nó nói. - Rồi, bây giờ thì mày lui ra, sẽ có tia lửa bắn ra đấy!
- Sẽ là một bữa thịt quay lớn đây, - Philippe tuyên bố.
- Tận thế theo kiểu Jean! - đứa kia cười khẩy.
- Chúng có thể có bao nhiêu ở trong nhỉ?
- Chắc chắn là hàng triệu. Hình như năm ngoái, bọn kiến đã tấn công một ngôi làng trong vùng.
- Chúng ta sẽ báo thù cho cả họ nữa, - Jean nói. - Nào, mày đi trốn sau cái cây kia đi.
Mẹ nghĩ tới con người. Lần tới đặt cho họ nhiều câu hỏi hơn. Họ sử dụng cái bánh xe như thế nào?
Jean quẹt một que diêm và ném nó về phía mái vòm bằng cành cây và lá kim. Rồi co cẳng chạy, vì sợ dính các tia lửa bắn ra.
Tới rồi, quân đội Chli-pou-kan nhìn thấy Tổ trung ương. Nó lớn làm sao!
Que diêm bay, lượn thành một đường cong đi xuống.
Mẹ quyết định nói chuyện với họ ngay, không chờ đợi nữa. Nó cũng phải nói với họ là nó có thể tăng lượng mật tặng cho họ không vấn đề gì; năm nay sản lượng tỏ ra có dấu hiệu tốt.
Que diêm rơi xuống những cái cành của mái vòm.
Quân đội Chli-pou-kan tiến tới đủ gần. Chúng chuẩn bị tấn công.
Jean nhảy ra sau cây thông lớn, chỗ Philippe đang trốn.
Que diêm không chạm vào bất kỳ chỗ nào được tẩm cồn hay thuốc diệt cỏ. Thế là, nó tắt ngóm.
Hai đứa đứng dậy.
- Khốn kiếp!
- Tao biết chúng ta sẽ làm gì rồi. Chúng ta sẽ đặt vào đó một mẩu giấy, như thế chúng ta sẽ có một ngọn lửa lớn, tất nhiên nó sẽ chạm tới cồn.
- Mày có giấy không?
- Ờ… chỉ có một cái vé tàu điện ngầm.
- Đưa đây.
Một lính gác mái nhận ra cái gì đó bí ẩn: không chỉ từ mấy phút vừa rồi có nhiều khu có mùi cồn, mà hơn nữa một mẩu gỗ vàng vừa hiện ra, cắm trên đỉnh. Nó liên lạc ngay lập tức với một nhóm lao động để tẩy cồn ở các cành cây và để rút cái xà màu vàng ra.
Một lính gác khác chạy đến cửa số 5.
Báo động! Báo động! Một đạo quân kiến đỏ hung tấn công chúng ta!
Tờ giấy cứng bốc cháy. Hai đứa đi nấp lần nữa đằng sau cây thông.
Lính gác thứ ba nhìn thấy một ngọn lửa lớn nổi lên trên đầu miếng gỗ màu vàng.
Lính Chli-pou-kan tiến công nhanh, như chúng đã thấy kiến chủ nô lệ từng làm.
Đợt nổ thứ nhất.
Cả mái vòm bốc cháy một lượt.
Bùng cháy, tàn lửa.
Jean và Phlippe cố mở to mắt bất chấp hơi nóng lan tỏa. Màn diễn không làm chúng thất vọng. Củi khô bắt lửa nhanh. Khi ngọn lửa tới các vũng thuốc trừ cỏ thì nổ. Những tiếng nổ và các chùm xanh, đỏ, hoa cà bắn ra từ
Tổ kiến nhớn nhác
.
Quân đội Chli-pou-kan dừng lại. Phòng tắm nắng bắt lửa đầu tiên, với tất cả chỗ trứng, tất cả đàn gia súc, rồi hỏa hoạn lan sang toàn bộ mái.
Cái gốc cây của Cấm Thành bị dính ngay từ những giây đầu tiên của thảm họa. Lính gác cổng nổ tung. Các chiến binh chạy vào trong để cứu con kiến đẻ trứng duy nhất. Nhưng quá muộn, nó đã bị ngạt thở vì khí độc.
Các loại báo động loan ra nhanh chóng. Báo động cấp 1: các pheromon kích động được thả ra; báo động cấp 2: trong các hành lang đều vang lên tiếng gõ nguy cấp; báo động cấp 3: các
con điên
chạy ở các phòng và truyền đi sự sợ hãi của chúng; báo động cấp 4: những thứ quý giá (trứng, các con hữu tính, súc vật, lương thực…) đi xuống các tầng sâu hơn, trong khi, ngược lại, binh lính leo lên đương đầu.
Ở mái vòm, người ta cố tìm ra giải pháp. Các đội pháo binh dập được một số khu vực bằng cách tưới axít fomic đặc dưới mười phần trăm vào đó. Những lính cứu hỏa ứng biến này, nhận thấy hiệu quả công việc của mình, sau đó đi tưới Cấm Thành. Có thể bằng cách tẩm ướt nó, người ta sẽ cứu được cái gốc cây.
Nhưng lửa chiến thắng. Những công dân bị kẹt chết ngạt vì khói độc. Các vòm gỗ nóng rơi xuống những đám đông ngây dại. Những chiếc vỏ chảy ra và cong lại như miếng nhựa trong cái nồi.
Chẳng có gì chịu nổi sự tấn công của cái nóng cực độ này.
HỒI: Tôi nhầm! Chúng ta không ngang bằng, chúng ta không phải là đối thủ. Sự hiện diện của con người chỉ là một
hồi
ngắn trong sự ngự trị tuyệt đối của chúng trên Trái đất.
Chúng đông hơn, vô cùng đông hơn chúng ta. Chúng có nhiều tổ hơn, chúng chiếm nhiều tầng sinh thái hơn. Chúng sống trong những vùng khô, đóng băng, nóng hay ẩm nơi không con người nào có thể sống sót được. Nơi nào cái nhìn của chúng ta tới được, nơi đó có kiến.
Chúng đã ở đó trước chúng ta trăm triệu năm, và nhận định thông qua việc chúng là một trong những sinh vật hiếm hoi chịu được bom nguyên tử, chắc chắn chúng sẽ còn ở đó sau chúng ta trăm triệu năm. Chúng ta chỉ là một tai nạn trong ba triệu năm lịch sử của chúng. Vả lại, nếu người ngoài Trái đất một ngày nào đó đổ bộ xuống hành tinh chúng ta, họ sẽ không nhầm lẫn điều này. Chắc chắn họ sẽ tìm cách nói chuyện với chúng. Chúng: những chủ nhân thật sự của Trái đất.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Sáng hôm sau, mái vòm hoàn toàn biến mất. Cái gốc đen vẫn dựng giữa thành phố, trụi lủi.
Năm triệu dân chết. Thực tế, tất cả những con kiến có mặt trong vòm và ngoại vi sát cạnh nó.
Tất cả những con nhanh trí chạy xuống sâu thì vô sự.
Những con người sống dưới Tổ không nhận thấy điều gì. Tấm đá granit lớn ngăn họ biết sự việc. Và tất cả điều đó diễn ra trong một đêm nhân tạo của họ.
Cái chết của Belo-kiu-kiuni thành sự kiện đe dọa nghiêm trọng nhất; thiếu kiến sinh đẻ của mình, Bầy có vẻ bị đe dọa.
Thế nhưng, quân đội Chli-pou-kan đã tham gia cuộc chiến chống lửa. Ngay khi những chiến binh biết Belo-kiu-kiuni chết, chúng nhanh chóng cử kiến sứ giả về Tổ mình. Vài giờ sau, được chở trên một con bọ tê giác, Chli-pou-ni đích thân tới xem xét thiệt hại.
Khi nó tới được Cấm Thành, những con kiến cứu hỏa vẫn đang tưới lên tro. Chẳng còn gì để đánh nữa. Nó hỏi, và người ta kể cho nó vụ thảm họa khó hiểu.
Vì không còn kiến chúa đẻ trứng nữa, nó tự nhiên trở thành Belo-kiu-kiuni mới và tấn phong vào phòng kiến chúa của Cấm Thành.
Jonathan thức dậy đầu tiên, ngạc nhiên nghe thấy máy in của máy tính lạch cạch.
Có một từ trên màn hình.
Tại sao?
Vậy là chúng phát vào ban đêm. Chúng muốn nói chuyện. Anh gõ câu quen thuộc trước mỗi cuộc nói chuyện.
CON NGƯỜI: Xin chào, tôi là Jonathan.
CON KIẾN: Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Belo-kiu-kiuni mới? Kiến chúa cũ đâu?
CON KIẾN: Các ngươi đã giết rồi. Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Chuyện gì đã xảy ra?
CON KIẾN: Tại sao?
Rồi cuộc nói chuyện bị cắt.
Bây giờ nó biết tất cả.
Chính họ, con người, đã làm chuyện này.
Mẹ biết họ.
Mẹ đã luôn luôn biết họ.
Mẹ đã giữ bí mật thông tin.
Mẹ đã ra lệnh hành quyết tất cả những ai có thể khám phá ra một dấu hiệu dù nhỏ nhất.
Thậm chí Mẹ đã trợ giúp họ chống lại các tế bào của chính mình.
Belo-kiu-kiuni mới lặng ngắm Mẹ đang nằm bất động của mình. Khi các lính gác tới tìm thi hài để ném xuống chỗ đổ rác, nó giật nảy mình.
Không, không được ném cái xác này đi.
Nó nhìn chăm chú Belo-kiu-kiuni cũ bắt đầu bốc mùi cái chết.
Nó gợi ý người ta dính lại các chi bị hỏng bằng nhựa cây. Rằng người ta lấy thịt mềm ra khỏi cơ thể để thay cát vào đó.
Nó muốn giữ Mẹ trong phòng riêng của nó.
Chli-pou-ni, Belo-kiu-kiuni mới, tập hợp một vài chiến binh. Nó đề xuất người ta xây dựng lại Tổ trung ương theo cách hiện đại hơn. Theo nó, vòm và gốc cây quá dễ bị tổn thương. Và người ta cũng phải chuyên tâm vào tìm kiếm các dòng suối ngầm, thậm chí vào việc mở kênh nối giữa tất cả các tổ của Liên bang. Với nó, tương lai là ở đó, ở việc cung cấp nước. Người ta sẽ có thể phòng vệ tốt hơn khỏi hỏa hoạn, nhưng cũng để đi lại nhanh hơn và không nguy hiểm.
Còn đối với con người?
Nó phát một câu trả lời nước đôi:
Họ không có ích lắm.
Con chiến binh nhấn mạnh:
Và nếu họ tấn công chúng ta bằng lửa lần nữa?
Đối thủ càng mạnh, nó càng buộc chúng ta phải trội hơn nó.
Còn những người đang sống dưới tảng đá lớn?
Belo-kiu-kiuni không trả lời. Nó yêu cầu được ở lại một mình, rồi quay về phía xác của Belo-kiu-kiuni cũ.
Kiến chúa mới nhẹ nhàng cúi đầu và đặt râu mình lên trán Mẹ. Sau đó, nó đứng lặng rất lâu, như đang đắm mình trong cuộc TĐTĐ vĩnh cửu.