Chương 23: Hồi ức về cựu đội trưởng đội thợ săn số 1 – cha của Vương


Mười lăm năm trước, đội trưởng đội thợ săn số 1, ông tên Dũng, năm nay ông chừng ba mươi tuổi, đã có 1 đứa con trai 2 tuổi, và là học trò của thày Quy, ông Quy thời đó đã nghỉ hưu. Trong một cuộc đi săn của đội thợ săn số 1, một con nai rừng, giống đực, nó có hai cái sừng khá dài, chứng tỏ nó đã phải gần chục tuổi, khá nhanh nhẹn. Nó đang bị sự truy đuổi của năm người thợ săn trong đội tinh nhuệ nhất từ trước đến giờ của làng.
- Cố lên anh em, chúng ta có thịt nai ăn rồi.
Dũng phi ngựa đuổi theo con nai từ phía sau, hai thợ săn khác chạy hai bên để ép con nai, còn một thợ săn khác thì chạy vòng lên phía trước hòng ép con mồi phải chạy thoát thân về phía bãi cỏ. Bãi cỏ trống là nơi thích hợp để đi săn cũng như dành cho ngựa phi nước đại. Nếu như chỉ cần con nai chạy vào khu rừng hay nơi có bụi cây rậm rạp thì việc đuổi theo con mồi là rất khó. Trên lưng con nai đã găm hai mũi tên, không trúng yếu điểm chí mạng nên nó vẫn chạy như bay, thỉnh thoảng nó lại đột ngột đảo hướng nhằm cắt đuôi những người thợ săn. Ngồi trên lưng ngựa, Dũng nhanh tay rút cung và tên, bắn liên tiếp hai, ba phát nữa về phía con mồi, mũi tên tiếp tục găm vào phần lưng phía sau nó nhưng không đủ để hạ gục, con nai đã yếu dần vì bị đuổi bắt, chúng không phải động vật thường xuyên chạy đường dài nên sẽ sớm xuống sức. Dấu hiệu của kiệt sức đã hiện rõ, bước chân loạng choạng, không còn đảo hướng đột ngột nữa. Dũng dơ bàn tay ba ngón, chỉ về phía trước ra hiệu cho người đồng đội.
- Số 3, chạy lên phía trước xua nó ngoặt trái đi.
Ngựa số ba phi nước đại, chạy lên phía trước con nai. Hai ngựa còn lại bắn liên tiếp vào người con nai, mũi tên không trúng, hoặc trúng có mũi găm vào chỗ không hiểm. Ngựa số ba dần lên phía trên chặn đầu, con nai bắt đầu đổi hướng chạy vòng sang trái. Ngay khoảnh khắc đó, Dũng chậm ngựa, cái thời khắc định đoạt của nó. Con nai đổi hướng liền hở ra yếu điểm chết người chính là cái cổ của nó nhìn từ bên trái, tốc độ chạy của nó đã giảm, nó chạy vòng cũng khiến ngựa của Dũng bám được gần nó hơn. Ông cho ngựa chậm lại một tích tắc, rồi nhanh tay giương cung. Ngay trong cái khoảnh khắc yếu đuối ấy, mũi tên cắm phập vào cổ con nai, vết thương chí mạng khiến nó không thể chạy được nữa. Theo đà, nó lao đến phía trước chỉ được chục bước chân, rồi đủ gục xuống ẩn mình sau đám cỏ lau.
Năm người thợ săn tiến đến nơi con mồi đang thoi thóp.
- Tuyệt vời, một con nai to khoẻ.
- Tốt quá rồi, hôm nay dân làng sẽ lại được một bữa no nê.
- Không được, chúng ta phải báo lên tướng quân.
- Đừng, nếu báo lên tướng quân, chúng ta sẽ chẳng được chia bao nhiêu đâu, sẻ thịt nó ra rồi cho vào túi, hãy phát cho những người dân nghèo, tướng quân thiếu gì thịt ăn chứ, trong bếp nhà ổng treo đầy.
- Vậy cứ thế, thôi ta chỉ xin một miếng đùi, còn lại mọi người chia nhau nhé. Mỗi người một phần, còn lại hãy đem về doanh trại và chia cho những người khó khăn.
- Dũng chỉ xin một miếng đùi nai đủ cho vài người ăn, còn lại mọi người chia nhau rồi đem về chia dân làng, trời cũng đang dần xuống núi, Dũng kêu đồng đội của mình đi về. Ngay khi họ vừa đi mất thì lũ linh cẩu lao đến xác con mồi.
- Mọi người về trước đi, ta còn có việc.
- Đội trưởng đi đâu, sao ông không về, chỉ một lát nữa là trời sẽ tối, nguy hiểm lắm.
- Ta chỉ đi một lát thôi, mọi người cứ về đi, đừng làm phiền ta.
Mọi người ra về chỉ còn mỗi Dũng ở lại, sau khi bóng người ngựa đã khuất, ông rút trong người ra một cuộn sách bằng da, một cây bút khắc, ông vừa đi ngựa, đi quá khu đồng cỏ rồi tiến sâu vào khu rừng phía Bắc tầm nửa dặm, rồi ông vẽ, viết, ông đang vẽ lại bản đồ khu rừng những nơi ông đi qua. Khi mặt trời chạm đến đỉnh núi cao nhất của dãy núi quanh làng, ông bắt đầu quay ngựa về, gần đến chạm tối, ông về đến làng. Ông Quy, vẫn ở trong căn nhà bằng gạch, lớp ngói lá cuối làng phía tây, khi đó phía xa xa sau cánh đồng chưa có hàng rào lớn để ngăn thú dữ. Chưa hình thành đội quân lính canh, thợ săn vẫn là lực lượng quân đội chủ chốt trong làng.
- Thày à, con đến thăm thày đây!
Đội trưởng Dũng, phi ngựa đến, ông cao to, không vạm vỡ nhưng người rất rắn rỏi, da ông hơi sạm đen hiện lên nhưng nét từng trải rất rõ rệt. Ông để một ít râu ở cằm như râu con kiến khiến người ta nghĩ ông nay đã gần bốn mươi tuổi.
- Con mang gì cho ta đấy?
- Một cái đùi nai, thành quả hôm nay đi săn được đấy ạ!
Ông Quy đang ngồi dưới gốc cây hoa giấy, hoa rụng xuống đầy cả chiếc bàn đá nhưng ông cũng chẳng buồn quét, nhâm nhi li trà và thưởng thức những bi thuốc lào khét lèn lẹt.
Dũng nhanh tay để chiếc đùi nai vào trong bếp, rồi chạy đến bên đứa trẻ đang nằm trong nôi trong nhà, Vương khi ấy mới hai tuổi, đang ngủ ngon như đứa trẻ say sữa.
- Thày ninh lên, rồi cho thằng cu ăn hộ con nhé.
- Con đi đâu, tối nay có về với nó không? mà con dành thời gian cho nó đi, chứ tao trông hoài, mệt lắm, trông trẻ con đâu có dễ.
- Dạ vâng, con sẽ cố gắng về với con con nhiều hơn.
Rồi Dũng ngồi lại bên ghế đá, cùng trò chuyện với người thày của mình. Trời đã tối hẳn, mặt trời nặn sâu khuất sau rặng tre, trên bầu trời chỉ còn hiện lên những vạch sáng màu cam sen kẽ từng đám mây một.
- Thày ạ, con đang vẽ, gần xong bức bản đồ khu rừng rồi thày.
- Tốt lắm con, nhưng ta không hiểu con làm thế để làm gì, nếu tướng quân biết, con sẽ khó mà giải thích, dù sao thì ông ấy cũng không muốn chúng ta ra khỏi luỹ tre làng.
- Con không muốn như vậy, con không muốn lũ trẻ đời sau chúng ta, cả đứa con của con nữa, chúng sẽ chỉ mãi được ở trong ngôi làng, ngoài kia, có bao nhiêu thứ hay ho, đẹp đẽ khiến con người ta mê mẩn.
- Ông ta chẳng phải muốn bảo vệ chúng ta, nên mới không cho ai ra vào khu rừng đó sao?
- Đúng là như thế, nhưng chẳng nhẽ thày muốn con cháu chúng ta sau này mãi mãi bị nhốt trong cái nhà tù êm ấm này để rồi phải đợi phát từng miếng thịt sao.
- Ta cũng đồng ý với quan điểm của con, nhưng quy định là quy định, con sẽ phải rất lâu mới thay đổi được
Tư tưởng giải phóng luôn tồn tại trong tâm trí của chàng trai đội trưởng đội thợ săn số 1, ông không muốn mãi nhốt mình trong ngôi làng quá yên ả này, bất kỳ cuộc họp nào, ông cũng đều nêu ý kiến như vậy, hãy rèn rũa cho những người con cháu chúng ta để chúng mạnh mẽ hơn, tự do hơn. Nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, vì thế nên ông không được lòng tướng quân.
- Trước khi hoàn thành nó, con sẽ không đưa cho ai và không ai biết cả, nếu con của con sau này nó giống con, thày hãy giao cho nó nhé, con tin chắc rằng, chúng sẽ có ngày cần đến nó.
Nói rồi, Dũng vào lại nhà, thơm lên trán cu cậu Vương vẫn đang ngủ ngon như say sữa. Người bố trẻ tạm biệt người thày của mình rồi về doanh trại. Hàng ngày, ông vẫn thường về thăm đứa con nhỏ của mình một chốc một lát rồi lại đi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiệt Vương Kỳ Truyện.