Chương 1.4
-
Kiến
- Bernard Werber
- 5218 chữ
- 2020-02-02 07:00:41
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
MỘT NGÀY KHÔNG TRÁNH ĐƯỢC: Một ngày, không tránh được, những ngón tay sẽ đặt trên các trang này, mắt ngốn ngấu những dòng chữ này, trí óc diễn giải nghĩa của chúng.
Tôi không muốn thời điểm đó đến quá sớm. Hậu quả có thể sẽ kinh khủng. Và vào thời điểm tôi viết những câu này, tôi vẫn đấu tranh để giữ bí mật của mình.
Tuy nhiên, một ngày nào đó, người ta cần phải biết chuyện gì đã xảy ra. Thậm chí những bí mật được chôn sâu nhất cuối cùng cũng nổi lên khỏi mặt hồ. Thời gian là kẻ thù xấu xa nhất của chúng.
Dù bạn là ai, trước tiên tôi cũng xin chào bạn. Lúc mà bạn đọc những dòng này, có thể tôi đã chết từ chục, thậm chí trăm năm rồi. Chí ít, tôi hy vọng thế.
Đôi khi tôi tiếc vì đã đạt tới sự hiểu biết này. Nhưng tôi là một con người, và thậm chí nếu lòng tương ái đồng loại của tôi lúc này đang ở mức dưới cùng, thì tôi vẫn hiểu rõ tất cả những nghĩa vụ mà chỉ mỗi việc một ngày nào đó tôi được sinh ra trong số các bạn, những con người của thế giới này, trao cho.
Tôi phải truyền lại câu chuyện của mình.
Nhìn gần, mọi chuyện đều giống nhau. Lúc đầu, có một chủ đề
để phát triển
đang ngủ yên. Nó bị khủng hoảng. Khủng hoảng đó bắt nó phải phản kháng lại. Theo cách hoạt động của nó, nó sẽ chết hoặc nó sẽ phát triển.
Câu chuyện đầu tiên mà tôi sẽ kể cho bạn là chuyện về thế giới của chúng ta. Vì chúng ta sống ở bên trong. Và vì mọi vật, nhỏ hay lớn, đều tuân theo cùng quy luật và có cùng các mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau.
Ví dụ, bạn, người lật trang sách này, bạn cọ ngón tay trỏ vào hợp chất xenlulô của tờ giấy. Từ tiếp xúc này sinh ra một lượng nhiệt rất nhỏ. Sự nóng lên dĩ nhiên có thực. Được chuyển tới vô cùng nhỏ, sự nóng lên này làm một electron bật ra. Electron này rời khỏi nguyên tử của mình và sau đó tới va chạm với một phân tử khác.
Nhưng thực ra, phân tử này, ngay chính với bản thân nó, cũng
tương đối
lớn. Đến mức mà cú va chạm với electron, với nó, là một sự xáo trộn thật sự. Trước đây, nó trơ ì, rỗng, lạnh. Vì bạn
lật
trang sách, nó bị khủng hoảng. Nhiều tàn lửa khổng lồ vạch nó ngoằn ngoèo. Chỉ bằng mỗi cử động này mà bạn đã gây ra điều gì đó mà có lẽ bạn không biết hết hậu quả. Có thể có nhiều thế giới được sinh ra, với con người ở trên đó, và những người này sẽ khám phá ra cách luyện kim, nấu ăn theo kiểu Provence[4] và du lịch tới các vì sao. Thậm chí họ có thể thông minh hơn chúng ta. Và có lẽ họ sẽ không tồn tại nếu bạn không có quyển sách này trong tay và ngón tay của bạn không gây ra sự nóng lên, chính xác là đúng ở vị trí này của tờ giấy.
Cũng như thế, thế giới của chúng ta chắc chắn có vị trí của nó trong một góc của trang sách này, trong một cái đế giày hay bọt một lon bia của nền văn minh khổng lồ nào đó.
[4] Cách nấu ăn cho nhiều tỏi và mùi tây.
Chắc chắn thế hệ chúng ta sẽ không có các phương tiện để kiểm tra điều này. Những điều chúng ta biết, đó là cách đây khá lâu, thế giới của chúng ta, hay dù thế nào đi chăng nữa, phân tử chứa thế giới của chúng ta, là trống rỗng, lạnh, tối, bất động. Rồi sau đó, ai đó hay cái gì đó đã gây ra khủng hoảng. Họ đã giở một trang sách, họ đã giẫm lên một hòn đá, họ đã hớt bọt lon bia. Luôn luôn có một chấn thương. Phân tử của chúng ta thức dậy. Chúng ta, chúng ta biết điều đó, đó là một vụ nổ rất lớn. Người ta gọi nó là Big Bang.
Mỗi giây, trong bao la rộng lớn, trong bao la nhỏ bé, trong bao la xa thẳm, có một thế giới được sinh ra như thế giới của chúng ta sinh ra cách đây mười lăm tỷ năm. Những thế giới khác, chúng ta không biết. Nhưng đối với thế giới của mình, chúng ta biết rằng nó bắt đầu từ vụ nổ nguyên tử
nhỏ
nhất,
đơn giản
nhất: hyđrô.
Hãy hình dung không gian rộng lớn yên tĩnh này bỗng nhiên thức giấc do một vụ nổ khổng lồ. Tại sao họ lại lật trang ở phía trên? Tại sao họ lại hớt bọt bia? Không quan trọng. Luôn là hyđrô cháy, nổ, thiêu đốt. Một ngọn lửa khổng lồ rạch không gian không chút dấu vết. Khủng hoảng. Những vật bất động chuyển động. Những vật lạnh giá nóng lên. Những vật im lìm rì rầm.
Trong cái lò ban đầu, hyđrô chuyển thành heli, nguyên tử phức tạp hơn nó một chút. Nhưng, từ sự chuyển hóa này, người ta có thể suy ra luật chơi lớn đầu tiên của thế giới chúng ta là: LUÔN PHỨC TẠP HƠN.
Nguyên tắc này dường như là hiển nhiên. Nhưng chẳng có gì chứng minh được ở các thế giới khác, nó không khác đi. Ở chỗ khác, có thể là LUÔN NÓNG HƠN, hoặc LUÔN RẮN HƠN hoặc LUÔN BUỒN CƯỜI HƠN.
Ở chỗ chúng ta cũng thế, mọi vật trở nên nóng hơn, hoặc cứng hơn hoặc buồn cười hơn nhưng đó không phải là quy luật ban đầu. Đó chỉ là những thứ phụ. Quy luật gốc của chúng ta mà xung quanh nó tập hợp những quy luật khác, là: LUÔN PHỨC TẠP HƠN.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Con đực 327 lang thang ở các hành lang phía Nam thành phố. Nó không bình tĩnh được. Nó ngẫm nghĩ tới câu hát nổi tiếng:
Nhà thám hiểm, anh từng là chân,
Tại chỗ, anh từng là mắt,
Trở về, anh là tác nhân kích thích.
Tại sao không làm được? Sai lầm ở đâu? Cơ thể nó sôi sục thông tin chưa được xử lý. Với nó, Bầy đã bị thương và họ thậm chí không nhận ra điều đó. Thế mà tác nhân kích thích đau khổ lại là nó. Vậy thì chính nó phải làm Tổ phản ứng lại.
Ôi, khó chịu làm sao khi nắm một tin đau đớn, giữ nó trong mình mà không tìm thấy một cái râu nào muốn tiếp nhận! Nó muốn trút bỏ gánh nặng này, chia sẻ với người khác cái tin kinh khủng này đến chừng nào.
Một con kiến sứ giả truyền nhiệt đi ngang gần nó. Thấy nó ủ ê, con đó tưởng nó chưa tỉnh hẳn và cho nó năng lượng mặt trời của mình. Nó lấy lại sức, và nó ngay lập tức sử dụng chúng để thử thuyết phục con kia.
Báo động, một cuộc thám hiểm đã bị tiêu diệt do bọn kiến lùn phục kích, báo động!
Nhưng thậm chí nó chẳng còn giọng điệu nói thật như lúc ban đầu. Con sứ giả truyền nhiệt bỏ đi như không có gì xảy ra. Con 327 không bỏ cuộc. Nó vừa chạy khắp các hành lang vừa tung tin báo động.
Thỉnh thoảng vài chiến binh dừng lại, nghe nó, thậm chí nói chuyện với nó, nhưng câu chuyện về vũ khí hủy diệt của nó khó tin quá. Không một nhóm nào có khả năng phụ trách nhiệm vụ quân sự được hình thành.
Nó bỏ đi, chán nản.
Đột nhiên, khi nó băng qua một đường hầm vắng ở tầng hầm thứ tư, nó phát hiện có tiếng động sau mình. Ai đó đang đi theo nó.
Con đực 327 quay lại. Nhờ mắt hồng ngoại, nó dò xét hành lang. Các vết đỏ và đen. Không có ai. Kỳ cục. Có thể là nhầm. Nhưng tiếng bước chân lại vang lên phía sau nó. Scritch… tssss, scritch… tssss. Ai đó đi khập khiễng, thiếu hai chân trên sáu cái, và đang tới gần.
Để chắc chắn là đúng, tới mỗi ngã tư nó rẽ, rồi dừng lại. Tiếng động ngừng lại. Ngay khi nó đi tiếp:Scritch… tss, scritch… tss, scritch… tss, tiếng động lại tiếp tục.
Không nghi ngờ gì nữa: người ta theo dõi nó.
Ai đó nấp đi khi nó ngoái lại. Hành động bất thường, hoàn toàn chưa xảy ra bao giờ. Tại sao một tế bào của Bầy lại đi theo một người khác mà không xuất đầu lộ diện? Ở đây, một người với mọi người và không có gì phải che giấu ai cả.
Sự
hiện diện
không bớt dai dẳng đi. Luôn từ xa, luôn thoắt ẩn thoắt hiện. Scritch… tss, scritch… tss. Phản ứng thế nào đây? Khi còn là ấu trùng, vú nuôi đã dạy nó luôn phải đối mặt với nguy hiểm. Nó dừng lại và làm ra vẻ đang lau chùi. Sự hiện diện cách không xa lắm. Nó cảm thấy thế. Vẫn làm ra vẻ lau chùi, nó rung rung râu. Xong, nó đã thu được các phân tử mùi của kẻ theo dõi. Đó là một chiến binh một năm tuổi. Nó tỏa mùi đặc biệt để che những dấu hiệu nhận dạng thông thường của mình. Không dễ gì xác nhận được. Có lẽ là mùi đá.
Con chiến binh nhỏ con không trốn nữa. Scritch… tssss... scritch… tssss… Bây giờ, nó đã nhìn thấy con đó bằng mắt hồng ngoại. Đúng là con đó thiếu mất hai chân. Mùi đá của nó tỏa ra mạnh hơn.
Con đực phát tín hiệu.
Ai đấy?
Không có câu trả lời.
Tại sao lại theo tôi?
Không có câu trả lời.
Muốn quên chuyện rắc rối, nó tiếp tục lên đường, nhưng ngay lập tức, nó nhận ra sự hiện diện thứ hai từ đằng trước tới. Lần này là một chiến binh to con. Hành lang thì hẹp, nó sẽ không qua được.
Quay lại? Sẽ đụng độ với con thọt cũng đang vội đi về phía nó.
Nó bị kẹt.
Bây giờ nó nhận ra được tình thế của mình: đó là hai chiến binh. Và cả hai cùng tỏa mùi đá. Con to hơn bạnh rộng những chiếc răng dài của mình.
Một cái bẫy!
Không thể tưởng tượng được là một con kiến của tổ lại muốn giết một con khác. Liệu có phải là sự rối loạn hệ thống miễn dịch không? Chẳng nhẽ chúng không nhận ra được mùi nhận dạng của nó? Chúng coi nó là một sinh vật lạ? Đúng là điên rồ, cứ như dạ dày nó quyết định loại bỏ ruột nó vậy…
Con đực 327 tăng lực phát:
Tôi cũng là một tế bào của Bầy như các bạn. Chúng ta từ cùng một cơ thể.
Đó là những chiến binh trẻ, chắc họ nhầm. Nhưng những lời nói của nó không xoa dịu được hai kẻ đối diện mình. Con cà nhắc nhảy lên lưng nó và ghìm cánh nó, trong khi đó con to hơn lấy răng kẹp đầu nó. Chúng kéo lê nó, kẹp chặt như thế, hướng về phía chỗ đổ rác.
Con đực 327 giãy giụa. Bằng đốt đối thoại giới tính của mình, nó tỏa các kiểu cảm xúc mà những con vô tính không hề biết. Từ chỗ không hiểu nổi thành hoảng sợ.
Để khỏi bị vấy bẩn bởi những suy nghĩ
trừu tượng
này, con thọt, vẫn đang ép sát phần đầu lưng phía trên của nó, lấy răng cạo râu nó. Làm như thế, con thọt sẽ lấy hết pheromon, và nhất là mùi thông hành của nó. Dù sao thì ở nơi nó tới, chúng cũng chẳng giúp ích gì cho nó.
Bộ ba gây lộn hổn hển tiến trong những hành lang ít người qua lại nhất. Con thọt nhỏ người tiếp tục công việc lau chùi của mình một cách bài bản. Có thể nói nó không muốn để sót một chút thông tin nào trong cái đầu này. Con đực không giãy giụa nữa. Cam chịu, nó chuẩn bị chết bằng cách giảm dần nhịp tim.
Tại sao lại nhiều bạo lực đến thế, nhiều thù ghét đến thế, hỡi các anh em? Tại sao?
Một, chúng ta chỉ là một, tất cả cùng nhau, chúng ta là con của Trời và Đất.
Chúng ta hãy dừng những cuộc cãi vã vô ích tại đây. Thế kỷ XXII sẽ là thế kỷ của tinh thần hoặc không phải thế. Hãy từ bỏ những cuộc tranh cãi cũ rích do kiêu ngạo và giả dối.
Chủ nghĩa cá nhân, đó mới là kẻ thù thật sự của chúng ta! Một người anh em trong lúc nghèo túng, và các con để anh ta chết đói, các con không xứng đáng đứng trong cộng đồng thế giới rộng lớn nữa. Một người bị lạc đường xin các con giúp đỡ và cứu trợ, và các con không cho người ta vào. Các con không thuộc cộng đồng của chúng ta.
Ta biết các con, những lương tâm tốt bọc trong lụa! Các con chỉ nghĩ tới tiện nghi của riêng mình, các con chỉ mong những vinh quang cá nhân, hạnh phúc cũng có, nhưng chỉ là hạnh phúc của các con và của gia đình mình.
Ta biết các con, ta đã nói với các con. Con, con, con và con! Đừng có cười trước màn hình nữa, ta đang nói với các con những việc nghiêm trọng. Ta đang nói với các con về tương lai của nhân loại. Nó không thể kéo dài hơn được nữa. Cách sống này không có ý nghĩa. Chúng ta lãng phí tất cả, chúng ta phá hoại tất cả. Các cánh rừng đang bị cán dần để làm khăn mùi soa giấy. Mọi thứ đều trở thành đồ có thể vứt đi được: bát đũa, bút, quần áo, máy ảnh, xe hơi, và nếu các con không nhận ra được điều đó thì các con cũng thành thứ có thể vứt đi. Chúng ta hãy từ bỏ cách sống hời hợt này. Các con hãy từ bỏ nó hôm nay, trước khi người ta bắt các con từ bỏ vào ngày mai.
Hãy tới cùng chúng ta, hãy gia nhập đội ngũ tín đồ của chúng ta. Chúng ta là những người lính của Chúa, hỡi những người anh em của ta.
Hình một nữ phát thanh viên.
Chương trình giảng Phúc âm do cha Mac Donald ở Nhà Thờ mới theo phái tái giáng sinh của ngày thứ 45 và công ty đồ hộp đông lạnh ‘Sweetmilk’ gửi tới các bạn. Chương trình được phát qua vệ tinh trên toàn thế giới. Và bây giờ, trước khi tiếp tục bộ phim truyền hình viễn tưởng ‘Người ngoài Trái đất và tự hào là người ngoài Trái đất’, là mục quảng cáo.
Lucie không thể nào làm được như Nicolas, ngừng suy nghĩ hoàn toàn khi xem tivi. Jonathan đã ở dưới tám tiếng rồi và vẫn không có tin tức gì!
Tay cô đặt gần điện thoại. Anh nói là không được làm gì hết, nhưng nếu anh ấy chết, hoặc chẳng may anh ấy bị kẹt trong đống sụt lở?
Cô còn chưa có đủ dũng cảm để xuống dưới đó. Tay cô nhấc máy. Cô bấm số cảnh sát cứu hộ.
- Alô, cảnh sát ạ?
- Anh đã bảo em là không được gọi cảnh sát, - một giọng yếu ớt và thì thào từ trong bếp vọng ra.
- Bố! Bố!
Cô gác máy trong khi ống nghe tiếp tục phát ra:
Alô, xin nói đi, cho chúng tôi địa chỉ.
Cạch.
- Đây, đây, anh đây, không được lo lắng. Anh đã nói hai mẹ con bình tĩnh chờ anh rồi mà.
Không lo lắng sao được? Anh ấy đùa chắc!
Jonathan không chỉ cầm trong tay da của những gì trước đó là Ouarzazate và giờ chỉ còn là một đống thịt dính máu, mà chính anh cũng đổi dạng. Anh không có vẻ khiếp sợ hay mất tinh thần, thậm chí anh còn cười cười. Không, không phải thế, nói thế nào nhỉ? Người ta có cảm giác anh già đi và anh bị ốm. Ánh mắt anh bồn chồn, nước da tái mét, anh run rẩy và có vẻ mệt đứt hơi.
Khi nhìn thấy xác bị hành hình của con chó, Nicolas òa khóc nức nở. Con chó bông tội nghiệp cứ như bị hàng trăm cú dao lam cắt tan tành.
Họ đặt nó xuống tờ báo trải rộng.
Nicolas vẫn chưa hết rên rỉ vì mất người bạn thân. Thế là hết. Nó sẽ không bao giờ được nhìn con chó nhảy dựng lên tường khi họ nói từ
mèo
nữa. Sẽ chẳng bao giờ nó được nhìn con chó mở tay nắm cửa bằng một cú nhảy vui mừng. Nó sẽ không bao giờ được cứu con chó thoát khỏi bọn chó béc giê Đức to béo đồng tính nữa.
Ouarzazate không còn nữa.
- Ngày mai chúng ta sẽ mang nó ra nghĩa trang chó ở nghĩa trang Père-Lachaise, - Jonathan nhân nhượng. - Chúng ta sẽ mua cho nó ngôi mộ bốn nghìn năm trăm phrăng, con biết chứ, một ngôi mộ mà chúng ta có thể đặt ảnh nó.
- Đúng rồi! Đúng rồi! - Nicolas nói giữa hai tiếng nấc, ít nhất nó xứng đáng được như thế.
- Và sau đó chúng ta sẽ đến Hội Bảo vệ Động vật, và con sẽ chọn một con khác. Sao lần này con không chọn một con chó bông Malta nhỉ? Nó cũng rất đáng yêu.
Lucie vẫn chưa hoàn hồn. Cô không biết phải bắt đầu bằng câu hỏi nào. Tại sao anh lại đi lâu thế? Điều gì đã xảy ra với con chó? Điều gì đã xảy ra với anh? Anh có muốn ăn không? Anh có nghĩ tới sự bồn chồn của cô không?
- Có gì ở dưới thế? - rốt cuộc cô nói với giọng lạnh lùng.
- Chẳng có gì, chẳng có gì.
- Nhưng anh có thấy anh về trong tình trạng thế nào không? Và con chó nữa… Cứ như thể nó bị rơi vào một cái máy xay điện. Chuyện gì xảy ra với nó thế?
Jonathan quệt cái tay bẩn lên trán.
- Công chứng viên có lý, toàn chuột ở dưới. Ouarzazate bị lũ chuột dữ tợn xé thành từng mảnh.
- Còn anh?
Anh cười khẩy.
- Anh là con thú to nhất, anh làm chúng nó sợ.
- Vô lý! Anh làm gì dưới đó tám tiếng liền? Có gì tận cùng cái kho đáng nguyền rủa này thế? - cô nổi nóng.
- Anh không biết có gì tận cùng. Anh chưa đi tới đó.
- Anh chưa đi hết!
- Chưa, rất rất sâu.
- Tám tiếng anh chưa đi tới tận cùng… kho chứa đồ nhà mình?
- Chưa. Anh dừng lại khi anh nhìn thấy con chó. Máu khắp nơi. Em biết không, con Ouarzazate chống cự quyết liệt. Không thể tin được là một con chó nhỏ lại có thể cầm cự lâu đến thế.
- Nhưng anh dừng ở đâu? Giữa đường à?
- Làm sao mà biết được? Dù sao thì anh cũng không thể tiếp tục được nữa. Anh cũng sợ. Em biết là anh không chịu được bóng tối và bạo lực. Ở vị trí anh, mọi người cũng sẽ dừng lại. Người ta không thể tiếp tục mãi ở chỗ xa lạ. Rồi sau đó, anh nghĩ tới em, tới mẹ con em. Em không thể biết là như thế nào đâu… Tối cực kỳ. Đó là chỗ chết.
Khi nói hết câu này, khóe miệng bên trái của anh giật giật. Chưa bao giờ cô nhìn thấy anh như thế. Cô hiểu rằng không nên dồn ép anh hơn nữa. Cô vòng tay qua eo anh và hôn đôi môi lạnh của anh.
- Bình tĩnh đi anh, xong rồi. Mình sẽ bịt kín cái cửa đó và sẽ không nói đến chuyện này nữa.
Anh lùi lại.
- Không. Chưa xong. Anh để cho mình dừng lại do cái khu vực đầy máu đỏ đó. Mọi người có lẽ cũng sẽ dừng lại. Chúng ta luôn sợ bạo lực, ngay cả khi nó được dùng để chống lại các con vật. Nhưng anh không thể dừng như thế, có thể gần sát đích…
- Anh không nói với em là anh sẽ quay lại đó đấy chứ!
- Có chứ. Edmond đã qua đó, anh sẽ qua được.
- Edmond, bác Edmond của anh á?
- Bác ấy đã làm điều gì đấy dưới đó, và anh muốn biết là điều gì.
Lucie rên khẽ.
- Xin anh, vì tình yêu với em và Nicolas, đừng xuống đó nữa.
- Anh không có lựa chọn.
Anh lại bị máy miệng lần nữa.
- Anh luôn làm mọi việc nửa chừng. Anh luôn dừng lại khi lý trí bảo nguy hiểm đang gần kề. Và hãy nhìn xem anh đã trở thành cái gì. Một người đàn ông chắc chắn chưa biết đến nguy hiểm, nhưng cũng chẳng thành công trong cuộc sống. Vì cứ đi nửa đường, chưa bao giờ anh đi đến tận cùng mọi chuyện. Lẽ ra anh phải ở lại xưởng sửa khóa, đánh trả lại và mặc kệ các vết sưng. Đó có thể là lần đầu, lẽ ra anh phải biết tới bạo lực và học cách điều khiển nó. Thay vì thế, cứ cố tránh rủi ro, anh như một đứa trẻ không chút kinh nghiệm.
- Anh mê sảng rồi.
- Không, anh không mê sảng đâu. Người ta không thể vĩnh viễn sống trong tổ kén. Với cái kho chứa đồ này, anh có cơ hội duy nhất để quyết định làm một việc quan trọng. Nếu anh không làm điều đó, anh sẽ không bao giờ dám nhìn mình trong gương nữa, anh sẽ chỉ thấy một kẻ hèn nhát thôi. Hơn nữa, chính em là người bắt anh xuống, em nhớ chứ.
Anh cởi cái áo sơ mi dính máu.
- Đừng nài nỉ, quyết định của anh không thay đổi được nữa đâu.
- Được, thế thì, em sẽ đi với anh! - Cô tuyên bố và nắm cái đèn pin.
- Không, em ở lại đây!
Anh nắm cổ tay cô lại, kiên quyết.
- Bỏ em ra, anh làm sao thế?
- Anh xin lỗi, nhưng em phải hiểu, cái kho này là cái gì đó chỉ liên quan tới mình anh. Đó là hành trình của anh, là đường đi của anh. Và không ai được xen vào, em nghe anh không đấy?
Đằng sau họ, Nicolas vẫn khóc trước xác Ouarzazate. Jonathan buông cổ tay Lucie ra và lại gần con trai.
- Nào, bình tĩnh lại nào, cậu bé!
- Con chán lắm rồi, Ouarzi chết còn bố mẹ chỉ cãi nhau thôi.
Jonathan muốn xoa dịu. Anh cầm bao diêm, lấy ra sáu que và đặt chúng lên bàn.
- Này, nhìn xem, bố sẽ chỉ cho con một câu đố. Có thể xếp bốn hình vuông bằng nhau với sáu que diêm này. Hãy tìm xem, con có thể tìm ra cách làm đấy.
Ngạc nhiên, cậu bé liền lau nước mắt và hít mạnh nước mũi. Nó bắt đầu đặt các que diêm theo nhiều cách khác nhau.
- Và bố còn một lời khuyên cho con. Để tìm ra lời giải, phải nghĩ khác đi. Nếu chúng ta cứ nghĩ theo thói quen, chúng ta sẽ chẳng được gì cả.
Nicolas xếp được ba hình tam giác. Nhưng không phải bốn. Nó ngước đôi mắt xanh to của mình, chớp mắt.
- Bố tìm được lời giải chưa, bố?
- Chưa, nhưng bố cảm giác là không còn lâu nữa đâu.
Tạm thời thì Jonathan làm cậu con trai bình tĩnh trở lại, nhưng vợ anh thì chưa. Lucie nhìn anh đầy bực tức. Và buổi tối họ cãi nhau khá gay gắt. Nhưng Jonathan không muốn nói gì về cái kho với những bí ẩn của nó.
Hôm sau, anh dậy sớm và mất cả buổi sáng để lắp ở lối vào kho chứa đồ một cái cửa sắt có ổ khóa lớn. Anh đeo vào cổ chiếc chìa khóa duy nhất.
Cứu tinh xuất hiện dưới dạng một cơn động đất bất ngờ.
Đầu tiên là các bức tường chịu cơn chấn động lớn bên cạnh. Cát bắt đầu đổ như thác từ trần xuống. Đợt rung chuyển thứ hai gần như tới ngay lập tức, sau đó đợt thứ ba, đợt thứ tư... Các chấn động ngầm càng ngày càng nối tiếp nhau nhiều hơn, càng ngày càng gần bộ ba kỳ lạ kia hơn. Tiếng ầm ầm không dừng lại và dưới đó, mọi vật đều rung chuyển.
Tỉnh lại do cơn chấn động, con đực tăng lại nhịp tim và dùng răng tung hai đòn khiến hai tên đao phủ sững sờ rồi chuồn vào trong đường hầm trống hoác. Nó đập đôi cánh còn yếu ớt để thoát nhanh hơn và nhảy từng cú dài trên đống gạch vụn.
Mỗi một chấn động mạnh hơn buộc nó phải dừng lại chờ, nằm sát mặt đất, cho tới lúc hết đợt cát lở. Các mảng hành lang còn nguyên cả tảng đổ ập xuống giữa các hành lang khác. Những cây cầu, những nhịp cầu, những hầm mộ sập xuống, kéo theo hàng triệu bóng dáng nhớn nhác.
Mùi báo động ưu tiên tỏa ra và lan rộng. Ở cấp thứ nhất, pheromon kích thích phủ mờ các hành lang phía trên. Những ai hít phải mùi này ngay lập tức bắt đầu run rẩy, chạy tứ tung và tiết ra các pheromon còn gay gắt hơn. Đến mức mà sự hoảng hốt càng ngày càng lớn.
Đám mây báo động lan ra như sương mù, len lỏi vào các tĩnh mạch của khu vực bị tổn thương rồi nhập vào động mạch chính. Vật thể lạ ẩn trong cơ thể của Bầy tỏa ra thứ mà con đực đã thử khởi động một cách vô ích: độc tố gây đau. Đột nhiên, dòng máu đen do đám đông dân Bel-o-kan hình thành bắt đầu chảy nhanh hơn. Đám dân di chuyển trứng gần khu vực bị nạn. Binh lính tập hợp dàn trận.
Trong lúc con đực 327 ở giữa một ngã tư rộng bị tắc một nửa do cát và đám đông, các chấn động ngừng lại. Tiếp sau đó là sự yên lặng đáng sợ. Mọi người bất động, lo ngại diễn biến tiếp theo. Râu dựng thẳng, rung rung. Chờ đợi.
Đột nhiên, tiếng tốc tốc ám ảnh ban nãy bị một dạng tiếng gầm khan thay thế. Mọi người có cảm giác là tấm áo choàng bằng cành cây của Tổ vừa bị đục thủng. Cái gì đó rất lớn xuyên qua mái vòm, phá tan bức tường và xuyên qua các cành cây.
Một cái tua xúc tu mảnh màu hồng lộ ra ngay giữa ngã tư. Nó quất không khí, lướt trên mặt đất với tốc độ khủng khiếp, để tóm được nhiều dân nhất. Vì kiến chiến binh xông lên phía cái tua để cố lấy răng cắn nó, một túm đen chụm lại ở phần đầu. Vừa đủ miếng, cái lưỡi thè lên cao và biến mất, trút cả đám vào họng, rồi lại hiện ra lần nữa, dài hơn, còn háu ăn hơn, nhanh như chớp.
Vì thế báo động cấp hai được phát ra. Kiến thợ gõ gõ đầu bụng dưới của mình xuống đất để ra hiệu cho kiến chiến binh ở những tầng dưới còn chưa biết thảm họa.
Toàn Tổ vang những tiếng trống cấp thứ nhất. Tưởng chừng như
cơ thể Tổ
hổn hển: tac, tac, tac! Tốc… tốc… tốc, con vật lạ đáp lại, và tiếp tục nện nóc vòm để tiến sâu hơn. Mỗi thành viên của Tổ ép sát mình vào thành để cố thoát kẻ nham hiểm màu đỏ hung dữ đang giày xéo các hành lang. Khi một cú tớp áng chừng quá ít, cái lưỡi thè ra dài hơn. Một cái mỏ, tiếp theo là một cái đầu khổng lồ.
Một con chim gõ kiến! Nỗi kinh hoàng của mùa xuân… Loài chim ăn sâu bọ háu ăn này có thể đào lỗ trên nóc tổ kiến sâu tới sáu mươi centimét và ních căng bụng dân cư trong đó.
Đến lúc phải tung ra báo động cấp ba. Một số kiến thợ, gần như phát điên vì quá khích nhưng không thể hiện được bằng hành động, bắt đầu nhảy vũ điệu sợ hãi. Các động tác giật giật từng khúc: nhảy, đập bụng dưới, khạc… Các con khác, hoàn toàn cuồng loạn, chạy khắp các hành lang và cắn tất cả những gì cử động. Hậu quả tai hại của nỗi sợ hãi: Tổ không tài nào tiêu diệt được kẻ tấn công, mà kết cục là tự hủy diệt mình.
Thảm họa được xác định ở tầng thứ 15 bên trên đằng Tây, nhưng báo động đã qua ba cấp, bây giờ cả Tổ bắt đầu vào cuộc chiến tranh. Kiến thợ xuống những tầng hầm sâu nhất để giấu trứng vào chỗ ẩn. Chúng gặp các đoàn kiến chiến binh vội vã, răng dựng đứng.
Trải qua không biết bao nhiêu thế hệ, Tổ đã học được cách phòng thủ chống lại những phiền phức kiểu này. Giữa đám di chuyển hỗn độn, kiến ở đẳng cấp pháo binh lập thành những đội đặc công và phân bổ cho nhau những tác chiến ưu tiên.
Chúng bao vây con chim gõ kiến ở vùng dễ bị thương nhất: cổ nó. Sau đó, chúng quay người, chuyển sang tư thế bắn gần. Bụng dưới của chúng chĩa vào con chim. Bắn! Chúng hết sức đẩy những tia axít fomic siêu đặc từ cơ thắt.
Con chim có cảm giác đột ngột và khó nhọc như người ta siết cổ nó trong một tấm mạng che mặt toàn ghim. Nó chống cự, muốn thoát ra. Nhưng nó đã đi quá xa. Cánh của nó bị vướng trong đất và cành cây nhỏ của mái vòm. Nó thè lưỡi lần nữa để giết được tối đa những đối thủ nhỏ bé của mình.