Chương 1.2
-
Kiến
- Bernard Werber
- 5311 chữ
- 2020-02-02 07:00:42
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Chúng sẽ không cử động nữa. Chúng đã chết. Với chúng, ngủ đông là trí mạng. Chúng không thể nào trụ được mà không gặp rủi ro trong vòng ba tháng với một nhịp tim trên thực tế là không tồn tại. Chúng đã không phải chịu đau đớn. Chúng từ giấc ngủ thông thường đến với giấc ngàn thu trong một đợt gió lùa bất chợt trùm lên Tổ. Xác chúng được chuyển đi rồi bị ném vào nơi đổ rác. Cứ như thế, mỗi sáng, Tổ lại dọn dẹp những phần tử đã chết cùng những rác rưởi khác.
Một khi mạch máu được loại sạch những cặn bẩn của mình, thành phố côn trùng bắt đầu phập phồng. Khắp nơi, những bàn chân hối hả. Những cái hàm đào bới. Râu vẫy vẫy trao đổi thông tin. Mọi việc trở lại như trước. Như trước mùa đông tê liệt.
Khi con đực 327 kéo cành cây hẳn phải nặng gấp sáu mươi lần trọng lượng của mình, một con kiến chiến binh hơn năm trăm ngày tuổi tiến lại gần nó. Con này vỗ vỗ đầu nó bằng các đốt-chùy để gây chú ý. Nó ngẩng đầu. Con kiến chiến binh đặt râu mình vào râu nó.
Con này muốn nó gác lại việc sửa sang mái để đi cùng nhóm kiến… đi săn.
Nó sờ vào miệng và mắt con này.
Chuyến đi săn nào?
Con kia cho nó ngửi mẩu thịt khá khô được giấu trong một nếp của khớp ngực mình.
Hình như người ta đã tìm thấy cái này ngay trước mùa đông, ở vùng phía Tây ngay góc 23° so với mặt trời chính ngọ.
Con đực nếm thử. Đúng là loài sâu cánh cứng. Để chính xác hơn, đó là thịt con bọ mật. Lạ thật. Thông thường, loài sâu cánh cứng còn đang ngủ đông. Như mọi người đều biết, kiến đỏ hung tỉnh dậy ở nhiệt độ-không khí 12°, mối 13°, ruồi 14°, và sâu cánh cứng 15°.
Con chiến binh già không để bị bối rối bởi lý lẽ đó. Nó giải thích cho con đực rằng mẩu thịt này được lấy từ một vùng đặc biệt, vùng đó được sưởi ấm nhân tạo nhờ một nguồn nước ngầm. Ở đó, không có mùa đông. Đó là vì khí hậu, nơi có hệ động thực vật đặc biệt phát triển.
Vả lại, lúc thức dậy, Bầy thường đói. Bầy sẽ nhanh chóng cần protein để khởi động. Nắng ấm thôi chưa đủ.
Con đực chấp nhận.
Chuyến đi săn có hai mươi tám con kiến thuộc đẳng cấp chiến binh. Phần lớn trong bọn chúng, như con vừa rủ kiến đực tham gia, là những con kiến già vô tính. Con đực 327 là thành viên duy nhất của đẳng cấp hữu tính. Nó dò xét từ xa những con cùng tham gia chuyến đi săn qua cái rây của mắt mình.
Với hàng nghìn ô mắt lưới, kiến không thấy hình ảnh bị lặp lại hàng nghìn lần, mà là hình ảnh được chia ô. Những con côn trùng này khó nhận ra được mọi chi tiết. Trái lại, nó nhận ra được các cử động dù là nhỏ nhất.
Những nhà thám hiểm tham gia cuộc viễn chinh này tất cả đều có vẻ tinh nhuệ cho những chuyến đi xa. Những cái bụng nặng trĩu của chúng chứa đầy axít. Đầu chúng được trang bị những vũ khí mạnh nhất. Vỏ chúng bị rạch khía ngang dọc do dính những cú cắn ở các cuộc chiến.
Chúng thẳng tiến lên phía trước từ nhiều giờ nay. Chúng đi qua nhiều thành phố dựng đứng giữa trời hay dưới tán cây của Liên bang. Những tổ kiến cái của triều đại Ni: Yodu-lou-baikan (loài sản xuất nhiều ngũ cốc nhất); Giou-li-aikan (mà cách đây hai năm, nhiều đội sát thủ đã thắng liên minh các tổ mối miền Nam); Zédi-bei-nakan (nổi tiếng với các phòng thí nghiệm hóa học sản xuất được chất axít chiến đấu siêu đậm đặc); Li-viu-kan (mà rượu sâu yên chi của chúng có vị nhựa rất được ưa chuộng).
Vì kiến đỏ hung không những tổ chức thành tổ, mà còn thành liên minh tổ. Khối thống nhất làm nên sức mạnh. Ở vùng núi Jura, người ta có thể thấy nhiều liên bang kiến đỏ hung có chừng 15 000 tổ kiến trải dài trên bề mặt 80 héc ta và có tổng dân số trên 200 triệu con.
Bel-o-kan còn chưa có ở đó. Đó là một liên bang trẻ mà triều đại gốc được thành lập cách đây năm nghìn năm. Theo huyền thoại địa phương, có lẽ do một cô kiến cái lạc đường trong một trận bão khủng khiếp, đã kẹt lại nơi đây. Không tài nào về được liên bang của mình, nàng tạo ra Bel-o-kan, và từ Bel-o-kan, Liên bang được hình thành và hàng trăm thế hệ kiến chúa Ni tạo nên nó.
Belo-kiu-kiuni là tên của kiến chúa đầu tiên này. Nó có nghĩa là
kiến lạc đường
. Nhưng tất cả các kiến chúa giữ tổ trung tâm đều lấy lại tên đó.
Hiện tại, Bel-o-kan mới chỉ gồm một tổ trung tâm lớn và 64 tổ cái liên bang, tản mát ở ngoại vi. Nhưng nó được thừa nhận là sức mạnh chính trị lớn nhất ở khoảnh đất này trong cánh rừng Fontainebleau.
Khi đã đi qua các tổ con, và đặc biệt là La-chola-kan, tổ Bel-o-kan nằm về phía Tây xa nhất, các nhà thám hiểm tới trước những ụ đất nhỏ: các tổ mùa hè hay
đồn tiền tiêu
. Chúng còn trống. Nhưng con 327 biết rằng, nhanh thôi, với các cuộc săn bắt và chiến tranh, chúng sẽ đầy chiến binh.
Chúng tiếp tục tiến thẳng hàng. Đoàn chúng trườn theo cánh đồng cỏ rộng xanh rì và một quả đồi đầy cây cúc gai. Chúng rời khu vực các bãi săn. Đằng xa, về phía Bắc, người ta đã nhận ra được tổ của kẻ thù, Shi-gae-pou. Nhưng dân cư của nó chắc giờ này vẫn đang ngủ.
Chúng tiếp tục. Quanh chúng, phần lớn động vật còn chìm trong giấc ngủ đông. Đâu đó, vài con dậy sớm chui đầu ra khỏi hang của mình. Ngay khi nhìn thấy những bộ giáp đỏ hung, chúng lẩn trốn, sợ sệt. Loài kiến đặc biệt nổi tiếng là không thân mật. Nhất là khi chúng tiến bước như thế này, vũ trang đến tận râu.
Giờ thì các nhà thám hiểm đã tới ranh giới những vùng đất từng được biết đến. Không có lấy một tổ cái. Không có lấy một đồn tiền tiêu nơi chân trời. Không có lấy một đoạn đường mòn được đào bằng những đôi chân nhọn. Ngoài một vài dấu vết rất nhỏ của một lối đi xưa thoang thoảng hương chỉ ra rằng trước đây dân Bel-o-kan đã từng đi qua.
Chúng do dự. Những bộ lá trước mặt chúng không được ghi chép trong một bảng khứu giác nào. Chúng tạo thành một cái mái tối om mà ánh sáng không xuyên qua được. Khối thực vật khổng lồ này cùng sự hiện diện của một vài loài động vật dường như muốn ăn tươi nuốt sống chúng.
Làm thế nào để bảo họ không được xuống đó?
Anh đặt áo vest xuống rồi ôm hôn gia đình.
- Cả nhà đã tháo hết đồ ra chưa?
- Xong rồi, bố ạ.
- Tốt. Nhân tiện, mọi người đã xem bếp chưa? Có một cái cửa ở cuối.
- Đúng lúc em đang định nói với anh về nó, Lucie nói, đó chắc là một kho chứa đồ. Em đã thử mở nhưng nó bị khóa. Có một cái khe lớn. Chí ít nhìn vào đó, phía sau có vẻ sâu. Anh sẽ phải phá khóa đấy. Ít ra cũng phải làm được việc gì đó khi có ông chồng là thợ khóa chứ.
Cô cười và thu mình trong vòng tay anh. Lucie và Jonathan sống với nhau tới giờ đã được mười ba năm. Họ gặp nhau trong tàu điện ngầm. Một hôm, một tên lưu manh, vì rỗi hơi, đã thả bom cay trong toa tàu. Toàn bộ hành khách ngay tức khắc nằm xuống sàn khóc, ho sù sụ và khạc nhổ. Lucie và Jonathan bị ngã đè lên nhau. Khi đã ổn hơn sau cơn ho và nước mắt giàn giụa, Jonathan đề nghị được đưa cô về nhà. Sau đó, anh mời cô tới một trong những cộng đồng không tưởng đầu tiên của mình: một
nhà nhảy dù
ở Paris, gần nhà ga Bắc. Ba tháng sau, họ quyết định kết hôn.
- Không.
- Sao lại không?
- Không, chúng ta sẽ không phá khóa và chúng ta sẽ không tận dụng kho chứa đồ đó. Không được nhắc đến nó nữa, không được lại gần nó nữa, nhất là không được nghĩ đến chuyện mở nó ra.
- Anh đùa à? Giải thích đi chứ!
Jonathan chưa từng nghĩ là phải có lập luận logic xung quanh chuyện cấm xuống kho chứa đồ. Vô tình anh lại gây ra điều trái với mình mong muốn. Vợ và con anh giờ thành ra tò mò. Anh có thể làm gì? Giải thích cho họ là có một điều bí ẩn quanh ông bác ân nhân, và rằng ông muốn cảnh báo với họ mối nguy hiểm khi xuống kho chứa đồ?
Đó không phải là một lời giải thích. Đó là mê tín thì đúng hơn. Con người thích logic, không bao giờ Lucie và Nicolas tin.
Anh lúng túng nói:
- Đó là công chứng viên báo cho anh.
- Ai báo cho anh cái gì?
- Kho chứa đồ này đầy chuột cống!
- Kinh! Chuột ạ? Nhưng chúng chắc sẽ qua được cái khe, - cậu bé vặn vẹo.
- Cả nhà đừng sợ, chúng ta sẽ bịt tất cả lại.
Jonathan không phải là không hài lòng về kết quả nhỏ đó. Thật may mắn là anh nảy ra ý tưởng về chuột.
- Rồi, thế là hiểu rõ nhé, không ai lại gần cái kho ấy nữa?
Anh vào nhà tắm. Lucie liền theo anh.
- Anh đi thăm bà anh à?
- Chính xác.
- Hết cả buổi sáng à?
- Lại-chính xác.
- Anh đừng mất thời gian lang thang như vậy. Anh nhớ anh từng nói với mọi người khi ở trang trại Pyrénées không:
Nhàn cư vi bất thiện
. Anh phải tìm việc làm khác. Ngân sách của chúng ta giảm rồi!
- Chúng mình vừa được thừa kế căn hộ hai trăm mét vuông trong một khu phố xịn ở bìa rừng, còn em, em lại đi nói công việc với anh! Em không biết tận hưởng những giờ phút này sao?
Anh muốn ôm ghì cô, cô lùi lại.
- Có chứ, em biết, nhưng em cũng biết nghĩ tới tương lai. Em, em chẳng có công việc nào, anh thì thất nghiệp, chúng ta sẽ sống ra sao trong một năm nữa?
- Chúng ta vẫn còn khoản tiết kiệm.
- Đừng có ngốc thế, chúng ta có thể sống lay lắt trong mấy tháng, còn sau đó…
Cô đặt mấy ngón tay nhỏ nhắn lên hông rồi ưỡn ngực.
- Sao lại không?
- Không, chúng ta sẽ không phá khóa và chúng ta sẽ không tận dụng kho chứa đồ đó. Không được nhắc đến nó nữa, không được lại gần nó nữa, nhất là không được nghĩ đến chuyện mở nó ra.
- Anh đùa à? Giải thích đi chứ!
Jonathan chưa từng nghĩ là phải có lập luận logic xung quanh chuyện cấm xuống kho chứa đồ. Vô tình anh lại gây ra điều trái với mình mong muốn. Vợ và con anh giờ thành ra tò mò. Anh có thể làm gì? Giải thích cho họ là có một điều bí ẩn quanh ông bác ân nhân, và rằng ông muốn cảnh báo với họ mối nguy hiểm khi xuống kho chứa đồ?
Đó không phải là một lời giải thích. Đó là mê tín thì đúng hơn. Con người thích logic, không bao giờ Lucie và Nicolas tin.
Anh lúng túng nói:
- Đó là công chứng viên báo cho anh.
- Ai báo cho anh cái gì?
- Kho chứa đồ này đầy chuột cống!
- Kinh! Chuột ạ? Nhưng chúng chắc sẽ qua được cái khe, cậu bé vặn vẹo.
- Cả nhà đừng sợ, chúng ta sẽ bịt tất cả lại.
Jonathan không phải là không hài lòng về kết quả nhỏ đó. Thật may mắn là anh nảy ra ý tưởng về chuột.
- Rồi, thế là hiểu rõ nhé, không ai lại gần cái kho ấy nữa?
Anh vào nhà tắm. Lucie liền theo anh.
- Anh đi thăm bà anh à?
- Chính xác.
- Hết cả buổi sáng à?
- Lại-chính xác.
- Anh đừng mất thời gian lang thang như vậy. Anh nhớ anh từng nói với mọi người khi ở trang trại Pyrénées không:
nhàn cư vi bất thiện
. Anh phải tìm việc làm khác. Ngân sách của chúng ta giảm rồi!
- Chúng mình vừa được thừa kế căn hộ hai trăm mét vuông trong một khu phố xịn ở bìa rừng, còn em, em lại đi nói công việc với anh! Em không biết tận hưởng những giờ phút này sao?
Anh muốn ôm ghì cô, cô lùi lại.
- Có chứ, em biết, nhưng em cũng biết nghĩ tới tương lai. Em, em chẳng có công việc nào, anh thì thất nghiệp, chúng ta sẽ sống ra sao trong một năm nữa?
- Chúng ta vẫn còn khoản tiết kiệm.
- Đừng có ngốc thế, chúng ta có thể sống lay lắt trong mấy tháng, còn sau đó…
Cô đặt mấy ngón tay nhỏ nhắn lên hông rồi ưỡn ngực.
- Nghe này Jonathan, anh mất việc vì anh không muốn đi đến các khu phố nguy hiểm vào buổi tối. Đồng ý, em hiểu, nhưng anh phải tìm việc gì đó ở nơi khác chứ!
- Tất nhiên, anh sẽ tìm việc, ít ra để cho anh thay đổi ý nghĩ đã. Anh hứa với em là sau đó, xem nào, một tháng nữa, anh sẽ đăng quảng cáo tìm việc.
Một mái tóc vàng xuất hiện, ngay sau đó là một con thú bông cắm trên mấy cái chân. Nicolas và Ouarzazate.
- Bố ơi, lúc nãy có một ông tới để đóng sách.
- Sách? Sách nào cơ?
- Con không biết, ông ấy nói về một quyển bách khoa toàn thư lớn mà ông Edmond viết.
- À thế à, sau đó sao… Ông ấy có vào nhà không? Hai người có tìm thấy nó không?
- Không, ông ấy có vẻ không tử tế lắm, và dù sao thì cũng không có quyển sách…
- Hoan hô, con trai, con làm đúng lắm.
Tin này làm Jonathan bối rối, sau đó là tò mò. Anh lục lọi trong tầng hầm rộng thênh thang, vô ích. Sau đó, anh đứng một lúc lâu trong bếp, kiểm tra cánh cửa kho chứa đồ, ổ khóa to đùng và cái khe rộng của nó. Vậy nó sẽ mở ra điều bí ẩn gì?
Phải chui vào bụi này.
Ý kiến được một trong những nhà thám hiểm già nhất đưa ra. Tạo thế
rắn đầu to
, cách tốt nhất để tiến lên trong vùng đất không hiếu khách. Nhất trí ngay lập tức, tất cả chúng đều cùng lúc có chung ý kiến.
Phía trước, năm trinh sát xếp thành hình tam giác ngược tạo thành mắt cho cả đội. Từng bước nhỏ thận trọng, chúng thăm dò đất, hít không khí, kiểm tra các đám rêu. Nếu mọi việc đều ổn, chúng tung một tin thông qua khứu giác báo cho biết:
Không có gì đằng trước!
Sau đó, chúng quay lại phía sau đội để cho những người
mới
lên thay thế. Hệ thống quay vòng kiểu này biến nhóm thám hiểm thành một dạng động vật dài có
cái vòi
luôn siêu nhạy.
Câu
Không có gì đằng trước!
vang lên rõ rệt chừng hai mươi lần. Lần thứ hai mươi mốt bị ngắt bởi một tiếng lạc giọng ghê rợn. Một trong số các con trinh sát vừa vô tình tiến gần một cây ăn thịt. Một cây bắt ruồi. Hương thơm mê hồn quyến rũ nó, nhựa của cây giữ chân nó.
Từ lúc đó, mất hết. Sự tiếp xúc với lớp lông bề mặt khởi động bộ máy của khớp bản lề cơ học. Hai tán lá rộng có khớp khép chặt lại. Những cái tua dài tạo thành răng. Đan vào nhau, chúng biến thành những thanh cứng. Khi nạn nhân hoàn toàn bị đè bẹp, cây ăn thịt tiết ra các enzim háu ăn nhất, có khả năng tiêu hóa các loại vỏ dai nhất.
Con kiến tan ra như thế. Toàn thân nó biến thành nhựa sủi bọt. Nó thở hắt ra tuyệt vọng.
Nhưng không thể làm gì cho nó được nữa. Điều đó thuộc về những yếu tố khó lường chung trong mọi cuộc thám hiểm xa. Chỉ còn mỗi cách phải báo hiệu
Chú ý nguy hiểm
ở các khu vực phụ cận cái bẫy thiên nhiên này.
Chúng lại tiếp tục theo con đường tỏa mùi và quên tai nạn đi. Các pheromon[3] dấu vết chỉ đi hướng này. Qua các lùm cây, chúng tiếp tục đi về phía Tây. Luôn ở góc 23° so với ánh sáng mặt trời. Chúng nghỉ một chút, khi thời tiết quá lạnh hoặc quá nóng.
[3] Hoóc môn giao tiếp.
Chúng phải hoàn thành thật nhanh nếu như không muốn trở về giữa chiến trận.
Các nhà thám hiểm đã từng chứng kiến cảnh thành trì của mình bị quân đội kẻ thù vây hãm khi trở về. Và phá vòng vây chưa bao giờ là việc dễ dàng cả.
Thế là xong, chúng vừa tìm thấy pheromon dấu vết chỉ lối vào hang. Một luồng hơi nóng từ đất bốc lên. Chúng tiến sâu vào trong vùng đất sỏi đá.
Càng xuống sâu, chúng càng nhận ra tiếng róc rách nhỏ của một cái rãnh. Đó là nguồn nước nóng. Nó bốc hơi và tỏa mùi lưu huỳnh nặng.
Chúng trầm mình.
Một lúc, chúng nhìn thấy một con vật buồn cười: trông như một quả bóng có nhiều chân thì đúng hơn. Thực ra, đó là một con bọ hung đang đẩy cục phân bò lẫn cát mà trứng của nó được bọc ở bên trong. Giống như một Atlas huyền thoại, nó đỡ
thế giới
của mình. Khi dốc thoai thoải, cục phân tự trượt và nó đuổi theo. Trường hợp ngược lại, nó thở hổn hển, bị trượt chân và thường phải đi tìm lại cục phân ở phía dưới. Thật ngạc nhiên khi thấy một con bọ hung ở đây. Đó là một con vật xứ nóng…
Dân Bel-o-kan để nó qua. Dù sao thì thịt nó cũng không ngon lắm, và cái mai của nó khiến nó quá nặng đối với việc vận chuyển.
Một bóng đen lẩn sang bên trái chúng để trốn trong cái hốc ngoằn ngoèo của tảng đá. Một con xâu tai. Con này, trái lại, rất ngon. Nhà thám hiểm già nhất là con nhanh nhất. Nó đưa bụng dưới lên cổ, đặt vào vị trí bắn đồng thời giữ thăng bằng bằng chân sau, ngắm theo bản năng và phóng từ rất xa một giọt axít fomic. Cái chất ăn mòn đặc trên 40 phần trăm rẽ không gian.
Trúng.
Con xâu tai chết ngay tại trận. Axít đặc 40 phần trăm không phải là nước sữa. Với nồng độ 40 phần nghìn, nó gây buốt, vậy thì ở 40 phần trăm, nó phải hạ gục! Con côn trùng đổ sụp xuống, và tất cả xúm lại ngấu nghiến ăn thịt cháy của nó. Các nhà thám hiểm mùa thu đã để lại pheromon tốt. Khu này có vẻ có nhiều thú săn. Cuộc đi săn hứa hẹn tốt đẹp đây.
Chúng đi xuống một cái giếng phun và khủng bố tất cả các loài vật dưới lòng đất cho tới giờ còn chưa được biết tới. Một con dơi định chấm dứt cuộc viếng thăm của chúng, nhưng chúng đuổi nó bằng cách phủ nó dưới một đám mây axít fomic.
Những ngày tiếp theo, chúng tiếp tục càn quét cái hang nóng, tích lũy xác lột của những con vật trắng nhỏ và những mẩu nấm màu xanh nhạt. Bằng học tuyến hậu môn của mình, chúng rải rác pheromon dấu vết mới cho phép chị em chúng tới săn mà không gặp trở ngại gì.
Nhiệm vụ đã hoàn thành. Lãnh thổ vươn thêm một cánh tay tới tận đây, vượt qua bụi rậm đằng Tây. Chất đầy lương thực, khi sắp lên đường trở về, chúng dựng lá cờ liên bang bằng hóa chất. Mùi của nó lan tỏa trong không khí:
BEL-O-KAN!
- Anh có thể nhắc lại được không?
- Wells, cháu là cháu của bác Edmond Wells.
Cửa mở ra một người đàn ông cao gần hai mét.
- Bác Jason Bragel?... Xin lỗi vì làm phiền bác nhưng cháu mong được nói chuyện với bác về bác của cháu. Cháu không biết bác ấy và bà ngoại cho cháu biết bác là bạn thân nhất của bác ấy.
- Thế thì vào đi… Anh muốn biết gì về Edmond?
- Tất cả. Cháu không biết bác ấy và cháu rất tiếc về điều đó…
- Hừm. Tôi hiểu. Dù sao thì Edmond thuộc kiểu những bí ẩn sống.
- Bác biết bác ấy rõ không?
- Ai có thể tự nhận là biết rõ người nào đó? Nói là hai chúng tôi luôn sát cánh bên nhau và không phải ông ấy mà cũng chẳng phải tôi thấy có trở ngại gì trong chuyện đó cả.
- Các bác quen nhau như thế nào?
- Ở khoa Sinh học. Tôi nghiên cứu cây, còn ông ấy nghiên cứu vi khuẩn.
- Thế vẫn còn là hai thế giới song song.
- Đúng, ngoại trừ là thế giới của tôi dù sao cũng hoang dại hơn, - Jason Bragel vừa đính chính vừa chỉ vào đống cây xanh lộn xộn ngập phòng ăn của mình. - Anh thấy chúng chưa? Tất cả chúng đều cạnh tranh nhau, sẵn sàng giết nhau vì một tia sáng hay vì một giọt nước. Ngay khi một chiếc lá nằm trong bóng tối, cây bỏ nó luôn và những chiếc lá bên cạnh mọc lên rộng hơn. Thực vật thật sự là một thế giới nhẫn tâm…
- Thế còn vi khuẩn của bác Edmond?
- Chính ông ấy tuyên bố là ông ấy chỉ nghiên cứu tổ tiên của mình. Kiểu ông ấy muốn ngược lên cao hơn một chút so với mức bình thường trong cây phả hệ…
- Tại sao lại là vi khuẩn? Sao không phải là khỉ hay cá?
- Ông ấy muốn hiểu tế bào ở giai đoạn nguyên thủy nhất của nó. Theo ông ấy, con người chỉ là một tổ hợp tế bào, cần phải hiểu cặn kẽ
tâm lý
của một tế bào để suy ra hoạt động của tổng thể.
Một vấn đề vô cùng phức tạp, thực tế chỉ là tập hợp những vấn đề đơn giản.
Ông ấy đã theo câu ngạn ngữ này đúng từng ly từng tí.
- Bác ấy chỉ nghiên cứu mỗi về vi khuẩn à?
- Không, không. Đó là một người bí hiểm, một bác sĩ đa khoa thật sự, ông ấy muốn biết tất. Ông ấy cũng có những ý ngông của mình… ví dụ, muốn kiểm soát được nhịp đập của tim mình.
- Nhưng đó là điều không thể làm được!
- Hình như một vài người tập yoga Hin-đu và Tây Tạng đã lập được kỳ tích này.
- Để làm gì cơ chứ?
- Tôi không biết… Ông ấy muốn làm được điều đó để có thể tự tử bằng cách cho tim ngừng đập theo ý mình. Ông ấy nghĩ là có thể rời khỏi cuộc chơi bất cứ lúc nào.
- Có ích gì cơ chứ?
- Có thể ông ấy sợ đau đớn liên quan đến tuổi già.
- Hừm… Bác ấy làm gì sau khi nhận bằng tiến sĩ sinh học ạ?
- Ông ấy đi làm cho tư nhân, một công ty sản xuất vi khuẩn sống làm sữa chua
Sweetmilk Corporation
. Mọi việc tiến triển tốt với ông ấy. Ông ấy đã khám phá ra một loại vi khuẩn không chỉ có khả năng làm dậy vị mà cả mùi nữa! Ông ấy đạt giải phát minh hay nhất năm 63 nhờ nó…
- Rồi sau đó ạ?
- Sau đó ông ấy kết hôn với một cô gái Trung Quốc. Linh Mỹ. Một cô gái dịu dàng, hay cười. Ông ấy, một người hay càu nhàu đột nhiên hiền đi. Ông ấy rất si tình. Từ lúc đó, tôi gặp ông ấy ít đi. Đó là lẽ thường thôi.
- Cháu nghe nói bác ấy đã từng sang châu Phi.
- Đúng, nhưng sau này ông ấy mới đi.
- Sau cái gì cơ?
- Sau một bi kịch. Linh Mỹ bị bệnh máu trắng. Ung thư máu, nó chẳng tha gì. Trong vòng ba tháng, cuộc sống giã từ cô. Con người đáng thương ấy… ông ấy từng tuyên bố thẳng thừng các tế bào rất thú vị, và con người là không đáng kể… bài học ác nghiệt. Và ông ấy chẳng làm được gì nữa. Đồng thời với tai họa này, ông ấy cãi nhau với đồng nghiệp ở
Sweetmilk Corporation
. Ông ấy bỏ việc để rồi suy sụp trong căn hộ của mình. Linh Mỹ mang lại cho ông ấy niềm tin vào tình người, mất cô ấy khiến ông ấy lại rơi vào tình trạng ghét con người.
- Bác ấy đi châu Phi để quên Linh Mỹ?
- Có thể thế. Dù thế nào thì ông ấy cũng rất muốn hàn gắn vết thương bằng cách cống hiến nhiệt huyết cho sự nghiệp sinh học của mình. Chắc ông ấy đã tìm thấy một đề tài nghiên cứu thú vị khác. Tôi không biết chính xác, nhưng không phải là vi khuẩn nữa. Ông ấy đến châu Phi có thể là vì ở đó, đề tài dễ xử lý hơn. Ông ấy gửi cho tôi một tấm thiệp, ông ấy chỉ giải thích là đang ở cùng một nhóm nghiên cứu của Trung tâm Nghiên cứu Khoa học Quốc gia, và ông ấy làm việc với một ông Giáo sư Rosenfeld nào đó. Tôi không biết ông này.
- Sau đó bác có gặp lại Edmond không?
- Có, một lần tình cờ, trên đại lộ Champs-Elysées. Chúng tôi nói chuyện với nhau một chút. Rõ ràng ông ấy yêu đời hơn. Nhưng ông ấy vẫn tỏ thái độ thoái thác, ông ấy khéo léo tránh tất cả các câu hỏi của tôi về công việc.
- Hình như bác ấy viết một cuốn bách khoa toàn thư.
- Cái đó à, có từ lâu rồi. Đó là việc lớn của ông ấy. Tập hợp tất cả những gì ông ấy biết trong một tác phẩm.
- Bác đã từng nhìn thấy nó chưa?
- Chưa. Tôi cũng không tin là ông ấy đã cho bất kỳ ai xem. Tôi biết Edmond, ông ấy chắc phải giấu nó tận đáy sâu vùng Alaska với một con rồng phun lửa để bảo vệ. Đó là mặt
đại phù thủy
của ông ấy.
Jonathan chuẩn bị chào từ biệt.
- À! Một câu hỏi nữa ạ: bác có biết làm thế nào để xếp bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm không?
- Tất nhiên. Đó là bài trắc nghiệm trí thông minh yêu thích nhất của ông ấy.
- Thế đáp án là gì ạ?
Jason phá lên cười.
- Thế thì, chắc chắn tôi sẽ không cho anh biết đâu! Như Edmond đã nói:
Mỗi người tự tìm ra cách của mình.
Và anh sẽ thấy, sự thỏa mãn khi tìm ra đáp án sẽ tăng lên gấp bội.
Với tất cả chỗ thịt trên lưng, đoạn đường về dường như dài hơn cả con đường lúc đi. Cả đoàn tiến nhanh để khỏi bị sự khắc nghiệt của đêm tối đánh úp.
Kiến có khả năng làm việc hai mươi tư trên hai mươi tư giờ từ tháng Ba tới tháng Mười một, không chút nghỉ ngơi; tuy nhiên, mỗi lần nhiệt độ giảm lại khiến chúng ngủ. Chính vì thế mà hiếm khi thấy một cuộc hành trình nào kéo dài hơn một ngày.
Từ lâu tổ kiến đỏ hung đã xem xét vấn đề này. Nó biết rằng mở rộng các khu vực săn bắt và khám phá những đất nước xa xôi, nơi có các loài cây khác mọc lên và những loài vật khác sinh sống cùng những tập tục khác, là quan trọng.
Cách đây tám trăm năm mươi nghìn năm, Bi-stin-ga, một kiến chúa của triều đại Ga (triều đại miền Đông, diệt vong từ trăm nghìn năm nay), đã có tham vọng điên rồ là biết được
những điểm tận cùng
của thế giới. Nó đã cử hàng trăm cuộc viễn chinh đi bốn phương. Chưa bao giờ có một đoàn nào trở về.
Kiến chúa hiện nay, Belo-kiu-kiuni, không tham vọng như thế. Tính tò mò của kiến chúa chỉ dừng lại ở việc khám phá ra những con bọ cánh cứng nhỏ màu vàng giống như những viên đá quý (mà người ta có thể tìm thấy ở miền Nam xa xôi), hoặc ngắm nghía những cây ăn thịt mà người ta mang về cho nó, đôi khi vẫn còn sống với đầy đủ rễ, và nó muốn một ngày nào đó sẽ thuần hóa được cây này.
Belo-kiu-kiuni biết rằng cách tốt nhất để khám phá những lãnh địa mới là phải tiếp tục mở rộng Liên bang. Luôn phải có nhiều cuộc thám hiểm xa hơn, nhiều tổ cái hơn, nhiều đồn tiền tiêu hơn và người ta sẵn sàng chiến đấu với bất kỳ ai định ngăn cản sự phát triển này.
Chắc chắn cuộc chinh phục điểm tận cùng thế giới sẽ dài, nhưng chính sách tiến từng bước nhỏ thận trọng hoàn toàn phù hợp với triết lý chung của loài kiến.
Chậm nhưng luôn tiến trước.
Ngày nay, Liên bang Bel-o-kan có 64 tổ cái. 64 tổ có cùng một mùi. 64 tổ nối với nhau bằng hệ thống 125 km đường đào và 780 km đường tỏa mùi. 64 tổ đoàn kết trong chiến đấu cũng như trong lúc đói kém.
Khái niệm liên bang tổ cho phép một số thành phố chuyên biệt hóa. Và thậm chí Belo-kiu-kiuni mơ tới một ngày nào đó một tổ chỉ chế biến ngũ cốc, một tổ khác chỉ cung cấp thịt, và tổ thứ ba chỉ chuyên về chiến tranh.
Nhưng còn chưa được như thế.
Dù sao thì đó cũng là ý tưởng đồng nhất với một nguyên tắc khác trong triết lý tổng thể của loài kiến.
Tương lai thuộc về những nhà chuyên môn.