Chương 14: Ông đã về!


Chỉ còn Vương ở lại một mình. Cậu ngồi xuống cạnh đống lửa trầm tư và lo lắng, càng chờ lâu thì càng sốt ruột, với bản năng của mình, Vương lại bắt đầu tính toán, nếu như trong làng thì họ đi tuần tra, kiểm soát, trong rừng thì đội thợ săn đi tìm
giờ này ông đang ở đâu?
. Vương chỉ có mình ông là người thân duy nhất, ít ra tính đến thời điểm này và không nói đến những người bạn. Đang chìm đắm trong suy nghĩ hỗn loạn bỗng nhiên từ xa có tiếng người ngựa ập đến, họ cầm theo những ngọn đuốc sáng rực, tính ra cũng phải chục người, một toán lính có vẻ như nghiêm trọng hơn, đông hơn đợt điểm danh vừa trước đó.Toán lính ngựa người lao thẳng đến nhà ông Quy, Vương hốt hoảng chạy ra trước cửa chặn lại.
- Mấy anh, mấy chú, có việc gì vậy, nhà cháu đã điểm danh rồi mà?
- Ông Quy có nhà không?
- Có, nãy quân lính đã điểm danh rồi mà - Vương nhấn mạnh lại việc đã điểm danh.
- Chúng ta đã điều tra, người vào rừng là một ông già, xét về trình độ lẫn đặc điểm rất có thể là ông của cậu nhóc này, gọi ông Quy ra đây mau!
- Ông cháu... ông cháu đang ốm nằm trong nhà.
Lúc này Hùng có lẽ đã về đến nhà, không mượn được ai ho lên vài tiếng, Vương cảm thấy hoang mang tột độ, mà nếu có ốm chắc chắn họ cũng sẽ lôi ông dậy và soi vào mặt ông nhìn cho rõ. Vương chặn cửa không cho ai vào trong nhà, thái độ của Vương càng khiến đám lính canh nghi ngờ hơn. Người chỉ huy đám lính tỏ ra sốt ruột và bực mình với Vương:
- Mấy đứa, vào lục xoát!
- Ông cháu ốm nằm trên giường... đừng quấy rầy ông, mấy người, không được vào!
Vương chặn cửa, không cho người lính đi vào nhà xem, một số người khác không cần sự cho phép của Vương, họ đã lục lọi dưới căn bếp.
- Cậu nhóc, ông cậu đâu? Mau ra đây, có phải cậu đang che giấu, đúng là ông cậu đã vào rừng trái phép đúng không?
- Không, ông cháu ốm, bệnh có thể lây vì thế.
….Vương thầm nghĩ trong đầu chắc chắn đã xảy ra chuyện gì nên họ mới tìm gắt gao như vậy, cậu biết mình không thế duy trì như này được mãi, nhưng ông vẫn chưa về, chắc chắn họ vẫn chưa tìm ra ông. Vương quyết tâm không cho quân lính vào trong nhà. Người chỉ huy bắt đầu hết kiềm chế.
- Ta đến đến ba, nếu cậu không gọi được ông cậu ra đây, ta sẽ không nể mặt đâu nhé, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.
Vương không nói gì, cậu dang tay ra chặn cửa, mồ hôi đã chảy đàm đìa. Đã một thoáng Vương nghĩ đến việc tấn công lại quân lính. Nhưng ở đây họ có đến cả hơn mười người. Và Vương còn đủ tỉnh táo để biết mình không nên làm thế một chút nào, bàn tay run lên. Vương bắt đầu dần hạ một tay xuống.

Một ... Hai ... Ba

...
- Bắt thằng bé! - Người chỉ huy tổ lính canh quát lên. - Lục xoát
Bỗng nhiên đằng sau lưng Vương có tiếng người, giọng nói hết sức quen thuộc.
- Dừng lại... khụ khụ... ta ra đây!
Dần hiện ra trong ánh lửa bập bùng cùng những ngọn đuốc, ông Quy bước lại gần cánh cửa trước cặp mắt mở to tròn của Vương.
Không lẫn vào đâu được, là ông đây rồi

- Ta đây, đêm hôm các người làm ầm ĩ lên để làm gì, ta đang ốm, không ra ngay được, xin thông cảm.
Người lính bực bội đáp.
- Ra sớm đi có phải đỡ mất thời gian không? Mà thằng cháu ông cũng cứng đầu đấy, ông mày ở trong nhà chứ ai mà mày không cho bọn ta vào. Hay là ông cháu các người giấu diếm cái gì?
- Chắc là nó sợ ta tỉnh giấc thôi ... khụ ... khụ ... nó còn nhỏ, tha cho nó... khụ, mấy hôm nay thời tiết thay đổi, khó chịu quá các chú nhỉ.
Ông Quy vừa nói, một giọng nói yếu ớt, tay ông ôm lên miệng rồi ho vài cái giống như một người đang ốm yếu thực sự.
- Vâng ... vâng.
Vương vẫn còn chưa hết ngạc nhiên. Cậu quay sang nhìn quân lính.
- Vâng, cháu… cháu xin lỗi.
- Đi thôi, mất thời gian với ông cháu nhà này quá.
Người lính đi đầu quay ngựa lại, họ không còn bao vây lấy ngôi nhà của hai ông cháu nữa. Từ phía xa có một người lính chạy đến, họ nói với nhau.
- Đã tìm thấy một người khả nghi, là ông già hay đánh cá ở ngoài sông.
- Bắt được rồi à?
- Vâng, đã giải đến phòng giam tra hỏi.
Người chỉ huy khuya tay, vẫy tổ đội lại.
- Chúng ta về thôi.
Đám quân lính rút về, một lúc sau, ánh đuốc xa dần. Lúc này Vương mới hoàn hồn, cậu chạy vào nhà, không quên đóng tất cả các cửa, đóm ngọn đèn dầu lên rồi ngồi vào giường bên cạnh ông Quy.
- Ông làm cháu sợ quá. Ông đã vào rừng phải không?
Vương nhìn quần áo của ông, nó đá bị rách nhiều, dưới chân có vết máu như bị trày xước, may mắn là trong đêm tối, đèn trong nhà thưa thớt nên những người lính đã không nhận ra điều này. Không thấy ông trả lời, Vương lại hỏi lại một lần nữa:
- Ông bị thương, ông đã vào rừng... trả lời cháu đi.
- Thằng ngố, nói bé thôi, tường có vách đấy, để ta thay quần áo đã rồi nói chuyện sau, lấy ít bông và lá cây nhọ nồi ra đây cầm máu cho ta.
Vương chạy xuống bếp chuẩn bị ít lá cây để cầm máu, một cái giẻ lau, một chậu nước. Ông cửi áo, rồi ngồi vào giường để Vương lau vết thương. Trên lưng ông có một vết chém dài, giống như là mũi tên bay sượt qua chém rách phần da dài khoảng nửa gang tay, hoặc cũng giống như một vết cào của một con hổ, vài vết xước nhỏ, trên chân ông thì hiện rõ vết cào của một con linh cẩu, chắc suýt nữa là chúng tóm được ông. Không quên đóng kín cửa rồi Vương ngồi lau vết thương cho ông, cậu kể lại cho ông chuyện Hùng đã giúp cậu chuyện điểm danh và chuyện tối nay quân lính đã tìm ông như thế nào. Băng bó xong, Vương lấy cho ông một cái áo mới để ông mặc.
- Sao ông lại vào rừng một mình. Chẳng nhẽ chỉ vì muốn kiếm cho cháu bữa cơm có thịt hay sao?
- Ta đâu phải loại người bỏ cả tính mạng của mình để kiếm mấy miếng thịt cho cháu.
- Vậy ông trả lời cháu đi, ông vào rừng làm gì?
- Chuyện dài lắm, mai ta sẽ kể cho, lúc này vẫn còn nguy hiểm.
Nói rồi ông kéo chiếc áo lên rồi nằm xuống giường.
- Ta mệt quá, cho ta nghỉ ngơi chút, à, mang cho ta cái điếu cày, hôm nay ta chưa cả được hút thuốc nữa.
Vương xuống bếp lấy điếu, ông mang theo đủ áo lá, cung tên, nhưng Vương quên mất là hôm nay ông đã để quên cái điếu cày ở nhà. Cậu đem lên cho ông hút. Ông Quy ngồi dậy, làm một hơi... rồi lại nằm xuống giường vừa tận hưởng cái hương vị khét khét của thuốc và tận hưởng cái cảm giác vừa từ chỗ chết trở về.
- Xuýt nữa thì toi cái mạng già này rồi!
Vương ngồi bên cạnh, nhìn ông.
- Thế những vết thương này là sao ông?
- Nhằm nhò gì, một đàn linh cẩu tấn công ta, chúng đã gần như tóm được chân ta, nhưng ta đâu phải dễ xơi, mấy chục năm nay ta chưa từng bị khuất phục bởi lũ thú dơ bẩn đó.
- Thế còn vết chém ở lưng thì sao ạ?
- Vết giáo của một tên thợ săn, khi ta ẩn trong bụi cây cao và rậm rạp, chúng đã tìm và chọc những ngọn giáo vào trong những bụi rậm. May mà ta đã kịp thời lau sạch vết máu trên ngọn giáo, không thì chúng sẽ phát hiện ra ngay.
- Ông đã đi đâu để chúng tìm thấy, mà ông vào đấy làm gì chứ. Lần trước ông đã vào rừng có đúng không, cháu đã nghi ngờ rồi.
- Ta mệt rồi, để ta nghỉ ngơi dưỡng thương đi. Nhóc hỏi gì hỏi lắm thế - Ông Quy gắt lên.
- Vâng, vâng, mai ông kể cháu nhé, Ông về là cháu mừng lắm rồi.
Vương trở về giường của mình, nằm xuống, vương đặt tay lên trán, rồi bỗng nhiên cậu mỉm cười. Chưa bao giờ Vương lại cảm thấy lạ lẩm như lúc này, một chút vui, một chút mừng, cậu mừng vì ông đã trở về, một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.